Sau Khi Nghe Lén Tiếng Lòng Của Ta, Cả Nhà Đều Muốn Nghịch Thiên Sửa Mệnh

Cha Chết Tiệt (...

2024-11-05 15:27:15

"Thái tử điện hạ, sắp muộn giờ rồi, chúng ta không thể dây dưa nữa."

Ngay lúc trong lòng Thái tử đầy lo âu, một thị vệ sau lưng đột nhiên đi lên nói.

Thái tử hơi do dự, cuối cùng vẫn giao Đường Đường lại cho Đông Tuyết.

Chuyện của đứa nhỏ này vẫn nên để ngày sau tìm hiểu sau vậy, bây giờ hồi cung phục mệnh với phụ hoàng mới là chuyện quan trọng nhất.

"Thẩm phu nhân, bổn cung còn có chuyện quan trọng phải làm, cáo từ trước."

Bạch Như Ý cúi đầu xuống, cùng bọn nha hoàn trong phòng đồng thanh nói: "Cung tiễn thái tử điện hạ."

Thái tử khẽ gật đầu, lại liếc mắt nhìn Đường Đường, sau đó dẫn thủ hạ rời khỏi biệt viện.

Sau khi Thái tử đi, Bạch Như Ý lại cho Đường Đường bú sữa thêm lần nữa.

Đường Đường nghĩ có lẽ tạm thời không có nguy hiểm nên mới yên tâm ngủ thiếp đi.

Khi nàng thức giấc lần nữa đã là buổi trưa hôm sau.

Trong đêm, ngoại trừ Bạch Như Ý đánh thức cho bú hai lần thì nàng ngủ một giác rất ngon.

Mà phu quân Thẩm Dục của Bạch Như Ý, đến buổi chiều mới ung dung chạy đến.

Thẩm Dục nhìn thấy biệt viện hỗn loạn, ông ta hơi kinh ngạc.

Ông ta túm gã sai vặt lại hỏi một phen mới biết chuyện xảy ra vào tối qua.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thẩm Dục vội vàng đi đến căn phòng Bạch Như Ý ở.

"Như Ý, Như Ý, nàng sao rồi? Có bình an không?" Thẩm Dục vừa mới vào phòng, tỏ vẻ lo lắng hỏi.

"Trong biệt viện đang yên đang lành sao lại có sơn tặc xông vào chứ?"

Đông Tuyết thấy trên người Thẩm Dục đều là hơi lạnh, vội lấy bình nước nóng cho ông ta.

"Lão gia, hôm qua phu nhân vừa sinh con xong, thân thể yếu ớt. Trên người ngài có hơi lạnh, nên ủ ấm trước thì hơn."

Thẩm Dục khẽ gật đùa, đứng gần giường của Bạch Như Ý, không đi đến gần nữa.

Chỉ là ánh mắt nhìn Bạch Như Ý lại đầy vẻ lo lắng.

Nếu là lúc trước, Bạch Như Ý nhìn thấy ánh mắt Thẩm Dục như vậy, nghe được lời quan tâm của ông ta thì chắc chắn sẽ vô cùng cảm động.

Nhưng hôm nay bà chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.

Nhưng cho dù như thế, bà vẫn cười khẽ.

"Ta không sao, phu quân yên tâm."

Bây giờ thế lực của bà mỏng manh, không phải lúc trở mặt với Thẩm Dục.

Hơn nữa, bà cũng không muốn để ba đứa con trai ở trong phủ khó xử.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Không sao thì tốt, ban nãy khi nghe gã sai vặt nói chuyện tối hôm qua, ta sợ gần chết." Thẩm Dục tỏ vẻ hoảng loạn.

Khi ông ta cảm thận hơi lạnh trên người tan biến mới đi đến cạnh giường của Bạch Như Ý ngồi xuống.

"Nghe nói tối qua thái tử điện hạ cứu được các nàng?" Lúc Thẩm Dục hỏi lời này, trong giọng nói của ông ta có vẻ kích động.

Bạch Như Ý khẽ gật đầu.

"May mà có thái tử điện hạ, không thì có lẽ hôm nay phu quân không gặp được ta và nữ nhi."

Lúc này, Thẩm Dục mới nhớ đến nữ nhi mới sinh của mình.

"Vất vả cho Như Ý nàng rồi, sinh đứa bé cho ta, lại còn là nữ nhi. Chỉ là, Như Ý, chẳng phải nàng mang thai mới chín tháng à? Sao đứa nhỏ này đã ra đời thế?"

"Chẳng phải vì..."

"Hạ Thiền!"

Hạ Thiền vừa định nói Liễu di nương hạ thuốc thúc sinh trong bánh ngọt lại bị Bạch Như Ý lên tiếng ngăn cản.

"Vì sao? Vì sao phu nhân không cho Hạ Thiền nói?" Thẩm Dục hơi khó hiểu.

Bạch Như Ý cười nói: "Hạ Thiền không hiểu chuyện, nàng tưởng rằng hôm qua mẫu thân đuổi ta ra khỏi nhà, khiến ta động thai khí nên mới sinh non."

Mặc dù Hạ Thiền không hiểu vì sao Bạch Như Ý nói như thế nhưng vẫn nghe lời im miệng.

Trái lại trong ánh mắt Thẩm Dục lóe lên vẻ không vui.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Nghe Lén Tiếng Lòng Của Ta, Cả Nhà Đều Muốn Nghịch Thiên Sửa Mệnh

Số ký tự: 0