Sau Khi Nghe Lén Tiếng Lòng Của Ta, Cả Nhà Đều Muốn Nghịch Thiên Sửa Mệnh
Cú Đấm Nhỏ Vô Đ...
2024-11-05 15:27:15
Bạch Như Ý cười lạnh trong lòng.
Quả nhiên lại là chiêu này, nhìn như đang suy nghĩ cho bà nhưng thật ra lại giúp Liễu Y Y cướp quyền.
Dù sao, người chưởng quản gia có thể tùy ý điều phối người trong phủ, phân phối tất cả công việc trong phủ, là người cầm quyền thật sự trong hậu trạch.
Nếu Liễu Y Y lấy được quyền này, cho dù không có danh xưng chủ mẫu thì địa vị trong hậu trạch cũng nước lên thì thuyền lên, không khác gì chủ mẫu.
Cho nên trước đó, dù có chết bà cũng không giao quyền chưởng gia.
Cũng không phải vì bà thích quyền lợi này, mà bởi vì quyền lợi này chứng minh bà là chính thê của Thẩm Dục, chứng minh bà và Thẩm Dục là một thể.
Nhưng hôm nay, bà không còn cần Thẩm Dục nữa, vậy sao lại cần quyền lực quản gia này chứ?
Hơn nữa, bà không muốn tiêu thêm một lượng bạc nào cho Thẩm phủ cả, không có quyền lực quản gia này càng tốt hơn.
Thẩm Dục thấy hồi lâu Bạch Như Ý không nói gì, còn tưởng rằng Bạch Như Ý không đồng ý, nên muốn tạo áp lực cho Bạch Như Ý.
Ông ta đứng lên, đưa lưng về phía Bạch Như Ý, hơi nghiêm túc nói: "Như Ý, thật ra đây cũng là ý của mẫu thân. Trước đó, nàng làm mẫu thân không vui, đuổi nàng ra ngoài nên mới có chuyện sinh non. Chính vì vậy nàng cũng chịu khổ rất nhiều. Bây giờ mẫu thân vừa mới hết giận, Nhu Ý đừng ngỗ nghịch làm trái ý của mẫu thân nữa."
Ý Thẩm Dục nói bóng gió chính là nếu Bạch Như Ý không đồng ý thì sẽ bị Thẩm lão phu nhân đuổi ra khỏi Thẩm phủ lần nữa.
Đường Đường nghe nói như thế, trong phút chốc trở nên không vui.
[Cha chó cặn bã, ông đang uy hiếp mẫu thân của ta sao?]
[Ngay cả thê tử của mình cũng uy hiếp, rốt cuộc nam nhân chết tiệt này không cần thể diện cỡ nào chứ?]
[Có rất nhiều người không cần thể diện, nhưng đây là lần đầu tiên ta gặp người không có thể diện như thế!]
[Loại người như ông, cho dù xuống Địa Ngục, Diêm Quân cũng sẽ nhổ nước miếng với ông!]
[$^%&^&**...]
[%$^%&^^&*...]
Mặc dù Đường Đường vẫn chưa biết nói chuyện, nhưng trong lòng đã mắng Thẩm Dục một trăm linh tám lần.
Ban đầu, Bạch Như Ý còn có thể nghe hiểu được, nhưng những lời mắng chửi sau đó bà không hiểu được gì cả.
Nhưng có thể đoán được chắc chắn lời mắng rất khó nghe.
Cho nên bà nghe rất hả giận.
Trái lại là Đường Đường, sau khi mắng xong, nàng vẫn cảm thấy chưa hết giận, nên muốn đánh Thẩm Dục một phen.
Nàng cúi đầu nhìn quả đấm nhỏ của mình, chỉ cảm thấy cả người tràn đầy sức mạnh.
Vì thế đấm một đấm lên mặt Thẩm Dục.
Thẩm Dục còn chưa kịp phản ứng, lại bị Đường Đường đánh thêm một đấm, hai đấm, ba đấm.
Giống như một tay quyền anh nhỏ, ra đòn cực nhanh, còn đặc biệt đánh lên mặt của Thẩm Dục.
"A..."
"A..." Sau khi Thẩm Dục hét thảm hai tiếng, thân thể mất thế ngã về phía sau.
Bạch Như Ý thấy thế vô cùng sợ hãi.
Bà liều lĩnh lao xuống giường, tay mắt lanh lẹ ôm Đường Đường sắp bị Thẩm Dục ném ra ngoài vào lòng mình.
Bạch Như Ý nhìn thấy Đường Đường không sao, còn ngây ngốc cười với mình, bà mới yên lòng.
Trái lại là Thẩm Dục, bởi vì người bên cạnh đỡ muộn, ngã ầm trên đất, trên mông truyền đến cảm giác đau đớn
Nhưng so với nỗi đau trên mặt thì nỗi đau trên mông không tính là gì.
Quả nhiên lại là chiêu này, nhìn như đang suy nghĩ cho bà nhưng thật ra lại giúp Liễu Y Y cướp quyền.
Dù sao, người chưởng quản gia có thể tùy ý điều phối người trong phủ, phân phối tất cả công việc trong phủ, là người cầm quyền thật sự trong hậu trạch.
Nếu Liễu Y Y lấy được quyền này, cho dù không có danh xưng chủ mẫu thì địa vị trong hậu trạch cũng nước lên thì thuyền lên, không khác gì chủ mẫu.
Cho nên trước đó, dù có chết bà cũng không giao quyền chưởng gia.
Cũng không phải vì bà thích quyền lợi này, mà bởi vì quyền lợi này chứng minh bà là chính thê của Thẩm Dục, chứng minh bà và Thẩm Dục là một thể.
Nhưng hôm nay, bà không còn cần Thẩm Dục nữa, vậy sao lại cần quyền lực quản gia này chứ?
Hơn nữa, bà không muốn tiêu thêm một lượng bạc nào cho Thẩm phủ cả, không có quyền lực quản gia này càng tốt hơn.
Thẩm Dục thấy hồi lâu Bạch Như Ý không nói gì, còn tưởng rằng Bạch Như Ý không đồng ý, nên muốn tạo áp lực cho Bạch Như Ý.
Ông ta đứng lên, đưa lưng về phía Bạch Như Ý, hơi nghiêm túc nói: "Như Ý, thật ra đây cũng là ý của mẫu thân. Trước đó, nàng làm mẫu thân không vui, đuổi nàng ra ngoài nên mới có chuyện sinh non. Chính vì vậy nàng cũng chịu khổ rất nhiều. Bây giờ mẫu thân vừa mới hết giận, Nhu Ý đừng ngỗ nghịch làm trái ý của mẫu thân nữa."
Ý Thẩm Dục nói bóng gió chính là nếu Bạch Như Ý không đồng ý thì sẽ bị Thẩm lão phu nhân đuổi ra khỏi Thẩm phủ lần nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Đường nghe nói như thế, trong phút chốc trở nên không vui.
[Cha chó cặn bã, ông đang uy hiếp mẫu thân của ta sao?]
[Ngay cả thê tử của mình cũng uy hiếp, rốt cuộc nam nhân chết tiệt này không cần thể diện cỡ nào chứ?]
[Có rất nhiều người không cần thể diện, nhưng đây là lần đầu tiên ta gặp người không có thể diện như thế!]
[Loại người như ông, cho dù xuống Địa Ngục, Diêm Quân cũng sẽ nhổ nước miếng với ông!]
[$^%&^&**...]
[%$^%&^^&*...]
Mặc dù Đường Đường vẫn chưa biết nói chuyện, nhưng trong lòng đã mắng Thẩm Dục một trăm linh tám lần.
Ban đầu, Bạch Như Ý còn có thể nghe hiểu được, nhưng những lời mắng chửi sau đó bà không hiểu được gì cả.
Nhưng có thể đoán được chắc chắn lời mắng rất khó nghe.
Cho nên bà nghe rất hả giận.
Trái lại là Đường Đường, sau khi mắng xong, nàng vẫn cảm thấy chưa hết giận, nên muốn đánh Thẩm Dục một phen.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng cúi đầu nhìn quả đấm nhỏ của mình, chỉ cảm thấy cả người tràn đầy sức mạnh.
Vì thế đấm một đấm lên mặt Thẩm Dục.
Thẩm Dục còn chưa kịp phản ứng, lại bị Đường Đường đánh thêm một đấm, hai đấm, ba đấm.
Giống như một tay quyền anh nhỏ, ra đòn cực nhanh, còn đặc biệt đánh lên mặt của Thẩm Dục.
"A..."
"A..." Sau khi Thẩm Dục hét thảm hai tiếng, thân thể mất thế ngã về phía sau.
Bạch Như Ý thấy thế vô cùng sợ hãi.
Bà liều lĩnh lao xuống giường, tay mắt lanh lẹ ôm Đường Đường sắp bị Thẩm Dục ném ra ngoài vào lòng mình.
Bạch Như Ý nhìn thấy Đường Đường không sao, còn ngây ngốc cười với mình, bà mới yên lòng.
Trái lại là Thẩm Dục, bởi vì người bên cạnh đỡ muộn, ngã ầm trên đất, trên mông truyền đến cảm giác đau đớn
Nhưng so với nỗi đau trên mặt thì nỗi đau trên mông không tính là gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro