Sau Khi Nghe Lén Tiếng Lòng Của Ta, Cả Nhà Đều Muốn Nghịch Thiên Sửa Mệnh
Đường Đường Còn...
2024-11-05 15:27:15
Liễu Y Y vẫn tỏ vẻ không quan tâm.
"Bại lộ thì sao chứ? Chẳng lẽ cha con và cha ta có thể nhìn hai đứa trẻ miệng còn hôi sữa kia có thể làm gì chúng ta à?"
Thẩm Niệm Tình thấy Liễu Y Y vẫn không rõ, không vui nói: "Cho dù bọn họ không thể làm gì chúng ta thì cũng có thể lột một lớp da của chúng ta. Mẫu thân đừng quên bây giờ Thẩm Lương Khiêm là quan viên ở Hàn Lâm viện. Nếu y tố cáo chuyện này đến trước mặt Hoàng Thượng thì cha con và Vĩnh Định Hầu làm gì được chứ?"
Mặc dù trong lòng Liễu Y Y hơi chột dạ nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Chẳng phải Thẩm Lương Khiêm kia đã bị con nắm chặt rồi à?"
Thẩm Niệm Tình nghe Liễu Y Y nói như thế, chỉ muốn im lặng.
"Người nghĩ Thẩm Lương Khiêm là tên ngốc à? Bạch Như Ý là mẹ ruột của y đấy! Y là người vô cùng thông minh hiếu thuận. Nếu biết người muốn lấy mạng mẹ ruột và muội muội của y, cho dù y thích con cũng sẽ không tha cho người."
Nói xong, ả trừng mắt nhìn Liễu Y Y, nói: "Bây giờ vị trí công chúa đã sắp có trong tay, chẳng lẽ mẫu thân muốn thất bại trong gang tấc sao? Chẳng lẽ người cảm thấy vị trí chủ mẫu Thẩm gia con quan trọng hơn công chúa à?"
Đúng là phụ nhân có ánh mắt thiển cận.
Liễu Y Y thấy Thẩm Niệm Tình tức giận, vội dỗ dành.
"Được rồi, lần này là mẫu thân sai, là mẫu thân lỗ mãng. Sau này trước khi mẫu thân làm gì cũng sẽ bàn với con. Hơn nữa, chẳng phải Bạch Như Ý chẳng phát hiện gì cả sao? Nếu không lúc cha con đi thăm bà ta, bà ta đã kéo cha con tố cáo rồi. Còn Thẩm Lương Khiêm kia, chẳng phải vừa rồi cũng mới đến thăm con à? Nếu y thật sự biết chuyện gì đó, sao lại đến thăm con chứ? Cho nên chuyện này không sao cả. Niệm Tình đừng trách mẫu thân nữa."
Nói xong, mụ ta còn cố ý nói sang chuyện khác.
"Nghe nói Bạch Như Ý sinh được nữ nhi, không biết nữ nhi này có ảnh hưởng đến địa vị của con ở Thẩm phủ không."
Thẩm Niệm Tình cười lạnh một tiếng.
"Sao có thể chứ, một kẻ quái dị sao có thể ảnh hưởng đến địa vị của con chứ. Nàng ta chỉ làm vật mẫu, tôn lên sự yêu thích của người khác đối với con mà thôi."
Liễu Y Y hoài nghi nhìn Thẩm Niệm Tình.
"Kẻ quái dị? Con đã gặp nữ nhi của Bạch Như Ý rồi à?"
Thẩm Niệm Tình ngồi đối diện Liễu Y Y, rót một chén trà cho mình.
Ả vuốt chén trà trong tay, cong khóe môi.
"Không phải, vừa rồi Thẩm Lương Khiêm đến thăm con có nói với con à?"
Thẩm Niệm Tình lắc đầu.
Đột nhiên Liễu Y Y ý thức được điều gì đó.
"Là con đã làm gì sao?"
Thẩm Niệm Tình cười lạnh nói: "Vâng, con đã đoán được từ sớm nữ nhi của Bạch Như Ý là nữ nhi. Sao có thể cho nàng ta cơ hội để nàng ta làm ảnh hưởng đến địa vị của Thẩm gia chứ? Hai tháng trước, con đã bắt đầu động tay động chân trong thức ăn của Bạch Như Ý. Nữ nhi bà ta sinh ra là kẻ quái dị có vết bớt màu đỏ trên mặt."
Lúc này Liễu Y Y khen ngợi: "Niệm Tình, chiêu này cao tay lắm. Vì như thế, tất cả mọi người sẽ cảm thấy đứa bé kia là kẻ quái dị trời sinh. Vốn sẽ không nghi ngờ con động tay động chân. Không hoài nghi đương nhiên sẽ không đi thăm dò. Vẫn là Niệm Tình làm việc ổn thỏa."
Thẩm Niệm Tình nghe vậy đặt mạnh chén trà trong tay xuống.
"Nhưng con đánh giá thấp sức mạnh huyết mạch tình thân. Hôm nay khi Thẩm Lương Khiêm đến chỗ con, con phát hiện y không hề ghét bỏ đứa bé kia, thậm chí còn thích nàng ta."
Liễu Y Y khinh thường nói: "Thẩm Lương Khiêm là ca ca ruột của nàng ta, yêu thương nàng ta cũng là chuyện bình thường. Song, chưa chắc cha con và lão phu nhân thích nàng ta. Nếu như thật sự thích, cha con sẽ không giữ hai mẹ con ở biệt viện bị đốt cháy, đến khi Thẩm Lương Khiêm hồi phủ mới đón hai bọn họ về."
Thẩm Niệm Tình như có điều suy nghĩ nói: "Theo lý thuyết, cha và tổ mẫu sẽ không thích một kẻ quái dị. Nhưng con mới nghe Thẩm Lương Khiêm nói đứa bé kia vô cùng may mắn. Không chỉ khi mới sinh ra được thái tử điện hạ ban tên mà hôm nay hồi phủ còn được quốc sư đại nhân khen ngợi. Phụ thân vẫn luôn muốn nịnh bợ Thái tử và quốc sư, con sợ vì thế nên phụ thân xem trọng đứa bé kia mấy phần."
"Bại lộ thì sao chứ? Chẳng lẽ cha con và cha ta có thể nhìn hai đứa trẻ miệng còn hôi sữa kia có thể làm gì chúng ta à?"
Thẩm Niệm Tình thấy Liễu Y Y vẫn không rõ, không vui nói: "Cho dù bọn họ không thể làm gì chúng ta thì cũng có thể lột một lớp da của chúng ta. Mẫu thân đừng quên bây giờ Thẩm Lương Khiêm là quan viên ở Hàn Lâm viện. Nếu y tố cáo chuyện này đến trước mặt Hoàng Thượng thì cha con và Vĩnh Định Hầu làm gì được chứ?"
Mặc dù trong lòng Liễu Y Y hơi chột dạ nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Chẳng phải Thẩm Lương Khiêm kia đã bị con nắm chặt rồi à?"
Thẩm Niệm Tình nghe Liễu Y Y nói như thế, chỉ muốn im lặng.
"Người nghĩ Thẩm Lương Khiêm là tên ngốc à? Bạch Như Ý là mẹ ruột của y đấy! Y là người vô cùng thông minh hiếu thuận. Nếu biết người muốn lấy mạng mẹ ruột và muội muội của y, cho dù y thích con cũng sẽ không tha cho người."
Nói xong, ả trừng mắt nhìn Liễu Y Y, nói: "Bây giờ vị trí công chúa đã sắp có trong tay, chẳng lẽ mẫu thân muốn thất bại trong gang tấc sao? Chẳng lẽ người cảm thấy vị trí chủ mẫu Thẩm gia con quan trọng hơn công chúa à?"
Đúng là phụ nhân có ánh mắt thiển cận.
Liễu Y Y thấy Thẩm Niệm Tình tức giận, vội dỗ dành.
"Được rồi, lần này là mẫu thân sai, là mẫu thân lỗ mãng. Sau này trước khi mẫu thân làm gì cũng sẽ bàn với con. Hơn nữa, chẳng phải Bạch Như Ý chẳng phát hiện gì cả sao? Nếu không lúc cha con đi thăm bà ta, bà ta đã kéo cha con tố cáo rồi. Còn Thẩm Lương Khiêm kia, chẳng phải vừa rồi cũng mới đến thăm con à? Nếu y thật sự biết chuyện gì đó, sao lại đến thăm con chứ? Cho nên chuyện này không sao cả. Niệm Tình đừng trách mẫu thân nữa."
Nói xong, mụ ta còn cố ý nói sang chuyện khác.
"Nghe nói Bạch Như Ý sinh được nữ nhi, không biết nữ nhi này có ảnh hưởng đến địa vị của con ở Thẩm phủ không."
Thẩm Niệm Tình cười lạnh một tiếng.
"Sao có thể chứ, một kẻ quái dị sao có thể ảnh hưởng đến địa vị của con chứ. Nàng ta chỉ làm vật mẫu, tôn lên sự yêu thích của người khác đối với con mà thôi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liễu Y Y hoài nghi nhìn Thẩm Niệm Tình.
"Kẻ quái dị? Con đã gặp nữ nhi của Bạch Như Ý rồi à?"
Thẩm Niệm Tình ngồi đối diện Liễu Y Y, rót một chén trà cho mình.
Ả vuốt chén trà trong tay, cong khóe môi.
"Không phải, vừa rồi Thẩm Lương Khiêm đến thăm con có nói với con à?"
Thẩm Niệm Tình lắc đầu.
Đột nhiên Liễu Y Y ý thức được điều gì đó.
"Là con đã làm gì sao?"
Thẩm Niệm Tình cười lạnh nói: "Vâng, con đã đoán được từ sớm nữ nhi của Bạch Như Ý là nữ nhi. Sao có thể cho nàng ta cơ hội để nàng ta làm ảnh hưởng đến địa vị của Thẩm gia chứ? Hai tháng trước, con đã bắt đầu động tay động chân trong thức ăn của Bạch Như Ý. Nữ nhi bà ta sinh ra là kẻ quái dị có vết bớt màu đỏ trên mặt."
Lúc này Liễu Y Y khen ngợi: "Niệm Tình, chiêu này cao tay lắm. Vì như thế, tất cả mọi người sẽ cảm thấy đứa bé kia là kẻ quái dị trời sinh. Vốn sẽ không nghi ngờ con động tay động chân. Không hoài nghi đương nhiên sẽ không đi thăm dò. Vẫn là Niệm Tình làm việc ổn thỏa."
Thẩm Niệm Tình nghe vậy đặt mạnh chén trà trong tay xuống.
"Nhưng con đánh giá thấp sức mạnh huyết mạch tình thân. Hôm nay khi Thẩm Lương Khiêm đến chỗ con, con phát hiện y không hề ghét bỏ đứa bé kia, thậm chí còn thích nàng ta."
Liễu Y Y khinh thường nói: "Thẩm Lương Khiêm là ca ca ruột của nàng ta, yêu thương nàng ta cũng là chuyện bình thường. Song, chưa chắc cha con và lão phu nhân thích nàng ta. Nếu như thật sự thích, cha con sẽ không giữ hai mẹ con ở biệt viện bị đốt cháy, đến khi Thẩm Lương Khiêm hồi phủ mới đón hai bọn họ về."
Thẩm Niệm Tình như có điều suy nghĩ nói: "Theo lý thuyết, cha và tổ mẫu sẽ không thích một kẻ quái dị. Nhưng con mới nghe Thẩm Lương Khiêm nói đứa bé kia vô cùng may mắn. Không chỉ khi mới sinh ra được thái tử điện hạ ban tên mà hôm nay hồi phủ còn được quốc sư đại nhân khen ngợi. Phụ thân vẫn luôn muốn nịnh bợ Thái tử và quốc sư, con sợ vì thế nên phụ thân xem trọng đứa bé kia mấy phần."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro