Sau Khi Nghe Lén Tiếng Lòng Của Ta, Cả Nhà Đều Muốn Nghịch Thiên Sửa Mệnh
Lên Giá Tại Chỗ...
2024-11-05 15:27:15
Tiêu Dao tiên nhân khẽ gật đầu, sau đó đi đến cạnh giường của Thẩm Niệm Tình.
Lão ta vờ lấy ra một cây ngân châm tùy tiện đâm lên người Thẩm Niệm Tình mấy lần.
Mặc dù trong lòng Thẩm Niệm Tình đang chửi thề một nghìn lần nhưng vẫn rất phối hợp tỉnh lại.
Dù sao bây giờ chuyện đã đến nước này, chỉ thiếu một bước nữa là thành công, nhất định ả phải diễn tiếp.
Về phần Thẩm Tinh Trạch, chết sớm chết muộn kiểu gì cũng chết, chỉ để hắn sống hơn một tháng mà thôi.
Ả nhịn.
Ả chậm rãi mở mắt, đầu tiên là tức giận nhìn thoáng qua Tiêu Dao tiên nhân ở trước mặt, sau đó yếu ớt nói: "Cha, mẫu thân."
Thẩm Dục thấy cuối cùng Thẩm Niệm Tình cũng tỉnh lại, vội vàng đẩy Tiêu Dao tiên nhân ra, kéo Liễu Y Y ngồi trên giường của Thẩm Niệm Tình.
"Niệm Tình, cuối cùng con cũng tỉnh rồi, sắp hù chết cha rồi. Mẫu thân của con cũng sắp bị dọa chết rồi."
Thẩm Niệm Tình ngoan ngoãn cười cười.
"Cha yên tâm, mẫu thân yên tâm, Niệm Tình đã không sao rồi. Hơn nữa, bây giờ Niệm Tình cảm thấy bây giờ mình rất khỏe, cả người trở nên khỏe mạnh hơn nhiều. Hơn nữa, Niệm Tình cảm thấy bây giờ rất khỏe, cả người khỏe khoắn hơn nhiều."
Nói xong, ả còn tự mình ngồi dậy.
Thẩm Dục vội vàng đỡ, còn khoác chăn lên cho Thẩm Niệm Tình.
"Không sao thì tốt, không sao thì tốt."
Ông ta thầm nghĩ, Tiêu Dao tiên nhân này đúng là có bản lĩnh thật sự, chỉ châm mấy châm đã khiến Niệm Tình tỉnh lại.
Ông ta càng tin tưởng không nghi ngờ Tiêu Dao tiên nhân.
Sau khi trò chuyện mấy câu với Thẩm Niệm Tình, Thẩm Dục cho người đưa số vàng lớn cho Tiêu Dao tiên nhân, lại đưa Tiêu Dao tiên nhân về khách điếm Duyên Lai.
Trước khi đi, Tiêu Dao tiên nhân còn viết phương thuốc, để mỗi ngày 'Dược nhân' uống theo phương thuốc của lão ta, uống bảy bảy bốn mươi chín ngày mới có thể trở thành thuốc dẫn.
Lúc này đã khuya, tiệm thuốc đều đã đóng cửa nên Thẩm Dục giao thuốc cho Liễu Y Y, bảo mụ ta rảnh rỗi hãy đi bốc thuốc.
Sau khi hai người xác định Thẩm Niệm Tình không sao mới đi đến viện của Liễu Y Y nghỉ ngơi.
Thấy Liễu Y Y vẫn khóc như mưa, Thẩm Dục muốn dỗ Liễu Y Y vui vẻ. Ông ta cầm chìa khóa khố phòng của Thẩm phủ đưa đến trước mặt Liễu Y Y: "Y Y, nàng nhìn xem đây là gì?"
Liễu Y Y nhìn Thẩm Dục với vẻ khó hiểu.
Thẩm Dục thấy thế, ngồi xuống bên giường, ôm Liễu Y Y vào lòng. Có lẽ vì trọng lượng của Liễu Y Y đè lên nên ông ta chỉ cảm thấy trên mông đau đớn.
Song, cho dù như thế, ông ta vẫn chỉ cười cười.
"Đây là chìa khoá khố phòng của Thẩm phủ. Chẳng phải nàng vẫn muốn nắm quyền quản gia à? Ta giúp nàng lấy từ tay Bạch Như Ý."
Liễu Y Y nghe vậy, trong ánh mắt hiện lên sự vui vẻ.
"Phu nhân thật sự đồng ý à?" Liễu Y Y vờ không dám tin.
Thẩm Dục gật đầu cười.
"Đồng ý, sau này hậu viện Thẩm phủ này chỉ cần nàng cất tiếng là được."
Trong lòng Liễu Y Y rất đắc ý, đúng là chỉ cần là thứ mụ ta muốn thì Thẩm Dục đều sẽ cho mụ ta.
Song, trên mặt mụ ta lại tỏ vẻ có lỗi.
"Phu quân, Y Y muốn quyền quản gia, nhưng không phải muốn đoạt quyền của phu nhân. Chỉ là có quyền quản gia này, Y Y mới nhận ra mình ra nữ chủ nhân của Thẩm phủ, là thê tử của phu quân."
Thẩm Dục thâm tình nhìn Liễu Y Y.
"Những chuyện này ta hiểu. Trong mắt ta, nàng chính là thê tử của ta, là thê tử duy nhất của Thẩm Dục ta."
Nói xong, ông ta đích thân bỏ chìa khóa khố phòng vào tay của Liễu Y Y.
Khi thấy Liễu Y Y vui vẻ, ông ta cũng rất vui vẻ.
Thẩm Dục lo Liễu Y Y mới bắt đầu quản gia, không biết làm việc thế nào, ông ta còn cẩn thận nhắc nhở: "Y Y, không bao lâu nữa sẽ đến năm mới. Mấy năm trước, khi Tết đến đều do Bạch thị phụ trách lo liệu, bây giờ quyền quản gia trong tay nàng, có lẽ nàng phải vất vả lo chuyện Tết đến rồi."
Lão ta vờ lấy ra một cây ngân châm tùy tiện đâm lên người Thẩm Niệm Tình mấy lần.
Mặc dù trong lòng Thẩm Niệm Tình đang chửi thề một nghìn lần nhưng vẫn rất phối hợp tỉnh lại.
Dù sao bây giờ chuyện đã đến nước này, chỉ thiếu một bước nữa là thành công, nhất định ả phải diễn tiếp.
Về phần Thẩm Tinh Trạch, chết sớm chết muộn kiểu gì cũng chết, chỉ để hắn sống hơn một tháng mà thôi.
Ả nhịn.
Ả chậm rãi mở mắt, đầu tiên là tức giận nhìn thoáng qua Tiêu Dao tiên nhân ở trước mặt, sau đó yếu ớt nói: "Cha, mẫu thân."
Thẩm Dục thấy cuối cùng Thẩm Niệm Tình cũng tỉnh lại, vội vàng đẩy Tiêu Dao tiên nhân ra, kéo Liễu Y Y ngồi trên giường của Thẩm Niệm Tình.
"Niệm Tình, cuối cùng con cũng tỉnh rồi, sắp hù chết cha rồi. Mẫu thân của con cũng sắp bị dọa chết rồi."
Thẩm Niệm Tình ngoan ngoãn cười cười.
"Cha yên tâm, mẫu thân yên tâm, Niệm Tình đã không sao rồi. Hơn nữa, bây giờ Niệm Tình cảm thấy bây giờ mình rất khỏe, cả người trở nên khỏe mạnh hơn nhiều. Hơn nữa, Niệm Tình cảm thấy bây giờ rất khỏe, cả người khỏe khoắn hơn nhiều."
Nói xong, ả còn tự mình ngồi dậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Dục vội vàng đỡ, còn khoác chăn lên cho Thẩm Niệm Tình.
"Không sao thì tốt, không sao thì tốt."
Ông ta thầm nghĩ, Tiêu Dao tiên nhân này đúng là có bản lĩnh thật sự, chỉ châm mấy châm đã khiến Niệm Tình tỉnh lại.
Ông ta càng tin tưởng không nghi ngờ Tiêu Dao tiên nhân.
Sau khi trò chuyện mấy câu với Thẩm Niệm Tình, Thẩm Dục cho người đưa số vàng lớn cho Tiêu Dao tiên nhân, lại đưa Tiêu Dao tiên nhân về khách điếm Duyên Lai.
Trước khi đi, Tiêu Dao tiên nhân còn viết phương thuốc, để mỗi ngày 'Dược nhân' uống theo phương thuốc của lão ta, uống bảy bảy bốn mươi chín ngày mới có thể trở thành thuốc dẫn.
Lúc này đã khuya, tiệm thuốc đều đã đóng cửa nên Thẩm Dục giao thuốc cho Liễu Y Y, bảo mụ ta rảnh rỗi hãy đi bốc thuốc.
Sau khi hai người xác định Thẩm Niệm Tình không sao mới đi đến viện của Liễu Y Y nghỉ ngơi.
Thấy Liễu Y Y vẫn khóc như mưa, Thẩm Dục muốn dỗ Liễu Y Y vui vẻ. Ông ta cầm chìa khóa khố phòng của Thẩm phủ đưa đến trước mặt Liễu Y Y: "Y Y, nàng nhìn xem đây là gì?"
Liễu Y Y nhìn Thẩm Dục với vẻ khó hiểu.
Thẩm Dục thấy thế, ngồi xuống bên giường, ôm Liễu Y Y vào lòng. Có lẽ vì trọng lượng của Liễu Y Y đè lên nên ông ta chỉ cảm thấy trên mông đau đớn.
Song, cho dù như thế, ông ta vẫn chỉ cười cười.
"Đây là chìa khoá khố phòng của Thẩm phủ. Chẳng phải nàng vẫn muốn nắm quyền quản gia à? Ta giúp nàng lấy từ tay Bạch Như Ý."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liễu Y Y nghe vậy, trong ánh mắt hiện lên sự vui vẻ.
"Phu nhân thật sự đồng ý à?" Liễu Y Y vờ không dám tin.
Thẩm Dục gật đầu cười.
"Đồng ý, sau này hậu viện Thẩm phủ này chỉ cần nàng cất tiếng là được."
Trong lòng Liễu Y Y rất đắc ý, đúng là chỉ cần là thứ mụ ta muốn thì Thẩm Dục đều sẽ cho mụ ta.
Song, trên mặt mụ ta lại tỏ vẻ có lỗi.
"Phu quân, Y Y muốn quyền quản gia, nhưng không phải muốn đoạt quyền của phu nhân. Chỉ là có quyền quản gia này, Y Y mới nhận ra mình ra nữ chủ nhân của Thẩm phủ, là thê tử của phu quân."
Thẩm Dục thâm tình nhìn Liễu Y Y.
"Những chuyện này ta hiểu. Trong mắt ta, nàng chính là thê tử của ta, là thê tử duy nhất của Thẩm Dục ta."
Nói xong, ông ta đích thân bỏ chìa khóa khố phòng vào tay của Liễu Y Y.
Khi thấy Liễu Y Y vui vẻ, ông ta cũng rất vui vẻ.
Thẩm Dục lo Liễu Y Y mới bắt đầu quản gia, không biết làm việc thế nào, ông ta còn cẩn thận nhắc nhở: "Y Y, không bao lâu nữa sẽ đến năm mới. Mấy năm trước, khi Tết đến đều do Bạch thị phụ trách lo liệu, bây giờ quyền quản gia trong tay nàng, có lẽ nàng phải vất vả lo chuyện Tết đến rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro