Sau Khi Nghe Lén Tiếng Lòng Của Ta, Cả Nhà Đều Muốn Nghịch Thiên Sửa Mệnh
Vứt Bỏ Nhi Tử (...
2024-11-05 15:27:15
Sau khi do dự một lúc lâu, Liễu Y Y cắn môi xác nhận nói: "Đúng là như thế, khi đó ta không thể không rời xa phu quân. Đúng là vô cùng nhớ phu quân nên mới thường rơi nước mắt, ngày nào cũng khó ngủ. Cũng vì thế, sau khi sinh nữ nhi, mới đặt tên cho nàng là Niệm Tình."
Niệm Tình, Niệm Tình, nhớ nhung rất sâu, khắc cốt ghi tâm.
Thẩm Dục nghe vậy, bỗng nhiên trong lòng trở nên đau xót, thì ra Y Y đối với mình lại thâm tình như thế.
Ông ta chỉ cảm thấy trong lòng áy náy, mũi chua xót, ôm Liễu Y Y vào lòng lần nữa, lại vuốt ve mụ ta, chỉ hận không thể để thân thể mụ ta hòa tan vào cơ thể mình.
Hai người ôm nhau thâm tình như thế, sau một lúc lâu, Liễu Y Y mới đẩy Thẩm Dục ra, nhìn về phía Tiêu Dao tiên nhân.
"Ý của tiên nhân là vì như thế nên Niệm Tình mới mắc phải căn bệnh lạ vậy à?"
Thẩm Dục vội nhìn về phía Tiêu Dao tiên nhân.
Tiêu Dao tiên nhân gật đầu.
"Nếu phụ nhân mang thai thường có cảm xúc tiêu thực sẽ ảnh hưởng cực lớn với thai nhi. Vì thế, nên tiểu thư mới mắc chứng bệnh bẩm sinh này."
Liễu Y Y nghe vậy sụp đổ khóc rống lên.
"Niệm Tình, xin lỗi, đều là lỗi của mẫu thân, là mẫu thân hại con."
Thẩm Dục thấy thế vô cùng đau lòng, đồng thời trong lòng cũng hối hận và áy náy không thôi.
Nếu ông ta biết có chuyện như vậy thì lúc trước sẽ không tiếc bất cứ giá nào cũng sẽ khiến Liễu Y Y ly hôn với Vương viên ngoại kia, bảo vệ Y Y ở bên cạnh mình.
Ông ta đi đến sau lưng Liễu Y Y, ôm mụ ta vào lòng lần nữa, ôm thật chặt.
"Không, Y Y, không phải lỗi của nàng, là lỗi của ta, là ta khiến nàng và Niệm Tình chịu khổ. Ngày sau chắc chắn sẽ ta bồi thường lại gấp trăm nghìn lần, để nàng và Niệm Tình cả đời vui vẻ không sầu lo."
Liễu Y Y dựa vào lòng Thẩm Dục, khóc đến mức thở không ra hỏi.
Nhưng cho dù như thế, mụ ta vẫn không quên giải vây giúp Thẩm Dục.
"Không trách phu quân, không trách phu quân. Y Y không trách phu quân, Niệm Tình cũng không trách phụ thân là chàng."
Thẩm Dục nghe Liễu Y Y nói như thế, trong lòng càng cảm động hơn.
Đồng thời, sự áy náy cũng lên cực điểm.
Liễu Y Y cảm thấy đã đủ lửa, mụ ta ngẩng mặt đầy nước mắt, nhìn về phía Tiêu Dao tiên nhân.
"Tiên nhân có thể chẩn đoán ra được bệnh của tiểu nữ, vậy có biết trị như thế nào không?"
Tiêu Dao tiên nhân đang xem kịch, đột nhiên nghe Liễu Y Y hỏi như thế, suýt chút nữa lão ta đã không phản ứng kịp.
Chờ sau khi hoàn hồn lại, lão ta buồn bã nói: "Có cách có thể trị tận gốc bệnh của tiểu thư."
Liễu Y Y và Thẩm Dục nghe vậy, trên mặt đều lộ vẻ vui mừng.
"Chỉ là cách này rất tàn nhẫn, lão phu không nên nói thì hơn." Tiêu Dao tiên nhân tiếp tục nói.
Thẩm Dục thấy Tiêu Dao tiên nhân cố ý thừa nước đục thả câu, ông ta đen mặt.
"Bảo ông nói thì ông nói đi, cố ý che giấu làm gì? Nếu không nói rõ ràng thì hôm nay ông đừng mơ tưởng đi ra khỏi phủ Thượng thư này."
Mấy kẻ y sĩ ngao du giang hồ này, dựa vào bản thân có chút bản lĩnh mà thích lừa bịp, đúng là đáng ghét.
Nếu không phải Tiêu Dao tiên nhân có mấy phần bản lĩnh thật sự, có thể trị bệnh của Niệm Tình thì nhất định ông ta sẽ đánh gậy lão ta rồi ném ra khỏi Thẩm phủ.
Tiêu Dao tiên nhân kia nhìn thoáng qua Liễu Y Y, thấy Liễu Y Y gật đầu, lão ta mới thở dài.
"Nếu đã như thế, vậy lão phu sẽ nói thẳng. Tiểu thư mắc bệnh bẩm sinh, đương nhiên bồi bổ thân thể sẽ không đủ nên mới không khỏe mạnh như người bình thường.
Bồi bổ thân thể không đủ?
"Vậy làm thế nào mới bồi bổ đủ?" Thẩm Dục hỏi.
Tiêu Dao tiên nhân mấy lần muốn nói lại thôi, mới nói tiếp: "Phải dùng tim của huynh đệ huyết mạch làm thuốc dẫn, dựa vào đơn thuốc của ta chế thuốc thì có thể bồi bổ đầy đủ."
Niệm Tình, Niệm Tình, nhớ nhung rất sâu, khắc cốt ghi tâm.
Thẩm Dục nghe vậy, bỗng nhiên trong lòng trở nên đau xót, thì ra Y Y đối với mình lại thâm tình như thế.
Ông ta chỉ cảm thấy trong lòng áy náy, mũi chua xót, ôm Liễu Y Y vào lòng lần nữa, lại vuốt ve mụ ta, chỉ hận không thể để thân thể mụ ta hòa tan vào cơ thể mình.
Hai người ôm nhau thâm tình như thế, sau một lúc lâu, Liễu Y Y mới đẩy Thẩm Dục ra, nhìn về phía Tiêu Dao tiên nhân.
"Ý của tiên nhân là vì như thế nên Niệm Tình mới mắc phải căn bệnh lạ vậy à?"
Thẩm Dục vội nhìn về phía Tiêu Dao tiên nhân.
Tiêu Dao tiên nhân gật đầu.
"Nếu phụ nhân mang thai thường có cảm xúc tiêu thực sẽ ảnh hưởng cực lớn với thai nhi. Vì thế, nên tiểu thư mới mắc chứng bệnh bẩm sinh này."
Liễu Y Y nghe vậy sụp đổ khóc rống lên.
"Niệm Tình, xin lỗi, đều là lỗi của mẫu thân, là mẫu thân hại con."
Thẩm Dục thấy thế vô cùng đau lòng, đồng thời trong lòng cũng hối hận và áy náy không thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu ông ta biết có chuyện như vậy thì lúc trước sẽ không tiếc bất cứ giá nào cũng sẽ khiến Liễu Y Y ly hôn với Vương viên ngoại kia, bảo vệ Y Y ở bên cạnh mình.
Ông ta đi đến sau lưng Liễu Y Y, ôm mụ ta vào lòng lần nữa, ôm thật chặt.
"Không, Y Y, không phải lỗi của nàng, là lỗi của ta, là ta khiến nàng và Niệm Tình chịu khổ. Ngày sau chắc chắn sẽ ta bồi thường lại gấp trăm nghìn lần, để nàng và Niệm Tình cả đời vui vẻ không sầu lo."
Liễu Y Y dựa vào lòng Thẩm Dục, khóc đến mức thở không ra hỏi.
Nhưng cho dù như thế, mụ ta vẫn không quên giải vây giúp Thẩm Dục.
"Không trách phu quân, không trách phu quân. Y Y không trách phu quân, Niệm Tình cũng không trách phụ thân là chàng."
Thẩm Dục nghe Liễu Y Y nói như thế, trong lòng càng cảm động hơn.
Đồng thời, sự áy náy cũng lên cực điểm.
Liễu Y Y cảm thấy đã đủ lửa, mụ ta ngẩng mặt đầy nước mắt, nhìn về phía Tiêu Dao tiên nhân.
"Tiên nhân có thể chẩn đoán ra được bệnh của tiểu nữ, vậy có biết trị như thế nào không?"
Tiêu Dao tiên nhân đang xem kịch, đột nhiên nghe Liễu Y Y hỏi như thế, suýt chút nữa lão ta đã không phản ứng kịp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chờ sau khi hoàn hồn lại, lão ta buồn bã nói: "Có cách có thể trị tận gốc bệnh của tiểu thư."
Liễu Y Y và Thẩm Dục nghe vậy, trên mặt đều lộ vẻ vui mừng.
"Chỉ là cách này rất tàn nhẫn, lão phu không nên nói thì hơn." Tiêu Dao tiên nhân tiếp tục nói.
Thẩm Dục thấy Tiêu Dao tiên nhân cố ý thừa nước đục thả câu, ông ta đen mặt.
"Bảo ông nói thì ông nói đi, cố ý che giấu làm gì? Nếu không nói rõ ràng thì hôm nay ông đừng mơ tưởng đi ra khỏi phủ Thượng thư này."
Mấy kẻ y sĩ ngao du giang hồ này, dựa vào bản thân có chút bản lĩnh mà thích lừa bịp, đúng là đáng ghét.
Nếu không phải Tiêu Dao tiên nhân có mấy phần bản lĩnh thật sự, có thể trị bệnh của Niệm Tình thì nhất định ông ta sẽ đánh gậy lão ta rồi ném ra khỏi Thẩm phủ.
Tiêu Dao tiên nhân kia nhìn thoáng qua Liễu Y Y, thấy Liễu Y Y gật đầu, lão ta mới thở dài.
"Nếu đã như thế, vậy lão phu sẽ nói thẳng. Tiểu thư mắc bệnh bẩm sinh, đương nhiên bồi bổ thân thể sẽ không đủ nên mới không khỏe mạnh như người bình thường.
Bồi bổ thân thể không đủ?
"Vậy làm thế nào mới bồi bổ đủ?" Thẩm Dục hỏi.
Tiêu Dao tiên nhân mấy lần muốn nói lại thôi, mới nói tiếp: "Phải dùng tim của huynh đệ huyết mạch làm thuốc dẫn, dựa vào đơn thuốc của ta chế thuốc thì có thể bồi bổ đầy đủ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro