Chạy Trốn Được...
2024-08-08 20:38:35
Lúc ấy mặc dù Phong Cảnh Hàn đã bị quyến rũ một chút nhưng trước khi chạm môi của ranh con đó thì anh vẫn bình thường.
Anh cũng không định lăn giường với ranh con đó. Vốn có thói quen cẩn thận, kết quả là ranh con đó còn vội vàng hơn anh.
Cái lưỡi thơm ngọt vừa nhào tới Phong Cảnh Hàn đã mất hết lí trí.
Vừa ấm vừa mềm, không cần thủ đoạn cầu kỳ mà vẫn có thể nhẹ nhàng quyến rũ được anh, quấn lấy anh để làm những chuyện nên làm biến cả phòng sách đều lộn xộn cả lên. Cô thậm chí không đợi anh thở dốc đã vội vã bổ một nhát đánh anh ngất xỉu rồi chạy mất.
Nhớ đến bộ dạng chính mình phóng đãng trầm mê trên cơ thể của ranh con đó, nhớ đến một nhát chém kia, Phong Cảnh Hàn chỉ cảm thấy lòng ngực tức đến nỗi muốn nổ tung.
Xương tay cuộn lại rồi thả ra, tiếng răng rắc rợn người vang lên, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ, anh nói với Lý Hưng Kỳ:
"Cho người ra ngoài tìm, tìm bằng được mới thôi, tôi muốn cô ta nguyên vẹn xuất hiện trước mắt tôi!"
Chơi đùa Phong Cảnh Hàn anh xong còn muốn làm như không có chuyện gì xảy ra, chạy ra ngoài sống cuộc sống yên ổn, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra.
Con ngươi tối đen của anh sâu thẳm, ánh mắt liếc về phía phòng sách mà ranh con đó đã từng ngủ qua.
Chạy? Chạy trốn được ư?
Anh nhất định phải tìm bằng được cô, chà đạp cô, ép cô quỳ gối trước mặt mình gọi anh là cha!
Cam Điềm và La Xuy Tử dựa vào một vài quyển sách mua trên cầu vượt làm ổ trong nhà mấy ngày, cảm thấy muốn nổi mốc luôn rồi nên Cam Điềm bảo La Xuy Tử in một tờ trận đồ bát quái, lên cầu vượt bày hàng bói toán.
Ban đầu, La Xuy Tử từ chối, ít nhiều gì cũng là bậc thầy phong thủy, lúc trước toàn làm những vụ phức tạp như trộm mộ trong hang Kim Định, cậu ấy sao có thể đi ngồi xổm vỉa hè xem bói cho người khác được, phá hủy hình tượng của cậu.
Thế nhưng, sau khi bị Cam Điềm đánh một trận thì cậu ấy không ý kiến nữa, lấy bàn gấp nhỏ lên cầu vượt ngoan ngoãn ngồi.
Gió lớn thổi trên cầu vượt, La Xuy Tử đội mũ bông trùm đầu và khoác áo quân đội, hai tay nhét vào ống tay áo, cộng thêm dáng vẻ hèn hạ của lão Cam làm cậu ấy không giống thầy bói chút nào, ngược lại giống tên ăn mày hơn.
La Xuy Tử không thích thân thể của lão Cam, không hề có khí chất phóng khoáng của cậu ấy, vừa già vừa đê hèn.
Nếu cứ nghèo khổ như vậy thì sau này cậu ấy tìm người yêu cũng khó khăn.
Anh cũng không định lăn giường với ranh con đó. Vốn có thói quen cẩn thận, kết quả là ranh con đó còn vội vàng hơn anh.
Cái lưỡi thơm ngọt vừa nhào tới Phong Cảnh Hàn đã mất hết lí trí.
Vừa ấm vừa mềm, không cần thủ đoạn cầu kỳ mà vẫn có thể nhẹ nhàng quyến rũ được anh, quấn lấy anh để làm những chuyện nên làm biến cả phòng sách đều lộn xộn cả lên. Cô thậm chí không đợi anh thở dốc đã vội vã bổ một nhát đánh anh ngất xỉu rồi chạy mất.
Nhớ đến bộ dạng chính mình phóng đãng trầm mê trên cơ thể của ranh con đó, nhớ đến một nhát chém kia, Phong Cảnh Hàn chỉ cảm thấy lòng ngực tức đến nỗi muốn nổ tung.
Xương tay cuộn lại rồi thả ra, tiếng răng rắc rợn người vang lên, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ, anh nói với Lý Hưng Kỳ:
"Cho người ra ngoài tìm, tìm bằng được mới thôi, tôi muốn cô ta nguyên vẹn xuất hiện trước mắt tôi!"
Chơi đùa Phong Cảnh Hàn anh xong còn muốn làm như không có chuyện gì xảy ra, chạy ra ngoài sống cuộc sống yên ổn, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra.
Con ngươi tối đen của anh sâu thẳm, ánh mắt liếc về phía phòng sách mà ranh con đó đã từng ngủ qua.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chạy? Chạy trốn được ư?
Anh nhất định phải tìm bằng được cô, chà đạp cô, ép cô quỳ gối trước mặt mình gọi anh là cha!
Cam Điềm và La Xuy Tử dựa vào một vài quyển sách mua trên cầu vượt làm ổ trong nhà mấy ngày, cảm thấy muốn nổi mốc luôn rồi nên Cam Điềm bảo La Xuy Tử in một tờ trận đồ bát quái, lên cầu vượt bày hàng bói toán.
Ban đầu, La Xuy Tử từ chối, ít nhiều gì cũng là bậc thầy phong thủy, lúc trước toàn làm những vụ phức tạp như trộm mộ trong hang Kim Định, cậu ấy sao có thể đi ngồi xổm vỉa hè xem bói cho người khác được, phá hủy hình tượng của cậu.
Thế nhưng, sau khi bị Cam Điềm đánh một trận thì cậu ấy không ý kiến nữa, lấy bàn gấp nhỏ lên cầu vượt ngoan ngoãn ngồi.
Gió lớn thổi trên cầu vượt, La Xuy Tử đội mũ bông trùm đầu và khoác áo quân đội, hai tay nhét vào ống tay áo, cộng thêm dáng vẻ hèn hạ của lão Cam làm cậu ấy không giống thầy bói chút nào, ngược lại giống tên ăn mày hơn.
La Xuy Tử không thích thân thể của lão Cam, không hề có khí chất phóng khoáng của cậu ấy, vừa già vừa đê hèn.
Nếu cứ nghèo khổ như vậy thì sau này cậu ấy tìm người yêu cũng khó khăn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro