Chương 30 - Giám Định Đồ Cổ

Kiếm Tiền

2024-08-08 20:38:35

Đương nhiên, bây giờ La Xuy Tử chưa thể tính tới chuyện tìm người yêu được, vẫn nên giải quyết vấn đề no đói trước đã.

Cậu ấy ngồi xổm trên cầu vượt gần nhà thuê mấy ngày, chỉ có lác đác vài người tới xem bói nên cậu ấy đổi sang nơi khác, đi nhà ga đường sắt, cao tốc, bến xe hay ngoài cổng bệnh viện sẽ đông người hơn.

Thông thường, những chỗ đó cũng có nhiều người ăn xin.

La Xuy Tử đáng thương vô cùng, ngày chỉ kiếm được vài chục đồng, còn không bằng mấy đám ăn xin kia.

Xem bói không thể đeo khẩu trang, khi cậu ấy nói thì gió thổi lạnh thổi vào miệng, làm cổ họng đau xót.

La Xuy Tử bày hàng xem bói thì Cam Điềm cũng không rảnh rỗi.

Cam Điềm mua một chiếc kính lúp trên cầu vượt, đi dạo chợ bán đồ cổ mấy ngày nay.

Cô mặc trang phục giống La Xuy Tử, áo khoác quân đội và mũ bông trùm đầu, gương mặt trắng mềm bị mũ và khẩu trang che khuất, chỉ để lộ đôi mắt sáng ngời.

Thân thể Cam Điềm bây giờ chung quy vẫn là bốn chữ "Cơ thể yếu đuối", chịu không ít vất vả, cô đi bộ chốc lát thì ngồi nghỉ, bàn chân không chịu nổi bị cọ xát.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vì cô không đi đấu giá được nên chỉ có thể nghĩ biện pháp kiếm tiền khác.

Thân thể hiện giờ hạn chế những sở trường trước kia của cô, không thể làm nghề cũ được, cho dù giỏi kỹ thuật máy móc cũng không có tác dụng gì.

Nghĩ đi nghĩ lại chỉ có tài giám định và hiểu biết về thị trường đồ cổ là hữu dụng. Không muốn mạo hiểm thì phải đi theo con đường giám định đồ cổ thôi.

Trong người thành thạo một nghề, tuy khởi đầu thấp nhưng Cam Điềm tự tin có thể được ăn uống no say một lần nữa, hoàn toàn không lo sợ.

Vì điểm xuất phát thấp nên cô không thể tham gia vào thế giới của những người buôn bán đồ cổ nổi tiếng, nơi giao dịch cổ thạch nổi danh hay các buổi đấu giá của doanh nhân cao cấp.

Nói cách khác, những nơi cao cấp và những người giàu có cao quý kia không hề liên quan tới cô.

Không có tiền cũng không sao, cô chỉ có thể tới chỗ chợ đồ cổ tầng thấp hơn dành cho lớp người bình dân.

Cam Điền dạo xem chợ đồ cổ chủ yếu là muốn nhặt của hời nhưng với xuất phát bằng hai bàn tay trắng, đây không phải là chuyện dễ dàng.

Trên quầy hàng đồ cổ ngoài trời bày rất nhiều đồ chi chít nhưng đều là sản phẩm thủ công được mô phỏng lại từ công nghệ hiện đại, đa phần rất thô sơ, xác suất muốn tìm được bảo vật thật rất thấp.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Giám Định Đồ Cổ

Số ký tự: 0