Sau Khi Ngủ Với Thầy Giáo Thầm Mến
Chương 32
Kiều Đồn Tiểu Nãi Cẩu
2024-07-11 19:30:22
Phải gặp em gái của thầy Tiêu sao? Lần đầu gặp còn bị đối phương thấy bộ dạng bị làm đến không nhúc nhích nổi, phải làm sao đây, xấu hổ chết đi được.
“Em đi còn không vững nữa là, phải có người đỡ.” mà anh lại không thể tự mình đưa cô đi, thầy trò yêu nhau nếu bị bắt gặp trong khuôn viên trường thì chẳng mấy chốc sẽ nổi lên phong ba bão táp.
Tiêu Minh rất kiên quyết.
Sau khi ra quyết định thì trông giây lát đã có một nữ sinh gõ cửa tiến vào.
Gương mặt mỹ nhân quen thuộc được trang điểm tỉ mỉ tinh xảo, phối với đầm dây màu đỏ, người đến chính là Quách Vi Vi.
“Cô ấy là em gái của anh?” Tống Tử Thiên kéo tay Tiêu Minh, tỏ ý không hề muốn đi cùng Quách Vi Vi.
Đêm hôm khuya khoắt ở khuôn viên trường đại học, Quách Vi Vi ăn mặc mát mẻ gợi cảm như vậy là muốn cho ai xem chứ?
“Anh Tiêu, anh cứ yên tâm giao cho em đi, em nhất định sẽ đưa em Tiểu Tống về ký túc xá an toàn.”
Quách Vi Vi cười ngọt ngào, kéo Tống Tử Thiên từ bên cạnh Tiêu Minh qua, nhiệt tình đỡ cô ra khỏi phòng y tế.
“Đàn em, cẩn thận bậc thang nhé.” Quách Vi Vi vịn bả vai cô, thái độ quan tâm cô hết lòng hết dạ.
“Chị là… em họ của thầy Tiêu sao?” Tống Tử Thiên nghiêng đầu, cô có thể thấy rõ ràng khe ngực của Quách Vi Vi lộ ra qua cổ áo hở hang, ban nãy Tiêu Minh… cũng nhìn thấy sao?
“Không phải đâu.” Cánh môi thoa son đỏ của Quách Vi Vi giương lên, đôi mắt dưới hàng mi dày rậm thoáng qua vẻ đắc ý.
“Vậy…”
“Là “em gái mưa” của anh ấy.”
“Em gái mưa…”
Quách Vi Vi ghé vào bên tai Tống Tử Thiên, cố tình gằn từng chữ một thể hiện sự cảnh cáo: “Chính là em gái có thể “làm” đó.”
“...?” Tống Tử Thiên mở to hai mắt nhìn về phía Quách Vi Vi.
“Em không có nghe lầm đâu, học sinh thích anh Tiêu nhiều như vậy, mà nhu cầu của anh Tiêu cũng rất mạnh, chị biết một mình chị không thể thỏa mãn anh ấy, nên chị cũng không để ý anh tìm thêm vài cô bạn giường đâu… Chị thấu tình đạt lý đến thế nên chị nghĩ, đây cũng là nguyên nhân mà bạn tình một đêm bên cạnh anh Tiêu nhiều như vậy, nhưng chỉ nhận mỗi mình chị làm em gái đó.” Quách Vi Vi nháy mắt một cách đầy quyến rũ với Tống Tử Thiên, đắc ý mà nhìn sắc mặt Tống Tử Thiên trở nên trắng bệch.
“Chị… đừng chạm vào tôi, buông tôi ra.”
“Ôi trời, em đừng loay hoay mà, chị đã đồng ý với anh Tiêu sẽ dìu em về ký túc xá, em biết điều chút đừng có quậy”
Quách Vi Vi nói đến phân nửa thì Tống Tử Thiên đã dùng hết sức lực toàn thân mà đẩy mạnh cô ta ra, cố nhịn đau mà chạy loạng choạng về phía trước.
Buồn nôn… Không muốn bị loại người đó chạm vào thân thể nữa….
“...Em gái mưa là em gái có thể “làm” đó…”
“... Nhu cầu của anh Tiêu rất mạnh… Chị không để ý anh tìm vài cô bạn giường…”
Từng câu từng chữ của Quách Vi Vi cứ vang vọng bên tai cô, như âm hồn bất tán.
Thật như vậy sao… Thầy Tiêu… Thật sự có rất nhiều bạn giường sao…
Tống Tử Thiên vấp phải một viên gạch nhô lên, suýt chút đã ngã sấp mất rồi, cô ngồi xổm xuống thở dốc hổn hển.
“Tử Thiên? Em sao vậy?”
Bỗng nhiên, bên cạnh truyền đến một giọng nam vang đến.
Tống Tử Thiên ngẩng phắt đầu lên, cô nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đang bước nhanh về phía cô, nhìn về cô với vẻ ân cần, gương mặt của nam sinh ngược sáng nên chỉ khi đến gần cô mới xác nhận được anh ta là ai.
Tạ Sở, bạn học cấp ba của em trai.
Bởi vì em trai cô thích mở party, nên phần lớp bạn cấp ba của em trai đều từng đến nhà cô chơi, rồi cứ thế mà quen biết với Tống Tử Thiên. Vốn Tống Tử Thiên chẳng có ấn tượng sâu sắc gì với Tạ Sở, mãi đến sau khi lên đại học, trong lúc vô tình chạm mặt với Tạ Sở trong khuôn viên trường, được hắn chủ động chào hỏi cô mới biết hiện giờ anh ta là đàn anh cùng trường với mình.
Sau khi Tạ Sở chào hỏi xong còn thêm QQ của cô, tiếp đó còn hẹn cô ra ngoài chơi vài lần, nhưng Tống Tử Thiên đều không đồng ý vì trong lòng cô đã có thầy Tiêu rồi.
Huống chi Tạ Sở còn để tóc húi cua, đường nét sắc bén, trên cánh tay còn hình xăm không rõ nghĩa, nhìn qua có chút hung hăng nên Tống Tử Thiên cảm thấy mình với anh ta không phải người cùng chung một thế giới.
“Tôi không sao…”
“Bộ dạng em thế này thì giống không sao chỗ nào chứ?”
Không kịp để cô biện minh, Tạ Sở đã đỡ Tống Tử Thiên lên: “Em sao rồi?”
“Tôi… tôi chỉ hơi trật chân thôi, đã thoa thuốc rồi nên không sao đâu.”
“Trật chỗ nào vậy, anh giúp em xem thử nhé?”
“Không cần không cần đâu, tôi quay về nghỉ ngơi là ổn thôi…”
“Vậy anh đưa em về ký túc xá nhé.”
Tạ Sở đỡ cô được vài bước thì thấy quá tốn sức, nên anh ta trực tiếp bế ngang Tống Tử Thiên lên, dùng tư thế ôm công chúa, bế cô vững vàng băng qua sân trường.
“Đừng như vậy, thả tôi xuống…”
Tạ Sở không thả mà cúi đầu xuống cười với cô: “Lần đầu tiên gặp em em còn có da có thịt, bây giờ gầy đi quá, lúc ôm không mệt chút nào.”
Tống Tử Thiên không dám gây thêm chú ý với bạn học hai bên nữa, chỉ đành quay đầu giấu mặt trong lồng ngực Tạ Sở, cô cảm thấy hôm nay mình đã mất hết mặt mũi rồi.
Quay về ký túc xá, Tống Tử Thiên liền nhận được tin nhắn của Tiêu Minh: Về đến chưa?
Tống Tử Thiên vịn tường đi rửa mặt sạch sẽ, rồi xây dựng rào chắn tâm lý cho mình, cuối cùng trả lời lại Tiêu Minh: Quách Vi Vi nói chị ta là bạn giường của anh.
Cô không muốn giấu giếm trong lòng.
“Em đi còn không vững nữa là, phải có người đỡ.” mà anh lại không thể tự mình đưa cô đi, thầy trò yêu nhau nếu bị bắt gặp trong khuôn viên trường thì chẳng mấy chốc sẽ nổi lên phong ba bão táp.
Tiêu Minh rất kiên quyết.
Sau khi ra quyết định thì trông giây lát đã có một nữ sinh gõ cửa tiến vào.
Gương mặt mỹ nhân quen thuộc được trang điểm tỉ mỉ tinh xảo, phối với đầm dây màu đỏ, người đến chính là Quách Vi Vi.
“Cô ấy là em gái của anh?” Tống Tử Thiên kéo tay Tiêu Minh, tỏ ý không hề muốn đi cùng Quách Vi Vi.
Đêm hôm khuya khoắt ở khuôn viên trường đại học, Quách Vi Vi ăn mặc mát mẻ gợi cảm như vậy là muốn cho ai xem chứ?
“Anh Tiêu, anh cứ yên tâm giao cho em đi, em nhất định sẽ đưa em Tiểu Tống về ký túc xá an toàn.”
Quách Vi Vi cười ngọt ngào, kéo Tống Tử Thiên từ bên cạnh Tiêu Minh qua, nhiệt tình đỡ cô ra khỏi phòng y tế.
“Đàn em, cẩn thận bậc thang nhé.” Quách Vi Vi vịn bả vai cô, thái độ quan tâm cô hết lòng hết dạ.
“Chị là… em họ của thầy Tiêu sao?” Tống Tử Thiên nghiêng đầu, cô có thể thấy rõ ràng khe ngực của Quách Vi Vi lộ ra qua cổ áo hở hang, ban nãy Tiêu Minh… cũng nhìn thấy sao?
“Không phải đâu.” Cánh môi thoa son đỏ của Quách Vi Vi giương lên, đôi mắt dưới hàng mi dày rậm thoáng qua vẻ đắc ý.
“Vậy…”
“Là “em gái mưa” của anh ấy.”
“Em gái mưa…”
Quách Vi Vi ghé vào bên tai Tống Tử Thiên, cố tình gằn từng chữ một thể hiện sự cảnh cáo: “Chính là em gái có thể “làm” đó.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“...?” Tống Tử Thiên mở to hai mắt nhìn về phía Quách Vi Vi.
“Em không có nghe lầm đâu, học sinh thích anh Tiêu nhiều như vậy, mà nhu cầu của anh Tiêu cũng rất mạnh, chị biết một mình chị không thể thỏa mãn anh ấy, nên chị cũng không để ý anh tìm thêm vài cô bạn giường đâu… Chị thấu tình đạt lý đến thế nên chị nghĩ, đây cũng là nguyên nhân mà bạn tình một đêm bên cạnh anh Tiêu nhiều như vậy, nhưng chỉ nhận mỗi mình chị làm em gái đó.” Quách Vi Vi nháy mắt một cách đầy quyến rũ với Tống Tử Thiên, đắc ý mà nhìn sắc mặt Tống Tử Thiên trở nên trắng bệch.
“Chị… đừng chạm vào tôi, buông tôi ra.”
“Ôi trời, em đừng loay hoay mà, chị đã đồng ý với anh Tiêu sẽ dìu em về ký túc xá, em biết điều chút đừng có quậy”
Quách Vi Vi nói đến phân nửa thì Tống Tử Thiên đã dùng hết sức lực toàn thân mà đẩy mạnh cô ta ra, cố nhịn đau mà chạy loạng choạng về phía trước.
Buồn nôn… Không muốn bị loại người đó chạm vào thân thể nữa….
“...Em gái mưa là em gái có thể “làm” đó…”
“... Nhu cầu của anh Tiêu rất mạnh… Chị không để ý anh tìm vài cô bạn giường…”
Từng câu từng chữ của Quách Vi Vi cứ vang vọng bên tai cô, như âm hồn bất tán.
Thật như vậy sao… Thầy Tiêu… Thật sự có rất nhiều bạn giường sao…
Tống Tử Thiên vấp phải một viên gạch nhô lên, suýt chút đã ngã sấp mất rồi, cô ngồi xổm xuống thở dốc hổn hển.
“Tử Thiên? Em sao vậy?”
Bỗng nhiên, bên cạnh truyền đến một giọng nam vang đến.
Tống Tử Thiên ngẩng phắt đầu lên, cô nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đang bước nhanh về phía cô, nhìn về cô với vẻ ân cần, gương mặt của nam sinh ngược sáng nên chỉ khi đến gần cô mới xác nhận được anh ta là ai.
Tạ Sở, bạn học cấp ba của em trai.
Bởi vì em trai cô thích mở party, nên phần lớp bạn cấp ba của em trai đều từng đến nhà cô chơi, rồi cứ thế mà quen biết với Tống Tử Thiên. Vốn Tống Tử Thiên chẳng có ấn tượng sâu sắc gì với Tạ Sở, mãi đến sau khi lên đại học, trong lúc vô tình chạm mặt với Tạ Sở trong khuôn viên trường, được hắn chủ động chào hỏi cô mới biết hiện giờ anh ta là đàn anh cùng trường với mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi Tạ Sở chào hỏi xong còn thêm QQ của cô, tiếp đó còn hẹn cô ra ngoài chơi vài lần, nhưng Tống Tử Thiên đều không đồng ý vì trong lòng cô đã có thầy Tiêu rồi.
Huống chi Tạ Sở còn để tóc húi cua, đường nét sắc bén, trên cánh tay còn hình xăm không rõ nghĩa, nhìn qua có chút hung hăng nên Tống Tử Thiên cảm thấy mình với anh ta không phải người cùng chung một thế giới.
“Tôi không sao…”
“Bộ dạng em thế này thì giống không sao chỗ nào chứ?”
Không kịp để cô biện minh, Tạ Sở đã đỡ Tống Tử Thiên lên: “Em sao rồi?”
“Tôi… tôi chỉ hơi trật chân thôi, đã thoa thuốc rồi nên không sao đâu.”
“Trật chỗ nào vậy, anh giúp em xem thử nhé?”
“Không cần không cần đâu, tôi quay về nghỉ ngơi là ổn thôi…”
“Vậy anh đưa em về ký túc xá nhé.”
Tạ Sở đỡ cô được vài bước thì thấy quá tốn sức, nên anh ta trực tiếp bế ngang Tống Tử Thiên lên, dùng tư thế ôm công chúa, bế cô vững vàng băng qua sân trường.
“Đừng như vậy, thả tôi xuống…”
Tạ Sở không thả mà cúi đầu xuống cười với cô: “Lần đầu tiên gặp em em còn có da có thịt, bây giờ gầy đi quá, lúc ôm không mệt chút nào.”
Tống Tử Thiên không dám gây thêm chú ý với bạn học hai bên nữa, chỉ đành quay đầu giấu mặt trong lồng ngực Tạ Sở, cô cảm thấy hôm nay mình đã mất hết mặt mũi rồi.
Quay về ký túc xá, Tống Tử Thiên liền nhận được tin nhắn của Tiêu Minh: Về đến chưa?
Tống Tử Thiên vịn tường đi rửa mặt sạch sẽ, rồi xây dựng rào chắn tâm lý cho mình, cuối cùng trả lời lại Tiêu Minh: Quách Vi Vi nói chị ta là bạn giường của anh.
Cô không muốn giấu giếm trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro