Sau Khi Người Qua Đường Giáp Liên Hôn Với Đại Lão Hào Môn
Cậu ship cặp nà...
Ninh Dực
2025-03-25 02:42:36
Đỗ Nhuy Thanh nghĩ mãi mà không hiểu rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.Nhìn đoạn video cắt ghép về Cố Thầm đang bắt đầu lan truyền trên mạng xã hội, hắn ta hoàn toàn từ bỏ ý định thuê thủy quân để bôi nhọ cậu. Nhỡ đâu lại khiến Cố Thầm leo thẳng lên hot search thì sao…Hắn ta trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng soạn một tin nhắn và gửi đi: [Chung thiếu, có thể anh không còn nhớ Cố Thầm nữa, nhưng chắc vẫn nhớ chuyện tôi bị buộc thôi học chứ?]Lần trước, hắn ta mời đám công tử con nhà giàu kia tham gia cái gọi là "họp lớp", chỉ để xem Cố Thầm bị mất mặt. Nhưng xem ra đám người trong giới của Chung thiếu chẳng còn nhớ cậu là ai.Đối phương có vẻ không quan tâm lắm, rất lâu sau mới trả lời: [Không có ấn tượng lắm, nhưng nếu cậu nhắc đến chuyện bị buộc thôi học, hình như cậu ta từng trả đũa cậu? Không thì cậu đâu hận cậu ta đến thế?]Đỗ Nhuy Thanh cười lạnh. Mới hơn bốn năm mà đám công tử này đã quên sạch mọi chuyện, đúng là mỉa mai. Hắn ta nhắn tiếp: [Anh không nhớ cậu ta, nhưng cậu ta chắc chắn không quên anh. Anh nghĩ sao, bây giờ cậu ta đã kết hôn với người nhà họ Lệ, có chỗ dựa rồi, liệu có tìm anh báo thù không?]Lần này, đối phương đã có vẻ mất kiên nhẫn: [Được rồi, tôi sẽ tìm hiểu xem cậu ta cưới ai bên nhà họ Lệ. Nếu không phải dòng chính thì kết hôn với nhà đó cũng có ích gì?]Đạt được mục đích, Đỗ Nhuy Thanh hài lòng cất điện thoại đi, nhưng trong lòng lại có chút phức tạp. Giờ thì chuyện Cố Thầm "gả cho" ai còn quan trọng đến thế không? Hình như bản thân cậu cũng không đơn giản nữa rồi.Hôm sau, Lục Thanh Việt và Dụ Tinh Châu như ý nguyện được xếp vào cùng nhóm với Cố Thầm.Sáng sớm tinh mơ, Lục Thanh Việt đã kéo theo Dụ Tinh Châu hào hứng chạy đến phòng Cố Thầm, muốn học hỏi "tình yêu" từ cậu.Rồi phát hiện… phòng trống không.Lục Thanh Việt: “…”Dụ Tinh Châu ngáp dài, đôi mắt ngái ngủ: “Chưa đến 7 giờ sáng mà?”Lúc này, trên sóng livestream, những khán giả đã biết sự thật lác đác bình luận. [Ha ha ha, học đi! Mau học đi!][Hai bé đáng yêu này đoán thử xem sáng sớm hôm nay Cố tiên sinh đi đâu rồi?][Hai cậu 7 giờ sáng đã mò đến tìm Cố tiên sinh, chắc chắn chưa xem kiệt tác 1 phút 58 giây rồi. Người chịu khổ lần trước chính là một nhiếp ảnh gia họ Lưu đấy, ha ha ha.]Lục Thanh Việt lầm bầm: “Không lẽ anh ấy thấy tôi phiền nên trốn mất rồi?”Nhưng vì đây là một phần của chương trình, nên tổ tiết mục cũng không để bọn họ loay hoay lâu nên đã gợi ý cho họ biết "đối tượng học tập" đang ở đâu.Thế là Lục Thanh Việt bước ra ngoài biệt thự, đến bên hồ nhân tạo rộng lớn của khu biệt thự. Sáng sớm, sương mù giăng kín, không khí se lạnh. Nhân viên chương trình đứng trong sương, vừa ngáp vừa cười gian: "Cố tiên sinh đã chạy ba vòng rồi. Thầy Lục, thầy Dụ, hai người có muốn học cái này không?" Ngoại trừ Cố tiên sinh, đối với các khách mời khác, bọn họ vẫn rất giỏi bày trò.Lục Thanh Việt: "?" Hình như có gì đó sai sai? Làm gì có ai dậy từ hơn 6 giờ sáng để chạy bộ chứ!Dụ Tinh Châu mở mắt nhìn bóng người chạy bộ trong làn sương, sau đó lại nhắm mắt, như thể chuẩn bị mộng du về phòng: “Tôi đi ngủ tiếp đây.”Lục Thanh Việt giữ chặt cậu ta: “Đừng mà! Không phải cậu nói muốn nghe Cố tiên sinh gọi điện cho vợ anh ấy sao?”Dụ Tinh Châu khựng lại: “Tôi buồn ngủ quá, với cả cảm giác hơi kỳ lạ. Hay là cậu nghe rồi kể lại cho tôi đi? Không phải cậu không muốn đi với tôi à?”"À…" Đôi mắt cún con của Lục Thanh Việt ánh lên vẻ hụt hẫng: “Là tự cậu không nghe đấy nhé.”Dụ Tinh Châu lặng lẽ rời đi, còn Lục Thanh Việt thì nhìn bóng dáng Cố Thầm ngày càng đến gần, vội vẫy tay chào: “Cố tiên sinh! Cố tiên sinh!”Cố Thầm chậm bước chân, nhưng dù đã chạy ba vòng, hơi thở của cậu vẫn ổn định, hoàn toàn không gấp. Cậu thản nhiên nói: “Tiểu Lục, chào buổi sáng. Muốn chạy cùng không?”Lục Thanh Việt vội lắc đầu liên tục: “Không không không không…”Nhân viên chương trình ở bên cạnh lại hùa theo: “Chạy đi chạy đi chạy đi…”"Không sao, không muốn chạy thì khỏi chạy." Cố Thầm không để tâm, dừng bước, mỉm cười hỏi: “Mà này…”Lục Thanh Việt lập tức nhắc: "Ngài vẫn chưa gọi điện cho vợ đâu nhỉ?" Là vợ nhỉ? Đỗ Nhuy Thanh vẫn luôn gọi là "em dâu" cơ mà?Thấy không phải chạy nữa, Cố Thầm vừa đi về phía biệt thự vừa liếc nhìn đồng hồ: “Vẫn còn sớm.”Lục Thanh Việt đi theo, nói: “Không sớm đâu, anh đã chạy ba vòng rồi còn gì. Hơn nữa, bên đó chắc là buổi chiều rồi?”Máy quay bắt được cảnh hai người họ sóng vai bước đi, nhưng tổ chương trình vẫn rất tuân thủ hợp đồng, dù sao luật sư Hà đã soạn điều khoản vô cùng nghiêm ngặt."Nhanh nhanh, cho tôi học hỏi chút, hoàn thành nhiệm vụ hôm nay nào." Lục Thanh Việt nghĩ thầm, hai vợ chồng này ngày nào cũng gọi điện sáng tối, thế thì chỉ cần nghe cuộc gọi buổi sáng là anh ta có thể chuồn rồi?Cố Thầm cũng thấy có lý, bèn gọi điện cho Lệ Đình Khâm: "Chào buổi chiều, Lệ tổng. Anh đang bận à?" Nhưng lần này cậu không gọi video.Đầu bên kia, Lệ Đình Khâm trả lời: “Chào buổi sáng. Gọi sớm thế này, có chuyện gì à?”Nghe thấy giọng anh, Lục Thanh Việt nghi hoặc quay sang nhìn Cố Thầm. Đỗ Nhuy Thanh rốt cuộc nghĩ gì mà gọi người đàn ông bên kia là "em dâu" vậy? Mà khoan, chỉ nghe giọng thôi thì đúng là chẳng phân biệt được ai ở trên ai ở dưới… cũng giống như mình với Tinh Châu vậy, ha ha ha. "Không có chuyện gì đâu, chỉ là cuộc gọi định kỳ thôi." Cố Thầm nhận ra giọng Lệ Đình Khâm hơi trầm thấp, liền hỏi: "Anh đang họp à?" Quy trình này quen lắm rồi, cậu biết chắc Lệ tổng không thể tan làm sớm như vậy.Lục Thanh Việt: "?" Sao anh ấy biết đang họp hay không? Tại sao cuộc trò chuyện này lại khiến mình không theo kịp nhịp điệu thế này?Lệ Đình Khâm đáp: “Ừ, nhưng không sao. Cậu cứ nói đi.”Anh cũng không hỏi Cố Thầm làm sao biết được. Nhưng Lục Thanh Việt lại cảm thấy, đầu dây bên kia vừa có một khoảnh khắc ồn ào, rồi đột nhiên trở nên yên tĩnh. Anh ta lập tức tưởng tượng ra cảnh tượng tổng tài bá đạo khẽ nâng tay lên, tất cả mọi người lập tức im bặt.Cố Thầm nói: "Thật sự không có gì đâu, không làm phiền anh họp nữa." Đều từng làm tổng tài rồi, cậu cũng không đến mức ác ý khiến Lệ tổng bị phân tâm trong cuộc họp."Được." Lệ Đình Khâm cũng không hỏi thêm, nhưng như muốn dỗ dành cậu, anh ngừng một chút rồi nói: “Em thích màu sắc và hoa văn thế nào? Tối nay ở thành phố S có một buổi trình diễn drone, tôi sẽ cho người thêm vào.”Nghe đến đây, Lục Thanh Việt lập tức muốn chen lời: "Drone em cũng…" thích. Trình diễn drone ngầu chết đi được! Không phải Cố tiên sinh và Lệ tổng kết hôn vì lợi ích sao? Sao lại hiểu nhau thế này, còn bắt đầu tặng quà xa xỉ như vậy nữa chứ!Cố Thầm nhẹ nhàng vỗ vai anh ta một cái, ra hiệu bảo đừng nói. Lục Thanh Việt, đang cực kỳ phấn khích, lập tức bị nghẹn lại, chợt cảm thấy mình đứng bên cạnh nghe điện thoại chẳng khác nào một chiếc bóng đèn thừa thãi.Khóe môi Cố Thầm khẽ nhếch lên: “Lệ tổng nghĩ sao?”Lệ Đình Khâm cũng mỉm cười: “Được, tôi sẽ xem chương trình của em.”Lục Thanh Việt: "??" Đợi đã, đợi đã, sao câu chuyện lại chuyển từ drone sang xem chương trình thế này? Mình nghe từ đầu đến cuối mà vẫn có cảm giác như người ngoài cuộc vậy?Cố Thầm: “Vậy hẹn gặp anh vào sáng mai.”Lệ Đình Khâm: “Ừ, tối nay gặp.”Nghe xong cuộc điện thoại này, Lục Thanh Việt cảm thấy mình như bị đấm bay ra ngoài: "…" Không ổn rồi, Tinh Châu cảm nhận đúng thật.Không đúng, thật sự không đúng! Cố tiên sinh, ngài thực sự muốn biến cuộc hôn nhân sắp đặt này thành một chuyện tình ngọt ngào sao!Bình luận trực tiếp. [Ha ha ha tôi biết ngay mà~][Trời ơi trời ơi, tôi đã bảo đây là khởi đầu của tình yêu sau hôn nhân, bảo cậu chạy đi mà cậu không tin! Cậu còn dí người ta bắt gọi điện, cậu ship cặp này ngay tại hiện trường luôn à?][Ha ha ha Tiểu Lục, cậu không nhận ra mình chỉ là một nhân vật thừa thãi thôi sao?][Cứ khăng khăng đòi nghe hai người ta nói chuyện, nghe xong lại chẳng hiểu gì luôn đúng không? 2333][Nhưng mà cảm ơn Tiểu Lục~ Tôi lại được ăn đường rồi, cảm giác mấy chục giây điện thoại giữa Cố tiên sinh và Lệ tổng có thể phân tích ra cả đống thứ ấy~][Biểu diễn drone, thích không? Là Lệ tổng tặng Cố tiên sinh đó, không phải cậu! Ha ha ha!][Trình diễn drone, chất thật đấy!!! Tiểu Lục có ghen tị không? Ha ha ha, cậu không muốn học hỏi sao? Sao không gợi ý làm một cái cho Tiểu Dụ luôn đi?]Đúng lúc này, nhân viên chương trình lúc nãy bước tới. Anh ta không nghe thấy cuộc đối thoại giữa Cố Thầm và Lệ Đình Khâm, nên vô tư hỏi: “Thế nào rồi, thầy Lục, học được gì chưa? Học xong thì có thể thực hành với thầy Dụ rồi đấy.”Lục Thanh Việt: "…" Không học nổi, thật sự không học nổi.Anh ta im lặng vài giây, nhưng rất nhanh đã vực dậy tinh thần, ánh mắt sáng rực, chân thành cầu xin Cố Thầm: “Cố tiên sinh, tình yêu giữa tôi và Tinh Châu cũng rất cần thứ này. Thật đấy, thật đấy! Cầu xin ngài và Lệ tổng cũng làm giúp chúng tôi một cái đi!”Bình luận trực tiếp. [Hả??? Ha ha ha cậu giỏi lắm!][Cười xỉu, đây là tình huống tôi chưa từng nghĩ tới.]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro