Sau Khi Người Qua Đường Giáp Liên Hôn Với Đại Lão Hào Môn

Một người qua đ...

Ninh Dực

2025-03-25 02:42:36

Biệt thự Tùng Hạc. Nhiếp ảnh gia trẻ tuổi mới vào nghề Tiểu Lưu tay chống đầu, ngồi trên sô pha ở phòng khách mơ màng sắp ngủ. Máy quay phim bên cạnh cậu ta được đặt trên giá ba chân vẫn trong trạng thái hoạt động, chĩa chéo về phía thư phòng bên cạnh phòng khách, thư phòng được thiết kế hai tầng, hai bên là kệ sách chứa sách về đủ các lĩnh vực như biển cả mênh mông, ở giữa là một cửa sổ sát đất lớn. Dưới cửa sổ là một thanh niên đang ngồi đọc báo. Thanh niên mặc một bộ quần áo ở nhà làm bằng vải cotton đơn giản, tư thái thả lỏng dựa vào ghế, tay phải cầm tờ báo, tay trái tuỳ ý đặt trên tay vịn, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, trên ngón áp út đeo một chiếc nhẫn cưới màu bạc. Ngoài cửa sổ, những cây tùng cao lớn xanh ngắt, những con hạc trắng hoang dã đậu trên cành chưa bay đi, gió xuân mang theo tiếng thông reo từng đợt, bóng cây chập chờn cùng vài tia nắng xuân tỏa ra từ giữa những tán cây, xuyên qua cửa kính sát đất, rọi xuống chàng thanh niên bên cửa sổ.Làn da cậu trắng nõn, góc nghiêng hình dáng rõ ràng, lông mi dài rũ xuống, hiện lên rõ ràng trong ánh sáng và bóng tối, được bao phủ trong ánh sáng đẹp đẽ mông lung như vậy, cả người cậu như đang toả sáng. Nhiếp ảnh gia Tiểu Lưu đang buồn ngủ nâng mí mắt nặng trĩu lên, nhìn thấy bức tranh tùng và hạc này, trong lòng không khỏi lẩm bẩm: chẳng trách chỗ này được đặt tên là biệt thự Tùng Hạc, phong thái ưu nhã thanh lịch của chủ nhân biệt thự hoàn toàn xứng đáng có tùng hạc làm bạn. Nhưng cậu ta đã quay phim ở đây đến ngày thứ ba, nhân vật chính được quay - cuộc sống của Cố Thầm tiên sinh trong biệt thự trong núi, thật sự không phải dạng… nhàm chán thông thường! À, không, là lành mạnh. Sáu giờ sáng cậu ta đã rời giường theo Cố tiên sinh lên núi bắt đầu quay phim, nhưng đã ba ngày, quay được gì, quay được cậu rèn luyện sức khỏe, ngày qua ngày, mưa gió không thay đổi. Về ăn sáng xong, Cố tiên sinh lại ngồi ở đó đọc báo, là hoạt động hàng ngày không thể thiếu. Mỗi ngày cậu ta rời giường sớm như vậy để đi cùng, thật sự là không chịu nổi, đành phải ngồi ở bên cạnh ngủ gà ngủ gật. Nơi này yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng chim hót trên núi và tiếng lật báo của Cố tiên sinh. Tiểu Lưu ngáp một cái. Cậu ta đã quay phim gần ba ngày, nhưng vẫn chưa hiểu rõ lai lịch của vị Cố tiên sinh thần bí này. Mặc dù Cố tiên sinh đối xử với người khác ôn hoà lịch sự, tư thái cũng là ung dung lười biếng, nhưng khí chất lại rất mạnh mẽ. Ví như hiện tại, cậu ta cứ cảm thấy, thứ Cố tiên sinh đang lật trong tay không nên là báo, mà là báo cáo của tập đoàn. Lúc Tiểu Lưu sắp ngủ, cuối cùng Cố tiên sinh cũng đứng dậy, Tiểu Lưu giật mình tỉnh ngủ, nhanh chóng tỉnh táo lại, lọt vào trong tầm mắt là đôi chân dài của Cố tiên sinh. Chỉ thấy cậu tiện tay đặt tờ báo vào giá báo, hỏi: “Tiểu Lưu, hôm nay cậu có muốn uống trà không?”Giọng nói của thanh niên trong trẻo thanh tao, khiến người ta nhớ tới mưa mới trên núi vắng vào mùa xuân, lạnh nhưng không buốt; nhưng giọng điệu của cậu lại thư thái uể oải, giọng điệu khiến người ta nghĩ đến trời quang mây tạnh sau mưa, tràn đầy sức sống. Tiều Lưu gãi gãi đầu, nói: “À, cà phê hay trà đều được, với tôi thì đều như nhau cả thôi, đều là uống nước cả.” Hơn nữa, mặc dù khí chất của vị Cố tiên sinh này mạnh mẽ, nhưng tuổi tác không lớn, giọng điệu uể oải như vậy vừa cất lên, lập tức xua tan khí chất không giận tự uy vừa rồi khi cậu đọc báo, rút ngắn khoảng cách. Cố Thầm gật gật đầu, nói: “Được, vậy uống đại một chén trà đi.”Tiều Lưu đi theo cậu rồi chuyển camera sang phòng trà, trong lòng lại nói: quái lạ, lại bắt đầu rồi! Lại bắt đầu! Mỗi ngày uống trà đều phải uống hơn nửa giờ!Phòng trà nằm ở phía bên kia phòng khách, dưới cửa sổ trồng hoa lan, một chiếc bàn trà làm bằng gỗ mun, phía sau là kệ đặt các loại trà được bảo quản theo nhiều cách khác nhau và trà cụ được làm từ vật liệu khác nhau. Cố Thầm đun nước, tiện tay lấy từ kệ hai tách trà bằng sứ màu trắng có nắp, rồi lại lấy từ tủ lạnh ra một chiếc bình thiết, bên trong đựng trà đã được niêm phong. Tiểu Lưu nhìn dáng vẻ pha trà đâu vào đấy của Cố Thầm, quả thật là cảnh đẹp ý vui, nhưng cậu ta liếc nhìn thời gian, chưa đến 9 giờ, trước mắt tối sầm lại. Bắt đầu từ 6 giờ sáng, tập thể dục xong thì trở về ăn bữa sáng, ăn sáng xong không thích hợp uống trà, bèn đọc báo vừa mới được đưa đến, đọc báo xong lại bắt đầu pha trà… Một buổi sáng xảy ra nhiều chuyện như vậy mà vẫn chưa tới 9 giờ… Ngày tháng không chơi điện thoại, thời gian trôi qua chậm thật. Cậu ta chán đến mức cả người sắp phát điên, hơn nữa cậu ta nghi ngờ, những thông tin không có điểm nổi bật, cố định hàng ngày như thế này thật sự dùng được à?Cố Thầm thong thả ung dung pha trà, tâm trạng lại rất vui vẻ, lựa chọn thế giới này để dưỡng lão đúng là chính xác, thân phận của nguyên chủ và giả thiết cốt truyện, quả thật đủ không có cảm giác tồn tại(1).Cha cậu là thương nhân nổi tiếng ở phía nam, cậu là đứa con đầu tiên của người vợ thứ hai của cha, sau khi cha mẹ ly hôn, đầu tiên cậu sống theo mẹ, nhưng cha mẹ đều xây dựng gia đình mới, cũng có con cái mới, mẹ chỉ gửi cậu đi học nội trú rồi gần như không hỏi han đến, cha ngoài chu cấp tiền sinh hoạt thì ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có. Cha cậu trước sau có bốn người vợ, cũng bồi dưỡng không ít người con ưu tú, không thiếu người thừa kế; mẹ cậu đầu óc tỉnh táo, gả vào tân đại gia tộc, nâng đỡ chồng và con nhỏ kiểm soát một phần doanh nghiệp của gia tộc. Những trải nghiệm như vậy đã khiến cậu hình thành tính cách hướng nội nhút nhát, không giỏi giao tiếp, cho dù là ở gia tộc của cha hay mẹ, cậu đều là người không đáng chú ý tới, không hề có thành tựu, có thể nói là vô dụng. Mặc dù cậu tự ti tầm thường, không có một chút hấp dẫn nào, nhưng lại có vài phần ưu thế về diện mạo. Đúng lúc gặp nhà họ Lệ ở phía bắc, sau khi người thừa kế trẻ tuổi lên cầm quyền, tích cực khai thác thị trường phía nam, đạt thành hợp tác với nhà họ Cố chiếm cứ ở phía nam. Cho nên người cha vô trách nhiệm chỉ chu cấp tiền nuôi dưỡng này của cậu đã gọi cậu về để tận dụng, liên hôn với nhà họ Lệ. Cho dù là nhà họ Cố hay nhà họ Lệ, đều không quan tâm đến cảm nhận của cậu, thứ bọn họ tìm kiếm chỉ là hợp tác, cho nên sau khi kết hôn chồng và cha tiếp tục khai thác sự nghiệp của bọn họ, còn cậu lại tiếp tục làm người không có cảm giác tồn tại. Nhưng bạn cùng phòng cũ ở trường nội trú đã làm minh tinh, đang là lúc đắc ý phong quang, lại phát hiện Cố Thầm - người từng bị mọi người bắt nạt ở trường, tầm thường khờ khạo đã gả vào hào môn, trong lòng cậu ta rất ghen tị. Cho nên đã mang theo sự ghen tị và ghen ghét, cậu ta đã “mời” Cố Thầm tham gia chương trình tạp kỹ về hôn nhân và tình yêu đang rất hot hai mùa trước này. Vì thế trong chương trình tạp kỹ, cậu bị chồng ghẻ lạnh, im lặng cố độc, cuộc sống vô cùng nhàm chán của cậu đã trở thành nhóm đối chiếu để làm nổi bật sự ngọt ngào của nhân vật công thụ chính. Trong tổ tiết mục, cậu là người không có cảm giác tồn tại bị cho ra rìa, tuy là chương trình thực tế về hôn nhân và tình yêu, nhưng chồng không cho cậu một chút mặt mũi nào, đến mặt cũng không lộ, càng đừng nói đến việc phối hợp quay phim. Đến cuối cùng, bởi vì bị bạn bè chèn ép, toàn bộ những cảnh cậu lộ mặt đều bị cắt hết. Sau khi chương trình tạp kỹ được tung ra, không có bất kỳ người xem nào chú ý tới cậu, không biết cậu tên là gì, cũng không biết cậu trông như thế nào, cậu chỉ là một người qua đường rất nhỏ thúc đẩy cốt truyện của công thụ chính. Cục xuyên sách tìm cho cậu một nhân vật qua đường từ đầu đến cuối không có cảm giác tồn tại đầy đủ cơm áo, cuộc sống giàu có, đến mặt cũng không cần lộ cũng không dễ dàng gì. Lần này Cố Thầm pha trà thật sự rất đơn giản, cậu đưa tách trà có nắp cho Tiểu Lưu, nói: “Cứ coi như nước trà bình thường mà uống, hết thì thêm nước là được.”Tiểu Lưu nhanh nhẹn dùng hai tay tay nhận lấy tách trà có nắp, sợ rơi vỡ, cậu ta đã quan sát rồi, tách trà này trắng như ngọc, trong như gương, thanh như khánh, mỏng như tờ giấy, vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường. Cậu ta cố gắng thổi thổi, thấy nóng, lại thêm nước lạnh vào rồi uống một ngụm lớn, coi như tỉnh táo, cậu ta thật cẩn thận đặt tách trà lên bàn, rối rắm một lúc lâu rồi nói: “Đây là đồ cổ ạ?”Sau khi hỏi ra những lời này, cậu ta lại cảm thấy mình rất ngu ngốc, trong nhà đại lão như này, hẳn đều là đồ cổ gì đó nhỉ?Cố Thầm lại rất thản nhiên mà trả lời: “Không phải, đây là hàng thủ công hiện đại.”Hàng thủ công hiện đại? Vậy không sợ rơi vỡ rồi. Cuối cùng Tiều Lưu thở phào nhẹ nhõm, lại thoải mái bưng chén trà lên uống một ngụm lớn. Cậu ta lại nhớ tới lúc Cố Thầm pha trà, lúc giơ tay ra đã lộ ra chiếc đồng hồ thể thao đeo trên cổ tay, sao lại là đồng hồ thể thao bình thường? Với khí chất của Cố tiên sinh, ít nhất phải đeo một chiếc đồng hồ cả triệu để pha trà mới đúng chứ? Nhưng đồng hồ thể thao, hành thủ công hiện đại, có thể thấy Cố tiên sinh đúng là còn rất trẻ. Tiểu Lưu lại tìm đề tài: “Vậy Cố tiên sinh, trà hôm nay uống là trà gì vậy? Uống khá ngon.”Cố Thầm trả lời: “Đại Hồng Bào núi Vũ Di.”“Ồ…” Thật ra Tiểu Lưu cũng không biết đây là gì, chỉ đành gật đầu tỏ vẻ hiểu biết. Cố Thầm nhấp một ngụm trà, đặt tách trà có nắp sang một bên, dùng chặn giấy trải giấy Tuyên Thành ra. Nhất thời Tiểu Lưu không xen vào được câu nào, bây giờ thấy Cố Thầm đã bắt đầu mài mực, lại sắp luyện chữ, người đã tê rần, không phải lại muốn luyện đến giờ cơm trưa đó chứ?Vừa chán vừa buồn ngủ, Tiểu Lưu lại bắt đầu nghi ngờ chính mình, rốt cuộc là quay chương trình tạp kỹ về tình yêu và hôn nhân, hay là quay phim phóng sự gì đó. Ồ đúng rồi! chương trình tạp kỹ về hôn nhân và tình yêu, Tiểu Lưu gõ đầu mình một cái. Thật ra ngay lần đầu tiên gặp mặt, Tiểu Lưu đã từng hỏi Cố Thầm: “Ba ngày này chủ yếu là chúng ta cần quay tư liệu về cuộc sống hàng ngày của các cặp vợ chồng, xin hỏi phu nhân của tiên sinh đâu ạ?”Cố tiên sinh nhẹ nhàng bâng quơ mà trả lời: “Ồ, anh ấy đi công tác rồi.” Thái độ tự nhiên đến mức… như chuyện nửa kia vắng mặt trong buổi quay hình về chương trình tạp kỹ về hôn nhân không phải chuyện gì quá kỳ lạ, Cố tiên sinh cũng hoàn toàn không có ý định giải thích. Cho nên, cậu ta cho rằng nửa kia của Cố tiên sinh sẽ nhanh chóng đi công tác về, nên vẫn không dám mở miệng hỏi, nhưng đã đến ngày thứ ba rồi, giai đoạn quay phim đầu tiên sắp kết thúc, một nửa kia của Cố tiên sinh vẫn chưa về sao?Tiểu Lưu lại rối rắm một chút, châm chước dùng từ, hỏi: “Cố tiên sinh, bao giờ vợ ngài đi công tác về vậy ạ?”“Vợ tôi…” Cố Thầm nghe thấy thì chợt nở nụ cười, khi cậu cười lên mặt mày trong trẻo, đẹp đến mức làm Tiểu Lưu ngơ ngác. Tiểu Lưu vốn muốn dùng một vài từ ngữ thông tục để kéo gần quan hệ, nhưng sao phản ứng của Cố tiên sinh lại có chút kỳ lạ nhỉ?Nhưng Cố Thầm cũng không sửa đúng, ngược lại cười nói: “Vợ tôi à… chắc đi công tác đến năm sau mới về.”Trong nguyên tác, vị đối tượng liên hôn tên là Lệ Đình Khâm này, trọng tâm công việc năm nay nằm ở hải ngoại, đích thân giám sát bộ phận kinh doanh ở nước A, quả thật sang năm mới về, bọn họ gần như chưa từng gặp mặt. Tiểu Lưu: “???”Tức là ngay từ đầu nói đi công tác chính là công tác đến tận năm sau? Tiểu Lưu sắp khóc rồi, Cố tiên sinh có chắc mình đang quay chương trình tạp kỹ về hôn nhân và tình yêu không vậy?Tiểu Lưu lo lắng, đã sắp hết ba ngày rồi, đã không quay chụp được tư liệu gì hữu ích, bây giờ đến bóng dáng của nửa kia của Cố tiên sinh cũng không quay được, đến lúc đó phải cắt nối biên tập kiểu gì được. Hơn nữa Cố tiên sinh vốn là khách mời nghiệp dư, thời gian chương trình cho vốn đã ít, đến lúc đó vài phút quý giá toàn là cảnh uống trà đọc báo nhàm chán, e là càng không có khán giả nào muốn xem. Không sao không sao, Tiểu Lưu tự an ủi bản thân, ít nhất nhan sắc của Cố tiên sinh cũng được, cho dù đặt trong giới giải trí thì cũng là hàng top. Dù cuộc sống hàng ngày rất nhàm chán, cũng sẽ có hàng đống fan nhan sắc. Nghĩ như vậy, Tiểu Lưu uống một ngụm trà nóng, cũng nhiệt tình an ủi Cố Thầm: “Không sao, Cố tiên sinh, vợ ngài không thể về nhà ngài cũng đừng đau lòng, dựa vào nhan sắc của ngài cũng có thể hút fan.”Cố Thầm thong thả ung dung chấm ngòi bút vào mực nước, rất phối hợp bày ra biểu cảm như được an ủi: “Ừm, cảm ơn cậu, Tiểu Lưu.”Tiểu Lưu: “…” À cái này… quả thật không nhìn ra dáng vẻ đau lòng gì đó. Chỉ có thể nói, Cố tiên sinh đã kết một kiểu hôn nhân mới. Trong sự nhàm chán kéo dài, cuối cùng Tiểu Lưu kết thúc ba ngày quay phim. Vì Cố Thầm ở trong núi, lại là một tên nghiệp dư không nổi bật, cho nên loại chuyện khổ sai như đi công tác vào núi quay phim đã rơi lên đầu nhiếp ảnh gia mới như Tiểu Lưu, thậm chí còn không cho cậu ta một trợ lý quay phim. Vì kịp thời xuống núi rồi vào thành phố bắt kịp chuyến bay ngày hôm nay, Tiểu Lưu chỉ đành ăn cơm trưa xong rồi rời đi sớm: “Cố tiên sinh, mấy ngày nay đã làm phiền kỳ nghỉ của ngài, tôi xin phép đến làm phiền vào kỳ sau.” Nhưng cậu ta rất nghi ngờ, “cặp đôi” của Cố tiên sinh có còn kỳ sau hay không thì còn chưa chắc. “Không phiền.” Cố Thầm bắt tay với cậu ta: “Chú Từ, đưa thầy Lưu xuống núi đi.”Tiểu Lưu ngạc nhiên rồi vui mừng nói: “À, cảm ơn ngài.” Biệt thự trong núi còn có có tài xế tốt thật, cậu ta sắp nghi ngờ tổ tiết mục bỏ quên mình ở trong núi, không sắp xếp tài xế đến đón. Trong lòng Tiểu Lưu rất phân vân, một mặt được ở chung với đại lão tu dưỡng như Cố tiên sinh, đúng là như tắm mình trong gió xuân; mặt khác, quá trình quay phim nhàm chán như thế này đúng là một loại tra tấn, hơn nữa nếu hiệu quả phát sóng không tốt, chuyến công tác này của cậu ta coi như là không có thành quả gì. Tiểu Lưu nghiêm túc thầm nghĩ, quay về nhất định phải nói rõ với biên tập viên, phải giám sát anh ta biên tập, cắt ra dung nhan tuyệt thế của Cố tiên sinh, không cần nói tới cái khác, về mặt ngoại hình thì tư liệu cậu ta quay được rất đầy đủ. Mặc dù đi tàu xe mệt mỏi, nhưng chạng vạng chạy về tổ tiết mục, Tiểu Lưu vẫn tràn đầy nhiệt huyết như cũ, nhân viên của tổ tiết mục vẫn đang tăng ca, nắm chắc thời gian cắt tư liệu trong ba ngày này ra. Cậu ta hăng hái tháo thẻ nhớ trong máy quay ra, nhập tư liệu vào máy tính, đợi một lúc lâu, cuối cùng cũng đợi đến lúc phó đạo diễn hơi rảnh, bảo ông ta đến xem. Phó đạo diễn kéo thanh tiến độ lướt qua tư liệu, nhíu mày nói: “Cậu quay cái gì thế này? Chồng của Cố Thầm đâu? Cậu tưởng đang quay phong cảnh tĩnh à?”Tiểu Lưu nhanh nhẹn giải thích nói: “Đạo diễn Tiền, vị kia của Cố tiên sinh đi công tác, không có ở nhà. Ngài xem lại thử đi ạ? Tôi cảm thấy ngoại hình của Cố tiên sinh rất xuất sắc, thật ra cũng là…”“Đi công tác?” Phó đạo diễn Tiền ngắt lời nói: “Đi công tác mà cậu không biết bảo Cố Thầm này đền tiền vi phạm hợp đồng à? Không biết bảo cậu ta gọi điện thoại cho chồng cậu ta à? Gọi video? Bảo cậu ta gọi chồng trở về? Chúng ta là chương trình tạp kỹ về hôn nhân và tình yêu! Cậu làm ăn kiểu gì vậy?”“Tôi cho rằng…” Tiểu Lưu ngại nói bản thân bị khí chất của Cố Thầm áp đảo, đành phải nhìn về phía màn hình chuyển đề tài: “Đạo diễn Tiền xem đi, thật ra vị Cố tiên sinh này trông thật sự…”“Được rồi, cái này không quan trọng.”Đạo diễn Tiền không kiên nhẫn nghe tiếp, không quá quan tâm nói: “Bên trên đã có người dặn dò, đừng để Cố Thầm này lộ mặt, dù sao cậu ta cũng là dân nghiệp dư…”Ông ta tiện miệng quyết định, quay đầu gọi biên tập viên: “Cậu cứ xem mà cắt hai phút đi, nhiều nhất là hai phút, nhớ kỹ, không cần lộ mặt.”Nhưng ông vẫn không nhịn được mà nhìn thanh niên phong tư trác tuyệt trên màn hình, thầm nói: “Quả là đẹp đến lạ kỳ.”(1)Gốc là “quả thật đủ trong suốt” nhưng tui sửa lại cho dễ hiểu hơn. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Người Qua Đường Giáp Liên Hôn Với Đại Lão Hào Môn

Số ký tự: 0