Sau Khi Người Qua Đường Giáp Liên Hôn Với Đại Lão Hào Môn

Lệ tổng, tháng...

Ninh Dực

2025-03-25 02:42:36

Xem xong nét chữ của Cố Thầm, Lục Thanh Việt hoàn toàn không để ý đến chuyện khác, chỉ nói: “Cố tiên sinh, vậy tôi không làm phiền anh đọc sách nữa.”Cố Thầm vẫn ngồi lật sách một cách tùy ý, khẽ gật đầu: “Được.”Lục Thanh Việt tự động bỏ qua Cố Thầm, lại dẫn mọi người quay về phòng khách. Mọi người ngồi xuống, tiếp tục thảo luận. Anh ta thất vọng dang tay thở dài: “Tôi đã xem qua chữ viết của tất cả mọi người rồi, chẳng có ai giống cả. Xem ra chuyện này thực sự sắp trở thành một bí ẩn không lời giải rồi.”Câu chuyện bỗng chốc rơi vào bế tắc. Đỗ Nhuy Thanh tỏ ra vô tội, nói: “Hả… Vậy bây giờ phải làm sao đây?”Dụ Tinh Châu nhìn quanh, thấy mọi người cứ quẩn quanh chuyện này mãi, bèn lên tiếng: “Không cần phải quá bận tâm đâu, biết đâu người viết bản nhạc không phải là khách mời của chương trình. Mọi người cứ làm việc của mình đi.”Thực ra, trong lòng cậu ta nghĩ, lát nữa có thể xem lại bản ghi hình livestream, nhưng không tiện nói thẳng ra."Đúng vậy, đúng vậy." Lục Thanh Việt cũng nhanh chóng phản ứng lại, chắp tay nói: “Cảm ơn mọi người nhé, làm lỡ thời gian quay chương trình rồi.”“Không sao đâu, hai cậu khách sáo quá.”“Nếu sau này tìm được người viết bản nhạc, nhớ báo cho chúng tôi biết nhé.”Mọi người lại trò chuyện vài câu rồi ai nấy tản ra làm việc của mình.—Dù ghi chú đọc sách của Cố Thầm chỉ lướt qua trong chớp mắt, nhưng để nhìn rõ vẫn cần xử lý hình ảnh đặc biệt. Vì vậy, sự chú ý của khán giả vẫn dồn vào bản nhạc bí ẩn. [Vậy đây thực sự sẽ trở thành một bí ẩn không lời giải sao?][Từ một chương trình hẹn hò ngọt ngào, sao lại biến thành show trinh thám rồi?][Không có ai có nét chữ trùng khớp, quá kỳ lạ…][Chẳng lẽ cây đàn piano trong nhà kính có linh hồn? Bản nhạc này thực chất không phải do con người viết?][Dừng lại một chút, cùng nhau đọc thầm theo tôi: "chương trình tình yêu và hôn nhân".]Nhưng bàn luận thế nào đi nữa, vẫn không thể tìm ra đáp án. Chuyện này đành phải chờ theo diễn biến của buổi livestream mà dần trôi qua.—Sau bữa tối, Cố Thầm chậm rãi tản bộ dọc theo hồ nhân tạo bên ngoài. Từ xa, cậu thấy hai thầy cô Khổng Phủ Tùng và Vu Hồng cùng nhau đi bộ. Ánh hoàng hôn kéo dài bóng hai người trên mặt đất. Cố Thầm bước nhanh hơn, dần dần đuổi kịp bóng của họ.Vu Hồng quay đầu lại nhìn cậu, thuận miệng nói: “Tiểu Cố cũng ra đi dạo à?”Cố Thầm mỉm cười: “Vâng, hai thầy cô ạ.”Cậu vốn có ý thức không làm phiền thế giới riêng của hai vị giáo sư, định bước nhanh hơn rời đi. Nhưng Vu Hồng lại mở lời: “Tiểu Cố, cậu có biết vì sao chúng tôi lớn tuổi rồi mà vẫn tham gia chương trình này không?”Cố Thầm nghĩ đến hai người bọn họ — một người là giáo sư sinh học, một người là giáo sư môi trường. Hai trong bốn ngành thuộc nhóm “sinh hóa hoàn tài” (sinh học, hóa học, môi trường, tài nguyên) đã có mặt ở đây. Cậu khách quan đáp: “Chắc là vì hai thầy yêu thích lĩnh vực của mình, muốn thông qua chương trình để quảng bá nó?”Vu Hồng thở dài, nói: “Xem ra cậu cũng hiểu được tình cảnh khó khăn của các ngành này rồi… Nhưng tôi cũng không trách sinh viên, trước tiên họ phải tìm được việc để sinh tồn, rồi mới nói đến phát triển ngành học.”Khổng Phủ Tùng trông có vẻ khó xử, nhưng vẫn nói thẳng ý định của mình: “Thật ra, tôi vốn không định đường đột đề cập chuyện này. Nhưng kỳ tuyển dụng mùa xuân đã trôi qua hơn nửa chặng đường… Học sinh trường tôi và thầy Vu vẫn khá chật vật trong vấn đề việc làm… Cố tiên sinh, cậu là người trong giới kinh doanh…”Cố Thầm: "…”Nhưng vấn đề là, tôi không phải mà…Vu Hồng thấy bầu không khí hơi ngượng ngùng, bèn hòa giải: “Nếu công ty của Cố tiên sinh không có nhu cầu tuyển dụng liên quan, cũng không sao cả. Chúng tôi gặp ai cũng nhắc tới chuyện này thôi, thực ra cũng đã nói với Triệu tổng rồi…”Cố Thầm đáp: “Không sao, tôi sẽ lưu ý.”Lệ tổng, tôi đã rời khỏi vị trí tổng tài bá đạo nhiều năm rồi, giờ chỉ còn biết trông cậy vào anh giải quyết vấn đề việc làm có tính cấu trúc này thôi…—Đêm xuống rất nhanh.Đến tối, Lục Thanh Việt lại kéo Dụ Tinh Châu qua, tròn mắt nhìn Cố Thầm, chờ anh gọi điện cho Lệ Đình Khâm.Dụ Tinh Châu: “…Đồng chí Thanh Việt, sao cậu còn thúc giục Cố tiên sinh yêu đương vậy?”[Ha ha ha fan CP cưỡng ép đẩy thuyền ngay trước mặt?]Nhưng còn chưa kịp để Cố Thầm gọi điện, thì cậu đã nhận được cuộc gọi từ Lệ Đình Khâm trước.Lục Thanh Việt kích động: “Thấy chưa, có hiệu quả đó! Lệ tổng chủ động gọi cho Cố tiên sinh luôn!”[Người ta yêu đương, cậu còn sốt sắng hơn cả chính chủ nữa hả?][Chuẩn luôn, yêu đương mà phải xem người khác yêu mới thú vị.]Đầu dây bên kia truyền đến một giọng trầm ổn: “Cố tiên sinh, buổi tối tốt lành.”Cố Thầm nhướng mày, đáp: “Chào buổi sáng, Lệ tổng.”Mặc dù chỉ nói chuyện qua điện thoại vài lần, Lệ Đình Khâm vẫn thể hiện trách nhiệm đối với người bạn đời trên danh nghĩa của mình. Nhưng Cố Thầm có thể cảm nhận được rằng điều đó chỉ đơn thuần xuất phát từ sự giáo dưỡng mà Lệ Đình Khâm đã tiếp nhận. Người đàn ông như anh, nếu không đủ thông minh, rất khó để nhận ra sự xa cách ẩn giấu dưới lớp vỏ lịch sự ấy.Giống như lúc đầu, khi Cố Thầm yêu cầu Lệ Đình Khâm gọi mình là “Cố tiên sinh”, đến giờ giọng điệu của đối phương vẫn mang chút nuông chiều với bậc hậu bối. Hỏi cậu thích gì, sắp xếp cả một màn trình diễn drone, tất cả cũng chỉ như một món quà nhỏ mà những người ở vị trí như anh tùy ý ném cho thú cưng mà thôi.Màn trình diễn drone trên bầu trời đã bắt đầu được một lúc. Đây là một buổi biểu diễn quy mô lớn, tiêu chuẩn cao, với đội hình hơn 5000 chiếc drone, đến mức từ khu biệt thự trên lưng chừng núi cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.Lục Thanh Việt không kìm được sự tò mò, hỏi: “Vậy Cố tiên sinh, rốt cuộc anh thích cái nào? Màu sắc hay họa tiết nào trên kia là anh thích nhất?”Cố Thầm liếc mắt nhìn, đáp thẳng thừng: “Không có.”Cùng lúc đó, Lệ Đình Khâm bên kia điện thoại cũng nói: “Xin lỗi, tôi đoán có lẽ cậu không thích những thứ này. Vì vậy, tôi chỉ sắp xếp một đoạn cho hai người họ ở cuối buổi biểu diễn.”Lục Thanh Việt im lặng: “…Wtf?” Nhìn chỗ nào ra là không thích vậy? Sao anh ta lại không theo kịp nhịp điệu trò chuyện của hai người này rồi?Cố Thầm ngẩng đầu nhìn những họa tiết rực rỡ biến hóa trên bầu trời. Với cậu, kiểu tiêu tiền như thế này chẳng có gì đáng ngạc nhiên, nhưng cách nói của Lệ Đình Khâm lại khiến cậu hơi bất ngờ. Cậu khẽ cười: “À, đúng vậy.”[Tôi đã nói rồi, hai tổng tài vốn chẳng thân thiết, làm trò lòe loẹt trên trời trước bao người như thế này đúng là ngượng chết mất.][Ha ha đúng thế, nếu thực sự làm vậy thì tôi lại thấy lệch hình tượng. Hóa ra chỉ là thăm dò lẫn nhau à.]Lệ Đình Khâm tiếp tục: “Nhưng mà, sở thích của cậu tiết kiệm quá. Tôi đã nhờ vài nhà sưu tầm trà nhượng lại một ít, coi như là quà nhỏ để bồi lễ.”Bình luận: [??? Sở thích này mà gọi là tiết kiệm á?][Có một kiểu tiết kiệm mang tên “Lệ tổng cảm thấy cậu tiết kiệm”.][“Quà nhỏ” á? Đây mà là quà nhỏ? Nhưng so với một bầu trời drone thì đúng là hơi nhỏ thật.]Nghe đến đây, Cố Thầm có chút hứng thú, nói: “Vậy thì cảm ơn Lệ tổng.” Xem ra, Lệ tổng vẫn cao tay hơn mấy tổng tài bình thường.Lệ Đình Khâm lại nói tiếp: “Nhưng tôi cảm thấy, uống trà đọc sách không đủ để trở thành sở thích, chẳng qua chỉ là một thói quen thường nhật mà thôi.” Anh hơi ngừng lại, giọng nói mang theo ý cười: “Thật ra, tôi vẫn chưa nhìn ra cậu thực sự thích gì.”Cố Thầm đáp: “Vậy à, thật ra tôi cũng không biết.” Mãi đến hôm nay, Cố Thầm mới cảm thấy sự thăm dò của anh tiến thêm một bước.“Nhưng dù sao cũng cảm ơn trà của anh.” Giọng nói của Cố Thầm cuối cùng cũng có thêm chút ý cười, dưới màn đêm dịu dàng trở nên trong trẻo hơn.Đối phương dường như cũng không vội vã, chỉ đáp: “Không có gì.”Hai người trẻ đã chạy ra xa, đến nơi có góc nhìn tốt để xem trình diễn drone, ống kính cũng chuyển theo họ, ghi lại khoảnh khắc phát đường*.(*Phát đường: thuật ngữ fan couple dùng để chỉ những khoảnh khắc thể hiện tình cảm giữa hai người.)Bình luận: [Sao tôi cảm thấy có gì đó sai sai nhỉ? Rõ ràng là Lệ tổng muốn tặng màn trình diễn drone cho Cố tiên sinh, nhưng cuối cùng cả bầu trời lại biến thành màu sắc và hình ảnh cổ vũ cho Tiểu Lục và Tiểu Dụ?][Vốn dĩ là chuyện tình giữa Cố tiên sinh và Lệ tổng, cuối cùng lại thành câu chuyện tình yêu của Tiểu Lục và Tiểu Dụ nổ tung như pháo hoa trên trời? Ha ha ha.]Dân số thành phố S đông đúc, một buổi biểu diễn drone quy mô lớn như vậy có rất nhiều người nhìn thấy, số người xem còn hơn cả lượng khán giả của chương trình thực tế này. Hơn nữa, fan của Lục Thanh Việt và Dụ Tinh Châu cũng không phải ai cũng xem show hẹn hò, fan couple lại càng chỉ là một bộ phận nhỏ.Vì vậy, khi nhìn thấy tên hai người và màu sắc cổ vũ sáng rực trên trời, từ fan couple, fan cá nhân, fan mẹ đến fan qua đường, tất cả đều ngơ ngác.Hashtag #Lục Thanh Việt Dụ Tinh Châu trình diễn drone# ngay lập tức bùng nổ trên hot search.[Á á á, rốt cuộc là vị đại gia nào trong fan couple đã bỏ tiền mua drone để cổ vũ thế này?][Dù bây giờ trình diễn drone cũng không còn hiếm lạ, nhưng đây là một trong những đội ngũ hàng đầu quốc gia, cực kỳ khó mời. Lại còn quy mô lớn thế này, vài phút thôi cũng phải tốn hàng triệu, rốt cuộc là vị đại gia nào có quan hệ như vậy?][Trời ơi, fan couple bây giờ chơi lớn đến mức đưa CP lên trời luôn rồi à? Mở rộng tầm mắt ghê.]Những fan của chương trình, người biết rõ nội tình: […]Nhưng họ nhất thời cũng không biết giải thích câu chuyện phức tạp này thế nào.Nên nói với mọi người thế nào đây?—— Trong chương trình có một vị Cố tiên sinh, bạn đời của anh ấy cũng là một tổng tài, hai người là liên hôn, không quen thân lắm. Lệ tổng muốn tặng Cố tiên sinh màn trình diễn này, nhưng Tiểu Lục cũng thích, đùa rằng muốn cùng lên trời. Sau đó, không biết hai vị đại lão đã có tâm lý gì, Lệ tổng quyết định không tặng nữa, Cố tiên sinh nghe vậy cũng rất vui vẻ. Nhưng cuối cùng, màn trình diễn vẫn được tặng cho Tiểu Lục, hai người họ cùng nhau đưa câu chuyện tình yêu của Tiểu Lục và Tiểu Dụ nổ tung trên trời… à không, trên hot search…Thật sự có ai nghe mà hiểu nổi không?[Tôi chán nản rồi, cảm thấy mình điên cuồng gõ chữ giải thích mà trông thật ngu ngốc.][Vậy rốt cuộc tại sao lại buồn cười thế nhỉ, tôi cũng không hiểu lắm.][Tôi nghĩ là… Cố tiên sinh thật đáng thương ha ha ha. Đứng dưới bầu trời tràn ngập tình yêu của người khác, một mình cô đơn lẻ bóng. Tiểu Lục cũng thật là, cứ nhất định kéo Cố tiên sinh theo, biến anh ấy thành nền cho hai người.]Nhưng ngay dưới bình luận này, lập tức có vô số phản hồi. [Thấy bạn ngốc quá, tôi thương rồi này.][Xem người thành thật bị dắt mũi ha ha ha.][Logic vương đâu, ra giải thích đi.][Để tôi phân tích lại vấn đề này: trước tiên, Cố tiên sinh và Lệ tổng vốn không thân. Lệ tổng chủ động thăm dò nhưng không biết Cố tiên sinh thích gì, nên đề xuất drone. Sau đó nhận ra Cố tiên sinh không thích, bèn thuận tay tặng Tiểu Lục. Cuối cùng, Lệ tổng cũng đạt được mục đích thăm dò, vì giọng cười nhẹ cuối cùng của Cố tiên sinh thật sự rất gợi cảm ~][Tiểu Lục và Tiểu Dụ, chỉ là công cụ để họ thăm dò nhau mà thôi.][Vậy rốt cuộc ai mới là phông nền cho chuyện tình yêu của ai đây? Tôi thấy mấy hình vẽ trên trời kia trông giống phông nền nhất đấy 2333.]Ống kính đã chuyển đi nơi khác, nhưng cuộc điện thoại bên phía Cố Thầm vẫn chưa kết thúc. Đầu dây bên kia, người đàn ông tiếp tục nói: “Tôi đã xem qua ghi chép đọc sách của cậu, có giá trị rất cao.”Cố Thầm khẽ nhướn mày. Nghệ thuật ngôn ngữ và sự giáo dưỡng thật tinh tế — nếu đối phương trực tiếp khen “viết tốt” hay “rất xuất sắc”, lời lẽ ấy sẽ dễ mang sắc thái bề trên, hay như cách nói thông thường là kiểu “giọng cha chú”. Nhưng Lệ Đình Khâm lại không như vậy, anh đánh giá từ góc độ giá trị, giống như một thương nhân đang đưa ra sự định giá ngang hàng.Song, ngay lập tức Cố Thầm cảm thấy có gì đó không ổn… Chẳng phải cậu đã cất sách đi ngay rồi à? Thế quái nào mà đối phương còn đọc được cả những dòng ghi chú bên trong? Một kẻ bận rộn như Lệ Đình Khâm, nắm trong tay cả một tập đoàn tài chính, lại có thời gian đi quan tâm xem một người qua đường như cậu đọc sách gì cơ à?Cố Thầm ngừng lại một chút, khiêm tốn nói: “Cảm ơn, tôi chỉ tùy tiện viết vài dòng để học hỏi thôi, Lệ tổng khách sáo quá rồi.”Thế nhưng, giọng điệu của Lệ Đình Khâm lại mang theo chút khuyến khích: “Tiểu Cố, cậu không cần tự hạ thấp bản thân. Tuy còn trẻ, nhưng tôi có thể thấy rằng, bất kể là thiên phú hay khả năng học hỏi, cậu đều xuất sắc. Bên tôi đang có một vị trí CEO ở công ty con…”“…”Cố Thầm vốn định nghe xem Lệ tổng muốn nói gì, nhưng vừa nghe đến đây, cậu lập tức từ chối dứt khoát: “Không cần đâu, cảm ơn Lệ tổng đã đánh giá cao.”Trời đất ơi, lộ đuôi hồ ly rồi đúng không!Mặc dù mở miệng xin tiền có hơi ngại, nhưng cậu nhất định phải ngăn chặn suy nghĩ đáng sợ này của Lệ tổng ngay lập tức. Cố Thầm ngẩng đầu nhìn trời, để đầu óc trống rỗng, sau đó ho khẽ một tiếng rồi nói: “Khụ khụ, Lệ tổng … Ờm, tiền tiêu vặt tháng này của tôi lại hết rồi, có thể chuyển thêm chút nữa không?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Người Qua Đường Giáp Liên Hôn Với Đại Lão Hào Môn

Số ký tự: 0