Sau Khi Nữ Giả Nam Trang Bị Tử Địch Yêu Thầm

Mặc Sĩ Tiên Vươ...

Thương Hải Thiên Viêm

2024-11-21 19:51:31

Không đợi các vị thủ tịch bên kia thương lượng xong, Phục Thiên Lâm mại động chân, hướng con đường Trần Đình Vũ vừa chỉ đi, một bên đi một bên còn phất phất tay với những người khác: “Các ngươi chậm rãi nói chuyện, chúng ta đi trước một bước.”

“Phục Thiên sư huynh.”

Tịch Linh U muốn gọi hắn lại, lại không dám một mình theo sau, thấy hắn không có dừng lại, đành phải cắn khóe môi ủy khuất đứng tại chỗ.

Con ngươi lạnh lùng đen thẳm của Giang Thính Huyền hơi thu lại, cũng di động bước chân, đi theo con đường mà Phục Thiên Lâm bọn họ đã chọn.

Phục Thiên Lâm nghe được âm thanh, quay đầu liền thấy Giang Thính Huyền đang đi theo.

Hắn nhướng mày: “Làm gì? Giang sư huynh khi nào cũng học được bắt chước người khác?”

Nhưng Giang Thính Huyền không để ý đến lời hắn nói, chỉ mắt nhìn thẳng, lướt qua hắn tiếp tục đi về phía trước.

Đệ tử bí truyền đi theo phía sau hắn khách khí giải thích một câu: “Phục Thiên sư huynh, ngượng ngùng, chúng ta ban đầu cũng chuẩn bị chọn con đường này.”

Ánh mắt Phục Thiên Lâm hơi ám, nheo lại như con mèo, che đậy cảm xúc trong mắt.

Người khác khả năng sẽ cảm thấy Giang Thính Huyền chọn con đường này là bởi vì cùng thuộc về một tông hoặc là cùng hắn phân cao thấp, nhưng Phục Thiên Lâm biết rõ tính cách hắn ta lại rất rõ ràng, Giang Thính Huyền cũng không vì người ngoài mà thay đổi quyết định của chính mình, hắn cũng đi con đường này chỉ có một khả năng, đó là hắn ngay từ đầu đã quyết định, mà điều này, ý nghĩa hắn có lẽ biết gì đó.

Khẽ cười một tiếng, Phục Thiên Lâm che giấu thâm ý trong mắt, nhanh bước chân hơn đuổi theo.

Hắn đi ở bên người Giang Thính Huyền, mặc kệ hai mạch đệ tử phía sau quậy với nhau, chỉ nghiêng đầu nhìn chằm chằm gương tuấn mỹ lại lạnh băng của Giang Thính Huyền, đánh giá trên dưới một lần, sau đó vuốt cằm có chút không có hảo ý nói: “Vậy mong Giang sư huynh chiếu cố tiểu đệ nhiều hơn.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ban đầu tách ra hành động, ngoài ý muốn lại trở thành cùng nhau thăm dò, Phục Thiên Lâm liền càng phân nhiều lực chú ý tới trên người Giang Thính Huyền.

Nhưng thật ra Giang Thính Huyền lại chỉ nhìn phía trước, một cái liếc mắt cũng không có xem hắn.

Bọn họ tường an không có việc gì rời đi ước chừng ba mươi phút, mới nhìn thấy phía trước xuất hiện một cửa đá hình vòm.

Cửa đá không tính cao, mặt ngoài xám xịt, giống ngọc thạch màu xám nào đó dựng thành, trên cửa khắc mấy hàng chữ, ngang qua ở giữa đường, hai bên cửa đá đều là cỏ cây rậm rạp.

Phục Thiên Lâm và Giang Thính Huyền đồng thời dừng bước chân.

Phục Thiên Lâm cẩn thận đánh giá vài lần, vẫn chưa phát hiện chỗ nào đặc biệt, mới đưa tầm mắt phóng tới trên người Giang Thính Huyền.

Ánh mắt thần tử hơi thâm, hiếm thấy mà nghiêng đầu tới xem hắn.

Hắn liền cười nói: “Sao thế? Sư huynh sợ ta đoạt cơ duyên của ngươi sao? Đừng nhỏ mọn như vậy chứ, ngươi và ta là đồng môn, cơ duyên của ngươi còn không phải là của ta sao.”

Hắn bày ra một bộ dáng khí định thần nhàn, tuy rằng không rõ bí cảnh này có gì, lại cũng không có ý tứ rời đi.

Phía sau Giang Thính Huyền, sư đệ bí truyền khẽ nhíu mày, giống như muốn nói chuyện.

Không đợi hắn mở miệng, Phục Thiên Lâm đã quét mắt liếc hắn một cái, vẫn như cũ là bộ dáng tươi cười, “Sư đệ, tính tình của ta thực tốt sao?”

Sư đệ bí truyền kia rùng mình, không dám lại tự tiện mở miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Nữ Giả Nam Trang Bị Tử Địch Yêu Thầm

Số ký tự: 0