Sau Khi Nữ Giả Nam Trang Bị Tử Địch Yêu Thầm
Phục Thiên Lâm 1
Thương Hải Thiên Viêm
2024-11-21 19:51:31
“Hoa U Minh, nghe đồn nở ở bên cạnh hoàng tuyền, muốn hái được phải đi qua sông hoàng tuyền, nước hoàng tuyền kia có khả năng ăn xương nuốt hồn, chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ bị tan nát thần hồn.”
“Phục Thiên thủ tịch đối với Tịch Linh U thật tốt.”
“Ô ô ô, nữ nhân kia có cái gì tốt chứ? Nàng sao xứng đôi với Phục Thiên sư huynh được?”
“Aizzz, ghen ghét cũng vô dụng, ai bảo người ta là nữ nhi của tông chưởng giáo Tịch Linh.”
“Nếu Phục Thiên sư huynh có thể liếc mắt nhìn ta một cái thì thật tốt……”
“Ngươi? Ngươi nằm mơ đi.”
“……”
Âm thanh khe khẽ truyền vào trong tai, lời lẽ ghen ghét căm hận rất nhiều, Tịch Linh U lại không thèm quan tâm.
Nàng khẽ nâng cằm, lộ ra tươi cười, ánh mắt đảo qua trên đóa hoa sáng lạn, ngữ khí hơi hiện rụt rè: “Muội chỉ thuận miệng nói một câu, Phục Thiên sư huynh thế nhưng lại hái thật, nước hoàng tuyền kia làm xói mòn xương cốt, tiêu hồn phách, cũng không biết sư huynh có bị thương đến hay không?”
Nam nhân được nàng gọi là ‘ Phục Thiên sư huynh ’ có một đôi mắt hẹp dài, khi cười rộ lên như có tà khí, khuôn mặt lại tuấn mỹ, như ‘chi lan ngọc thụ’, lệnh nhân tâm sinh ra tình cảm. Nghe nàng nói lời cảm tạ, hắn cười nói: “Quà sinh nhật của sư muội, tự nhiên phải là đồ muội thích, những thứ khác đều không quan trọng.”
(*) Chi lan ngọc thụ: chỉ con em ưu tú
Tịch Linh U đảo qua gương mặt ôn nhu của hắn, trên mặt hiện lên một chút đỏ ửng, âm thanh tức khắc nhiều thêm vài phần ôn nhu: “Đa tạ sư huynh.”
Dặn dò thị nữ cẩn thận trân quý đóa hoa này xong, nàng không dám xem nhiều, vội dịch tầm mắt sang bên kia.
Bên kia, là nam nhân như sao như trăng, dung nhan mỹ lệ, đóa hoa cao lãnh không thể xâm phạm.
Ánh mắt Tịch Linh U càng nhiều vài phần nóng bỏng, càng nhìn càng tâm duyệt hắn.
Không giống với Phục Thiên sư huynh ôn nhu, ánh mắt Giang sư huynh luôn nhiễm đạm mạc và lạnh lùng, cực ít có người thấy hắn cười, cho dù là nàng.
Giờ phút này, hắn vẫn chưa đứng dậy, chỉ hơi hơi giơ tay, đệ tử bí truyền đi theo bên người hắn bê một chiếc hộp ngọc đi đến trước mặt Tịch Linh U, mỉm cười nói: “Hôm nay là sinh nhật của sư tỷ Tịch Linh, đây là lễ vật thần tử chúng ta cố ý chuẩn bị cho sư tỷ, vũ y hoàng kim.”
Hắn mở hộp ngọc ra, một trận ánh sáng loá mắt phát ra, chờ ánh sáng dần dần tan đi, mọi người mới thấy một kiện vũ y màu vàng bên trong.
Vũ y được dệt thành từ vô số thần vật trân quý và lông đuôi phượng hoàng, luận trình độ quý hiếm có lẽ không bằng hoa U Minh, nhưng luận trình độ trân quý, lại càng sâu hơn so với hoa U Minh.
Tịch Linh U đã nhìn quen vô số trân bảo cũng không khỏi bị bộ vũ y này hấp dẫn ánh mắt, huống hồ đây là Giang sư huynh như trăng như sao tặng cho nàng, nàng lập tức cười nói: “Cảm ơn sư huynh, muội rất thích.”
“Muội thích là được.”
Âm thanh Giang Thính Huyền trầm thấp từ tính, ngữ điệu thong thả, như kim ngọc va chạm vào nhau, thập phần dễ nghe, chỉ là lạnh nhạt hàng năm không tan, làm những lời này thiếu chút thân cận, nhiều chút xa cách.
Tịch Linh U cũng không để ý đến sự xa cách này, ánh mắt nàng hoàn toàn đầu chú ở trên người hắn, mang theo thẹn thùng của con gái, “Đã khiến sư huynh vất vả chuẩn bị lễ vật cho U Nhi.”
Dưới đài, vô số ánh mắt nữ tu càng u oán hơn.
“Ngay cả Giang sư huynh cũng đối xử với nàng tốt như vậy.”
“Ta thấy Giang sư huynh chỉ khách khí, ngươi xem, sư huynh cũng không ghé mắt nhìn nàng.”
“Ta nghe nói Giang sư huynh và Phục Thiên sư huynh đều tưởng nghênh thú Tịch Linh U, cũng không biết có phải sự thật hay không?”
“Khẳng định là giả, Giang sư huynh trời quang trăng sáng, thần phú vô song, dù cho là Phục Thiên sư huynh cũng hơi kém hơn một chút, là thiên kiêu đứng đầu mười tông, toàn bộ Tu Tiên giới không có người thứ hai, sao có thể thích loại nữ nhân như Tịch Linh U?”
“Nhưng nàng là nữ nhi của chưởng giáo Tịch Linh.”
“Vậy cũng không xứng với Giang sư huynh!”
“Nhưng nàng là nữ nhi chưởng giáo……”
“Câm miệng!”
“Phục Thiên thủ tịch đối với Tịch Linh U thật tốt.”
“Ô ô ô, nữ nhân kia có cái gì tốt chứ? Nàng sao xứng đôi với Phục Thiên sư huynh được?”
“Aizzz, ghen ghét cũng vô dụng, ai bảo người ta là nữ nhi của tông chưởng giáo Tịch Linh.”
“Nếu Phục Thiên sư huynh có thể liếc mắt nhìn ta một cái thì thật tốt……”
“Ngươi? Ngươi nằm mơ đi.”
“……”
Âm thanh khe khẽ truyền vào trong tai, lời lẽ ghen ghét căm hận rất nhiều, Tịch Linh U lại không thèm quan tâm.
Nàng khẽ nâng cằm, lộ ra tươi cười, ánh mắt đảo qua trên đóa hoa sáng lạn, ngữ khí hơi hiện rụt rè: “Muội chỉ thuận miệng nói một câu, Phục Thiên sư huynh thế nhưng lại hái thật, nước hoàng tuyền kia làm xói mòn xương cốt, tiêu hồn phách, cũng không biết sư huynh có bị thương đến hay không?”
Nam nhân được nàng gọi là ‘ Phục Thiên sư huynh ’ có một đôi mắt hẹp dài, khi cười rộ lên như có tà khí, khuôn mặt lại tuấn mỹ, như ‘chi lan ngọc thụ’, lệnh nhân tâm sinh ra tình cảm. Nghe nàng nói lời cảm tạ, hắn cười nói: “Quà sinh nhật của sư muội, tự nhiên phải là đồ muội thích, những thứ khác đều không quan trọng.”
(*) Chi lan ngọc thụ: chỉ con em ưu tú
Tịch Linh U đảo qua gương mặt ôn nhu của hắn, trên mặt hiện lên một chút đỏ ửng, âm thanh tức khắc nhiều thêm vài phần ôn nhu: “Đa tạ sư huynh.”
Dặn dò thị nữ cẩn thận trân quý đóa hoa này xong, nàng không dám xem nhiều, vội dịch tầm mắt sang bên kia.
Bên kia, là nam nhân như sao như trăng, dung nhan mỹ lệ, đóa hoa cao lãnh không thể xâm phạm.
Ánh mắt Tịch Linh U càng nhiều vài phần nóng bỏng, càng nhìn càng tâm duyệt hắn.
Không giống với Phục Thiên sư huynh ôn nhu, ánh mắt Giang sư huynh luôn nhiễm đạm mạc và lạnh lùng, cực ít có người thấy hắn cười, cho dù là nàng.
Giờ phút này, hắn vẫn chưa đứng dậy, chỉ hơi hơi giơ tay, đệ tử bí truyền đi theo bên người hắn bê một chiếc hộp ngọc đi đến trước mặt Tịch Linh U, mỉm cười nói: “Hôm nay là sinh nhật của sư tỷ Tịch Linh, đây là lễ vật thần tử chúng ta cố ý chuẩn bị cho sư tỷ, vũ y hoàng kim.”
Hắn mở hộp ngọc ra, một trận ánh sáng loá mắt phát ra, chờ ánh sáng dần dần tan đi, mọi người mới thấy một kiện vũ y màu vàng bên trong.
Vũ y được dệt thành từ vô số thần vật trân quý và lông đuôi phượng hoàng, luận trình độ quý hiếm có lẽ không bằng hoa U Minh, nhưng luận trình độ trân quý, lại càng sâu hơn so với hoa U Minh.
Tịch Linh U đã nhìn quen vô số trân bảo cũng không khỏi bị bộ vũ y này hấp dẫn ánh mắt, huống hồ đây là Giang sư huynh như trăng như sao tặng cho nàng, nàng lập tức cười nói: “Cảm ơn sư huynh, muội rất thích.”
“Muội thích là được.”
Âm thanh Giang Thính Huyền trầm thấp từ tính, ngữ điệu thong thả, như kim ngọc va chạm vào nhau, thập phần dễ nghe, chỉ là lạnh nhạt hàng năm không tan, làm những lời này thiếu chút thân cận, nhiều chút xa cách.
Tịch Linh U cũng không để ý đến sự xa cách này, ánh mắt nàng hoàn toàn đầu chú ở trên người hắn, mang theo thẹn thùng của con gái, “Đã khiến sư huynh vất vả chuẩn bị lễ vật cho U Nhi.”
Dưới đài, vô số ánh mắt nữ tu càng u oán hơn.
“Ngay cả Giang sư huynh cũng đối xử với nàng tốt như vậy.”
“Ta thấy Giang sư huynh chỉ khách khí, ngươi xem, sư huynh cũng không ghé mắt nhìn nàng.”
“Ta nghe nói Giang sư huynh và Phục Thiên sư huynh đều tưởng nghênh thú Tịch Linh U, cũng không biết có phải sự thật hay không?”
“Khẳng định là giả, Giang sư huynh trời quang trăng sáng, thần phú vô song, dù cho là Phục Thiên sư huynh cũng hơi kém hơn một chút, là thiên kiêu đứng đầu mười tông, toàn bộ Tu Tiên giới không có người thứ hai, sao có thể thích loại nữ nhân như Tịch Linh U?”
“Nhưng nàng là nữ nhi của chưởng giáo Tịch Linh.”
“Vậy cũng không xứng với Giang sư huynh!”
“Nhưng nàng là nữ nhi chưởng giáo……”
“Câm miệng!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro