Sau Khi Nữ Giả Nam Trang Bị Tử Địch Yêu Thầm
Trở Về
Thương Hải Thiên Viêm
2024-11-21 19:51:31
Phó Điềm Điềm không có ở lâu, trực tiếp bước vào lốc xoáy.
Trên đường, Phó Điềm Điềm nếm thử một chút, phát hiện ‘Huyền Thủy châu’ có thể dùng, liền biến ảo bộ dáng, hóa thành bộ dáng Phục Thiên Lâm, lại tiêu trừ dấu vết trên cổ, mới hoàn toàn đi ra bí cảnh.
Sau khi từ bí cảnh ra tới liền xuất hiện ở phía trước cửa đá.
Phục Thiên Lâm sau khi dò hỏi phát hiện các đệ tử bí truyền đều đã trở về, chỉ đợi hắn và Giang Thính Huyền.
Khối băng chết bị hắn thải dương bổ âm xong vẫn còn đang ngủ ở cửa thứ mười, phỏng chừng còn cần thêm một ít thời gian mới có thể tỉnh lại.
Phục Thiên Lâm dứt khoát biểu hiện ra sắc mặt tái nhợt, phảng phất ở trong bí cảnh bị thương, khiến các đệ tử thuộc phe thủ tịch có chút khẩn trương.
Thiên mệnh chi tử thậm chí thập phần áy náy, tìm đến hắn thấp giọng nói: “Phục Thiên sư huynh, thực xin lỗi.”
“Cái gì?”
Hắn còn đang suy nghĩ sự tình trước đó, đột nhiên nghe được Trần Đình Vũ nói như vậy, không biết hắn đang nói chính là chuyện gì.
Trần Đình Vũ liền cúi đầu, biểu tình hạ xuống nói: “Đều là ta không tốt, nếu ta không chọn con đường này, sư huynh sẽ không bị thương.”
Phục Thiên Lâm há miệng thở dốc, tổng cảm thấy thiên mệnh chi tử chưa trải qua nguy cơ sinh tử nên cả người cũng chưa tỉnh táo, lộ ra cỗ ‘ngốc bạch ngọt’ nói không nên lời, một hồi lâu sau hắn mới thanh thanh giọng, sắc mặt bình đạm nói: “Không quan hệ với ngươi.”
Liếc mắt nhìn vị sư đệ này, thấy vẻ áy náy trên mặt sư đệ càng sâu hơn, ngữ khí hắn càng phai nhạt hơn một chút: “Đừng chuyện gì cũng ôm đến trên người chính mình.”
Trần Đình Vũ vẫn như cũ có chút rầu rĩ không vui, Phục Thiên Lâm liền tùy ý vẫy vẫy tay: “Được rồi, không cần nghĩ nhiều như vậy, chờ lát nữa còn phải tiếp tục thăm dò, ngươi đi tu luyện đi.”
“Vâng.”
Trần Đình Vũ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn thành thành thật thật đi đến nơi dừng chân cùng Mạc sư đệ tu luyện.
Phục Thiên Lâm giao lưu xong với các vị sư đệ, cuối cùng an tĩnh lại, hắn tùy tiện tìm một góc khoanh chân ngồi xuống, sau đó mới có thời gian để ý tới linh hồn trong đầu.
“Tiền bối có phải thực thất vọng hay không?”
Trước đó Mặc Sĩ Tiên Vương tưởng đoạt xá hắn, hắn lôi kéo Giang Thính Huyền song tu 《 di tinh đổi nguyệt 》, ở khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc ức chế Mặc Sĩ Tiên Vương chiếm thức hải hắn, nhưng không có thể hoàn toàn phong ấn Mặc Sĩ Tiên Vương, ước chừng là vị tiền bối này sinh thời tu vi quá cao, linh hồn cường đại, cho nên bí pháp Tiên tộc cũng không thể hoàn toàn có hiệu quả, nhưng Mặc Sĩ Tiên Vương cũng vô pháp tiếp tục xâm chiếm thức hải của hắn.
Nguyên nhân chủ yếu là Phục Thiên Lâm cũng đủ tàn nhẫn, một nửa thần thức đủ để cho hắn thao tác thân thể làm ra hành động đồng quy vu tận cùng Mặc Sĩ Tiên Vương, cho nên Mặc Sĩ Tiên Vương cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp, hình thành cục diện bế tắc hiện tại.
Đương nhiên, vị tiền bối này đối với bản thân hắn cảm thấy thực hứng thú cũng là một phương diện.
Trong thức hải, âm thanh ôn hòa dễ nghe của Mặc Sĩ Tiên Vương vang lên: “Cũng không tính là thất vọng, nhóc con, nếu ngươi sinh ở thời đại của bổn tọa, cũng coi như là một kiêu hùng.”
Trên đường, Phó Điềm Điềm nếm thử một chút, phát hiện ‘Huyền Thủy châu’ có thể dùng, liền biến ảo bộ dáng, hóa thành bộ dáng Phục Thiên Lâm, lại tiêu trừ dấu vết trên cổ, mới hoàn toàn đi ra bí cảnh.
Sau khi từ bí cảnh ra tới liền xuất hiện ở phía trước cửa đá.
Phục Thiên Lâm sau khi dò hỏi phát hiện các đệ tử bí truyền đều đã trở về, chỉ đợi hắn và Giang Thính Huyền.
Khối băng chết bị hắn thải dương bổ âm xong vẫn còn đang ngủ ở cửa thứ mười, phỏng chừng còn cần thêm một ít thời gian mới có thể tỉnh lại.
Phục Thiên Lâm dứt khoát biểu hiện ra sắc mặt tái nhợt, phảng phất ở trong bí cảnh bị thương, khiến các đệ tử thuộc phe thủ tịch có chút khẩn trương.
Thiên mệnh chi tử thậm chí thập phần áy náy, tìm đến hắn thấp giọng nói: “Phục Thiên sư huynh, thực xin lỗi.”
“Cái gì?”
Hắn còn đang suy nghĩ sự tình trước đó, đột nhiên nghe được Trần Đình Vũ nói như vậy, không biết hắn đang nói chính là chuyện gì.
Trần Đình Vũ liền cúi đầu, biểu tình hạ xuống nói: “Đều là ta không tốt, nếu ta không chọn con đường này, sư huynh sẽ không bị thương.”
Phục Thiên Lâm há miệng thở dốc, tổng cảm thấy thiên mệnh chi tử chưa trải qua nguy cơ sinh tử nên cả người cũng chưa tỉnh táo, lộ ra cỗ ‘ngốc bạch ngọt’ nói không nên lời, một hồi lâu sau hắn mới thanh thanh giọng, sắc mặt bình đạm nói: “Không quan hệ với ngươi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liếc mắt nhìn vị sư đệ này, thấy vẻ áy náy trên mặt sư đệ càng sâu hơn, ngữ khí hắn càng phai nhạt hơn một chút: “Đừng chuyện gì cũng ôm đến trên người chính mình.”
Trần Đình Vũ vẫn như cũ có chút rầu rĩ không vui, Phục Thiên Lâm liền tùy ý vẫy vẫy tay: “Được rồi, không cần nghĩ nhiều như vậy, chờ lát nữa còn phải tiếp tục thăm dò, ngươi đi tu luyện đi.”
“Vâng.”
Trần Đình Vũ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn thành thành thật thật đi đến nơi dừng chân cùng Mạc sư đệ tu luyện.
Phục Thiên Lâm giao lưu xong với các vị sư đệ, cuối cùng an tĩnh lại, hắn tùy tiện tìm một góc khoanh chân ngồi xuống, sau đó mới có thời gian để ý tới linh hồn trong đầu.
“Tiền bối có phải thực thất vọng hay không?”
Trước đó Mặc Sĩ Tiên Vương tưởng đoạt xá hắn, hắn lôi kéo Giang Thính Huyền song tu 《 di tinh đổi nguyệt 》, ở khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc ức chế Mặc Sĩ Tiên Vương chiếm thức hải hắn, nhưng không có thể hoàn toàn phong ấn Mặc Sĩ Tiên Vương, ước chừng là vị tiền bối này sinh thời tu vi quá cao, linh hồn cường đại, cho nên bí pháp Tiên tộc cũng không thể hoàn toàn có hiệu quả, nhưng Mặc Sĩ Tiên Vương cũng vô pháp tiếp tục xâm chiếm thức hải của hắn.
Nguyên nhân chủ yếu là Phục Thiên Lâm cũng đủ tàn nhẫn, một nửa thần thức đủ để cho hắn thao tác thân thể làm ra hành động đồng quy vu tận cùng Mặc Sĩ Tiên Vương, cho nên Mặc Sĩ Tiên Vương cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp, hình thành cục diện bế tắc hiện tại.
Đương nhiên, vị tiền bối này đối với bản thân hắn cảm thấy thực hứng thú cũng là một phương diện.
Trong thức hải, âm thanh ôn hòa dễ nghe của Mặc Sĩ Tiên Vương vang lên: “Cũng không tính là thất vọng, nhóc con, nếu ngươi sinh ở thời đại của bổn tọa, cũng coi như là một kiêu hùng.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro