Chúc mừng hai người ý hợp tâm đầu
Mạch Ngôn Xuyên
2024-07-14 09:42:35
Vu Hạ vẽ bản thảo đến hơn một giờ sáng, nằm vắt đầu bên mép giường, vừa duỗi thẳng đốt sống cổ vừa lướt wechat, phát hiện ra Lục Diễn Châu đã thích bài đăng của cô một giờ trước.
Nhìn thấy ảnh đại diện của anh, đầu óc đang buồn ngủ của Vu Hạ chợt tỉnh táo, lại nhớ tới mấy câu nói đầy ẩn ý của anh.
Cô ném điện thoại đi, mắt sáng quắc mở thật to. Một lúc sau, đầu bù tóc rối bò dậy nhắn tin cho Đường Duyệt.
Sống Trong Mùa Đông: [Tớ nghi ngờ Lục Diễn Châu đã thích tớ rồi.]
Lần trước cô không nhắc đến tên Lục Diễn Châu.
Thế nên, Đường Duyệt hỏi: [Lục Diễn Châu là ai?]
Sống Trong Mùa Đông: [Trai đẹp hàng xóm.]
Đường Duyệt gửi tin nhắn thoại, giọng yếu ớt: [Ồ, vậy chúc mừng hai người ý hợp tâm đầu, kết hôn tớ sẽ làm phù dâu.]
Sống Trong Mùa Đông: […………]
Vu Hạ vuốt tóc, đờ đẫn ngồi trên giường một lát, giọng điệu có chút không tự tin: [Ai nói tớ với anh ta ý hợp tâm đầu rồi chứ... Cùng lắm tớ chỉ thích vẻ ngoài của anh ta thôi.]
Đường Duyệt: [Vậy thì cũng là thích.]
Lại thêm một tin nhắn thoại: [Anh ta đẹp trai như vậy, hai người lại ý hợp tâm đầu, vậy thì hẹn hò luôn đi, cũng không thiệt đâu.]
Người này rất giỏi thuyết phục người khác yêu nhau nhưng lại không dám thổ lộ với người mình đã thầm yêu nhiều năm. Vu Hạ xem như cô ấy đang nói nhảm, trả lời: [Nghe giọng cậu mà tớ thấy buồn ngủ quá, mau ngủ đi.]
Đường Duyệt vốn đang sắp ngủ, nhưng giờ cũng đã tỉnh táo rồi, trực tiếp gọi điện thoại: “Tớ bị cậu nói cho tỉnh luôn rồi, cậu mau nói cho tớ biết giữa cậu và anh hàng xóm đẹp trai đã xảy ra chuyện gì, không nói là tớ không ngủ được đâu."
Vu Hạ kể lại sự tình, hỏi: “Chắc tớ không hiểu sai ý chứ?”
"Liên kết với câu cậu nói lần trước, sao tớ cảm thấy..." Đường Duyệt ngập ngừng, "Anh ta đang ám chỉ cậu đuổi theo mình?"
"..."
Một câu trúng đích.
Không thể phủ nhận, được trai đẹp thích rất vui, nhưng ngoài vui ra thì Vu Hạ còn có một nỗi hoảng sợ không tên, hai loại cảm xúc này đan xen vào nhau, đủ để khiến người ta suy nghĩ lung tung đến mất ngủ.
Đường Duyệt lại nói: “Tuy tớ chưa gặp anh ta nhưng từ miêu tả của cậu, tớ cũng có thể đoán được rằng chắc chắn anh ta đã ở trong trái tim cậu rồi. Tuy nhiên, cậu cũng đừng xốc nổi. Dù sao thì hai người chỉ mới quen nhau được vài ngày, hãy tìm hiểu thêm rồi hẵng quyết định bước tiếp theo.”
"Tớ đâu có xốc nổi." Vu Hạ cảm thấy mình khá lý trí, "Tớ chỉ hơi lo lắng và hoang mang một chút thôi, có lẽ là vì anh ấy khá trưởng thành, mang đến cho người ta cảm giác vừa tùy ý vừa sỏi đời, không giống mấy với các mối quan hệ trước đây."
Đường Duyệt cảnh giác: "Đừng là tra nam hoặc là đào hoa!"
"..."
Vu Hạ đã trải qua hai mối tình, mối tình đầu tiên là thời cấp ba, tình yêu thời thiếu niên khá trong sáng, mối tình thứ hai thì gặp phải một tên cặn bã. Cô thật sự không có bao nhiêu kinh nghiệm để phán đoán Lục Diễn Châu là người như thế nào, mặc dù trực giác mách bảo là anh rất tốt nhưng trực giác không phải là câu trả lời chính xác.
Lời của Đường Duyệt giống như viên kẹo bạc hà khiến cô tỉnh táo hẳn ra. Vu Hạ hít một hơi thật sâu: “Bây giờ tớ đang rất bình tĩnh, chúng ta đi ngủ thôi, em yêu.”
Sự bình tĩnh này kéo dài mãi đến chiều hôm sau.
Cô gần như tập trung vào công việc, khoảng năm giờ mới đứng dậy đi lại, lấy một cốc sữa chua trong tủ lạnh ra ngồi lên sofa uống hết, sau đó mới dè dặt gửi tin nhắn cho Lục Diễn Châu, hỏi khoảng mấy giờ anh tan làm.
Một lúc sau, Lục Diễn Châu trả lời cô: [Sáu giờ tan làm, khoảng hai mươi phút nữa sẽ về đến dưới lầu.]
Vu Hạ đang định trả lời thì điện thoại rung lên.
L: [Cô muốn đi xe hay đi bộ?]
Nghĩa là sẽ về đón cô?
Cô không chút do dự: [Đi xe!]
Trong văn phòng đầu bên kia, Lục Diễn Châu nhìn điện thoại bật cười thành tiếng, cô lười quá đi mất. Anh biết tính chất công việc của một họa sĩ truyện tranh, ngồi vẽ tranh trong thời gian dài, thức khuya hoàn thành bản thảo là chuyện thường tình, thể lực nói chung là kém.
Vu Hạ thì có lẽ chỉ có kém hơn.
Nhắn tin cho Lục Diễn Châu xong, Vu Hạ bắt đầu thay đồ trang điểm. Chuẩn bị xong xuôi, đợi khoảng mười phút, Lục Diễn Châu nhắn tin bảo cô xuống dưới lầu.
Vu Hạ xách túi xuống lầu, trời đã tối đen nhưng đèn đường vẫn chưa được bật, Lục Diễn Châu mặc một bộ vest màu đen giống như hôm qua, dáng người cao gầy đứng cạnh bồn hoa. Vào tầm giờ này đông người qua lại, anh càng trở nên nổi bật hơn dưới sự làm nền của người qua đường.
Dường như anh cảm thấy điều gì đó, quay đầu nhìn về phía này.
Vu Hạ dừng bước, chợt nhớ tới vị trí hai người đang đứng bây giờ chính là nơi cô ôm nhầm người đêm hôm ấy. Nghĩ đến cảnh tượng đêm đó cô lao tới ôm người ta, nhịp tim cô đột nhiên tăng tốc không thể kiểm soát, cô hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi bước tới.
Cô nhìn quanh nhưng không thấy xe của anh.
Đứng yên trước mặt anh, cô bình tĩnh ngẩng đầu lên: “Xe đâu?”
Chẳng phải đã bảo sẽ đi xe hay sao? Cô cao một mét sáu mươi ba, thấp hơn anh hai mươi phân, để trông mình không quá nhỏ bé, cô hiếm khi đi giày cao gót.
Lục Diễn Châu rũ mắt xuống, liếc nhìn đôi giày của cô: "Không đi bộ được à? Cô có thể quay về thay giày."
Coi thường người ta quá, ai nói cô không thể đi bộ bằng giày cao gót, gót sáu bảy phân cũng không quá cao. Vu Hạ khoa trương: “Không cần, tôi đi giày cao gót leo núi cũng không thành vấn đề, đi bộ mười mấy phút thì sợ gì chứ.”
Lục Diễn Châu nhếch môi, xoay người đi về phía trước: "Vậy thì đi thôi."
Vu Hạ khịt mũi rồi đi theo, lẩm bẩm: “Vậy mà anh còn hỏi tôi đi xe hay đi bộ.”
“Tôi chỉ buột miệng hỏi thôi.”
"..."
Vu Hạ cho rằng anh cố ý, nhưng cô không có bằng chứng.
Đi đến cổng tiểu khu, Lục Diễn Châu nghe một cuộc điện thoại, Vu Hạ cảm thấy may mắn vì cuộc gọi này đến rất đúng lúc, nếu không anh sẽ phải vắt óc suy nghĩ chủ đề trò chuyện để đi hết quãng đường mười mấy phút. Hai người đi sánh vai nhau, Vu Hạ nghe Lục Diễn Châu gọi điện, giọng người đàn ông trầm thấp êm tai, nhưng toàn nói những từ chuyên ngành mà cô hoàn toàn không hiểu.
Bởi vì mấy chung cư ở khu này rất gần nhau, lượng người qua lại đông đúc nên cách đây vài năm các nhà thầu đã xây một khu kinh doanh nhỏ ở phía trước, có rất nhiều địa điểm ăn uống, nếu không theo đuổi các thương hiệu lớn mà chỉ tùy tiện đi dạo thì cũng rất thuận tiện. Lúc này vừa khéo là giờ cơm nên xung quanh đã có rất nhiều người tụ tập.
Dần dần, Vu Hạ phát hiện ra đi cùng Lục Diễn Châu khiến tỉ lệ quay đầu tăng gấp đôi. Ngoài việc tham gia các triển lãm truyện tranh, cô chưa bao giờ được nhiều người chú ý đến vậy.
Cô thầm nghĩ, người này chắc chắn rất đào hoa.
Hai người đi đến cửa nhà hàng thì Lục Diễn Châu mới gọi điện thoại xong. Anh cúp máy, cúi đầu nhìn Vu Hạ: “Xin lỗi, công việc có chút chuyện cần phải trao đổi.”
Vu Hạ cười với anh: “Không sao, công việc quan trọng mà.”
Bên ngoài nhà hàng đã có rất nhiều người xếp hàng chờ đợi, Vu Hạ đã đặt chỗ trước nên hai người trực tiếp đi vào. Vị trí nằm cạnh cửa sổ nên có thể nhìn thấy khung cảnh sôi động bên ngoài.
Cô đưa thực đơn cho Lục Diễn Châu, bảo anh gọi món.
"Cô gọi đi." Lục Diễn Châu đẩy lại cho cô.
Vu Hạ cũng không từ chối, vừa xem thực đơn vừa hỏi anh có kiêng kỵ gì không. Lục Diễn Châu cởi áo khoác đặt lên ghế, sau đó liếc nhìn cô: “Không thích đồ ngọt.”
“Đàn ông hình như đều không thích ăn đồ ngọt, vậy ăn cá…” Vu Hạ lẩm bẩm ngẩng đầu lên, đột nhiên dừng lại, chữ “không” vẫn còn ở trong miệng.
Lục Diễn Châu nhìn ra ngoài cửa sổ, đang thản nhiên cởi cúc áo sơ mi, đã cởi chiếc cúc thứ hai, để lộ yết hầu rõ ràng sạch sẽ và quai hàm rắn chắc. Anh nghe hỏi thì quay đầu lại, nhìn thẳng vào cô: “Được.”
Sự bình tĩnh mà Vu Hạ duy trì bỗng nhiên sụp đổ, tim đập thình thịch.
Vào giây phút này, cô đã bị “crush” mạnh mẽ.
Đây là cảm giác chưa từng có trước đây.
Đêm qua cô vẫn còn nghi ngờ tính chân thực của việc Lục Diễn Châu yêu mình ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng giờ cô đột nhiên tin rằng sự rung động trong khoảnh khắc này là có tồn tại.
Ngoại hình và khí chất của Lục Diễn Châu chính xác là gu của cô! Rất dễ khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy.
Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa, hoảng sợ cúi đầu, nhanh chóng chọn thực đơn. Một lúc sau, cô đưa thực đơn cho Lục Diễn Châu: “Anh thấy còn muốn gọi thêm gì nữa không?”
Lục Diễn Châu nhận lấy, liếc nhìn một cái rồi đưa thực đơn cho phục vụ, nói: "Chỉ vậy thôi."
Vu Hạ cúi đầu uống hết nửa cốc trà, đè nén cảm xúc hoảng loạn: “Bình thường anh đi trên đường, có phải có rất nhiều cô gái đến bắt chuyện với anh không?”
Lục Diễn Châu dựa vào sofa thả lỏng, ngước mắt nhìn cô: “Sao cô lại hỏi vậy?”
Vậy mà không chịu trả lời trực tiếp, Vu Hạ gợi ý cho anh: “Lúc nãy đi trên đường cùng anh, rất nhiều cô gái quay đầu nhìn anh.”
"Rồi sao? Có người đến bắt chuyện không?"
"... Tôi ở bên cạnh anh, người ta cho rằng tôi là bạn gái của anh, ai dám đến hỏi chứ?" Vu Hạ cảm thấy anh đang cố ý.
Lục Diễn Châu nhìn thẳng vào cô, khóe miệng cong lên: “Cô không ở bên cạnh tôi thì cũng rất ít người đến hỏi.”
“Tại sao?” Cô không tin.
Lục Diễn Châu dừng một chút, hỏi ngược lại: "Nếu trên đường gặp được mẫu người mình rất thích, cô có đến hỏi xin wechat không?"
"..." Vu Hạ cứng họng.
Cô sẽ không làm vậy.
Những việc như thế đối với con gái mà nói quả thật cần dũng khí rất lớn.
Lục Diễn Châu nhướng mày: “Còn muốn hỏi gì nữa không?”
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang
Nhìn thấy ảnh đại diện của anh, đầu óc đang buồn ngủ của Vu Hạ chợt tỉnh táo, lại nhớ tới mấy câu nói đầy ẩn ý của anh.
Cô ném điện thoại đi, mắt sáng quắc mở thật to. Một lúc sau, đầu bù tóc rối bò dậy nhắn tin cho Đường Duyệt.
Sống Trong Mùa Đông: [Tớ nghi ngờ Lục Diễn Châu đã thích tớ rồi.]
Lần trước cô không nhắc đến tên Lục Diễn Châu.
Thế nên, Đường Duyệt hỏi: [Lục Diễn Châu là ai?]
Sống Trong Mùa Đông: [Trai đẹp hàng xóm.]
Đường Duyệt gửi tin nhắn thoại, giọng yếu ớt: [Ồ, vậy chúc mừng hai người ý hợp tâm đầu, kết hôn tớ sẽ làm phù dâu.]
Sống Trong Mùa Đông: […………]
Vu Hạ vuốt tóc, đờ đẫn ngồi trên giường một lát, giọng điệu có chút không tự tin: [Ai nói tớ với anh ta ý hợp tâm đầu rồi chứ... Cùng lắm tớ chỉ thích vẻ ngoài của anh ta thôi.]
Đường Duyệt: [Vậy thì cũng là thích.]
Lại thêm một tin nhắn thoại: [Anh ta đẹp trai như vậy, hai người lại ý hợp tâm đầu, vậy thì hẹn hò luôn đi, cũng không thiệt đâu.]
Người này rất giỏi thuyết phục người khác yêu nhau nhưng lại không dám thổ lộ với người mình đã thầm yêu nhiều năm. Vu Hạ xem như cô ấy đang nói nhảm, trả lời: [Nghe giọng cậu mà tớ thấy buồn ngủ quá, mau ngủ đi.]
Đường Duyệt vốn đang sắp ngủ, nhưng giờ cũng đã tỉnh táo rồi, trực tiếp gọi điện thoại: “Tớ bị cậu nói cho tỉnh luôn rồi, cậu mau nói cho tớ biết giữa cậu và anh hàng xóm đẹp trai đã xảy ra chuyện gì, không nói là tớ không ngủ được đâu."
Vu Hạ kể lại sự tình, hỏi: “Chắc tớ không hiểu sai ý chứ?”
"Liên kết với câu cậu nói lần trước, sao tớ cảm thấy..." Đường Duyệt ngập ngừng, "Anh ta đang ám chỉ cậu đuổi theo mình?"
"..."
Một câu trúng đích.
Không thể phủ nhận, được trai đẹp thích rất vui, nhưng ngoài vui ra thì Vu Hạ còn có một nỗi hoảng sợ không tên, hai loại cảm xúc này đan xen vào nhau, đủ để khiến người ta suy nghĩ lung tung đến mất ngủ.
Đường Duyệt lại nói: “Tuy tớ chưa gặp anh ta nhưng từ miêu tả của cậu, tớ cũng có thể đoán được rằng chắc chắn anh ta đã ở trong trái tim cậu rồi. Tuy nhiên, cậu cũng đừng xốc nổi. Dù sao thì hai người chỉ mới quen nhau được vài ngày, hãy tìm hiểu thêm rồi hẵng quyết định bước tiếp theo.”
"Tớ đâu có xốc nổi." Vu Hạ cảm thấy mình khá lý trí, "Tớ chỉ hơi lo lắng và hoang mang một chút thôi, có lẽ là vì anh ấy khá trưởng thành, mang đến cho người ta cảm giác vừa tùy ý vừa sỏi đời, không giống mấy với các mối quan hệ trước đây."
Đường Duyệt cảnh giác: "Đừng là tra nam hoặc là đào hoa!"
"..."
Vu Hạ đã trải qua hai mối tình, mối tình đầu tiên là thời cấp ba, tình yêu thời thiếu niên khá trong sáng, mối tình thứ hai thì gặp phải một tên cặn bã. Cô thật sự không có bao nhiêu kinh nghiệm để phán đoán Lục Diễn Châu là người như thế nào, mặc dù trực giác mách bảo là anh rất tốt nhưng trực giác không phải là câu trả lời chính xác.
Lời của Đường Duyệt giống như viên kẹo bạc hà khiến cô tỉnh táo hẳn ra. Vu Hạ hít một hơi thật sâu: “Bây giờ tớ đang rất bình tĩnh, chúng ta đi ngủ thôi, em yêu.”
Sự bình tĩnh này kéo dài mãi đến chiều hôm sau.
Cô gần như tập trung vào công việc, khoảng năm giờ mới đứng dậy đi lại, lấy một cốc sữa chua trong tủ lạnh ra ngồi lên sofa uống hết, sau đó mới dè dặt gửi tin nhắn cho Lục Diễn Châu, hỏi khoảng mấy giờ anh tan làm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một lúc sau, Lục Diễn Châu trả lời cô: [Sáu giờ tan làm, khoảng hai mươi phút nữa sẽ về đến dưới lầu.]
Vu Hạ đang định trả lời thì điện thoại rung lên.
L: [Cô muốn đi xe hay đi bộ?]
Nghĩa là sẽ về đón cô?
Cô không chút do dự: [Đi xe!]
Trong văn phòng đầu bên kia, Lục Diễn Châu nhìn điện thoại bật cười thành tiếng, cô lười quá đi mất. Anh biết tính chất công việc của một họa sĩ truyện tranh, ngồi vẽ tranh trong thời gian dài, thức khuya hoàn thành bản thảo là chuyện thường tình, thể lực nói chung là kém.
Vu Hạ thì có lẽ chỉ có kém hơn.
Nhắn tin cho Lục Diễn Châu xong, Vu Hạ bắt đầu thay đồ trang điểm. Chuẩn bị xong xuôi, đợi khoảng mười phút, Lục Diễn Châu nhắn tin bảo cô xuống dưới lầu.
Vu Hạ xách túi xuống lầu, trời đã tối đen nhưng đèn đường vẫn chưa được bật, Lục Diễn Châu mặc một bộ vest màu đen giống như hôm qua, dáng người cao gầy đứng cạnh bồn hoa. Vào tầm giờ này đông người qua lại, anh càng trở nên nổi bật hơn dưới sự làm nền của người qua đường.
Dường như anh cảm thấy điều gì đó, quay đầu nhìn về phía này.
Vu Hạ dừng bước, chợt nhớ tới vị trí hai người đang đứng bây giờ chính là nơi cô ôm nhầm người đêm hôm ấy. Nghĩ đến cảnh tượng đêm đó cô lao tới ôm người ta, nhịp tim cô đột nhiên tăng tốc không thể kiểm soát, cô hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi bước tới.
Cô nhìn quanh nhưng không thấy xe của anh.
Đứng yên trước mặt anh, cô bình tĩnh ngẩng đầu lên: “Xe đâu?”
Chẳng phải đã bảo sẽ đi xe hay sao? Cô cao một mét sáu mươi ba, thấp hơn anh hai mươi phân, để trông mình không quá nhỏ bé, cô hiếm khi đi giày cao gót.
Lục Diễn Châu rũ mắt xuống, liếc nhìn đôi giày của cô: "Không đi bộ được à? Cô có thể quay về thay giày."
Coi thường người ta quá, ai nói cô không thể đi bộ bằng giày cao gót, gót sáu bảy phân cũng không quá cao. Vu Hạ khoa trương: “Không cần, tôi đi giày cao gót leo núi cũng không thành vấn đề, đi bộ mười mấy phút thì sợ gì chứ.”
Lục Diễn Châu nhếch môi, xoay người đi về phía trước: "Vậy thì đi thôi."
Vu Hạ khịt mũi rồi đi theo, lẩm bẩm: “Vậy mà anh còn hỏi tôi đi xe hay đi bộ.”
“Tôi chỉ buột miệng hỏi thôi.”
"..."
Vu Hạ cho rằng anh cố ý, nhưng cô không có bằng chứng.
Đi đến cổng tiểu khu, Lục Diễn Châu nghe một cuộc điện thoại, Vu Hạ cảm thấy may mắn vì cuộc gọi này đến rất đúng lúc, nếu không anh sẽ phải vắt óc suy nghĩ chủ đề trò chuyện để đi hết quãng đường mười mấy phút. Hai người đi sánh vai nhau, Vu Hạ nghe Lục Diễn Châu gọi điện, giọng người đàn ông trầm thấp êm tai, nhưng toàn nói những từ chuyên ngành mà cô hoàn toàn không hiểu.
Bởi vì mấy chung cư ở khu này rất gần nhau, lượng người qua lại đông đúc nên cách đây vài năm các nhà thầu đã xây một khu kinh doanh nhỏ ở phía trước, có rất nhiều địa điểm ăn uống, nếu không theo đuổi các thương hiệu lớn mà chỉ tùy tiện đi dạo thì cũng rất thuận tiện. Lúc này vừa khéo là giờ cơm nên xung quanh đã có rất nhiều người tụ tập.
Dần dần, Vu Hạ phát hiện ra đi cùng Lục Diễn Châu khiến tỉ lệ quay đầu tăng gấp đôi. Ngoài việc tham gia các triển lãm truyện tranh, cô chưa bao giờ được nhiều người chú ý đến vậy.
Cô thầm nghĩ, người này chắc chắn rất đào hoa.
Hai người đi đến cửa nhà hàng thì Lục Diễn Châu mới gọi điện thoại xong. Anh cúp máy, cúi đầu nhìn Vu Hạ: “Xin lỗi, công việc có chút chuyện cần phải trao đổi.”
Vu Hạ cười với anh: “Không sao, công việc quan trọng mà.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên ngoài nhà hàng đã có rất nhiều người xếp hàng chờ đợi, Vu Hạ đã đặt chỗ trước nên hai người trực tiếp đi vào. Vị trí nằm cạnh cửa sổ nên có thể nhìn thấy khung cảnh sôi động bên ngoài.
Cô đưa thực đơn cho Lục Diễn Châu, bảo anh gọi món.
"Cô gọi đi." Lục Diễn Châu đẩy lại cho cô.
Vu Hạ cũng không từ chối, vừa xem thực đơn vừa hỏi anh có kiêng kỵ gì không. Lục Diễn Châu cởi áo khoác đặt lên ghế, sau đó liếc nhìn cô: “Không thích đồ ngọt.”
“Đàn ông hình như đều không thích ăn đồ ngọt, vậy ăn cá…” Vu Hạ lẩm bẩm ngẩng đầu lên, đột nhiên dừng lại, chữ “không” vẫn còn ở trong miệng.
Lục Diễn Châu nhìn ra ngoài cửa sổ, đang thản nhiên cởi cúc áo sơ mi, đã cởi chiếc cúc thứ hai, để lộ yết hầu rõ ràng sạch sẽ và quai hàm rắn chắc. Anh nghe hỏi thì quay đầu lại, nhìn thẳng vào cô: “Được.”
Sự bình tĩnh mà Vu Hạ duy trì bỗng nhiên sụp đổ, tim đập thình thịch.
Vào giây phút này, cô đã bị “crush” mạnh mẽ.
Đây là cảm giác chưa từng có trước đây.
Đêm qua cô vẫn còn nghi ngờ tính chân thực của việc Lục Diễn Châu yêu mình ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng giờ cô đột nhiên tin rằng sự rung động trong khoảnh khắc này là có tồn tại.
Ngoại hình và khí chất của Lục Diễn Châu chính xác là gu của cô! Rất dễ khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy.
Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa, hoảng sợ cúi đầu, nhanh chóng chọn thực đơn. Một lúc sau, cô đưa thực đơn cho Lục Diễn Châu: “Anh thấy còn muốn gọi thêm gì nữa không?”
Lục Diễn Châu nhận lấy, liếc nhìn một cái rồi đưa thực đơn cho phục vụ, nói: "Chỉ vậy thôi."
Vu Hạ cúi đầu uống hết nửa cốc trà, đè nén cảm xúc hoảng loạn: “Bình thường anh đi trên đường, có phải có rất nhiều cô gái đến bắt chuyện với anh không?”
Lục Diễn Châu dựa vào sofa thả lỏng, ngước mắt nhìn cô: “Sao cô lại hỏi vậy?”
Vậy mà không chịu trả lời trực tiếp, Vu Hạ gợi ý cho anh: “Lúc nãy đi trên đường cùng anh, rất nhiều cô gái quay đầu nhìn anh.”
"Rồi sao? Có người đến bắt chuyện không?"
"... Tôi ở bên cạnh anh, người ta cho rằng tôi là bạn gái của anh, ai dám đến hỏi chứ?" Vu Hạ cảm thấy anh đang cố ý.
Lục Diễn Châu nhìn thẳng vào cô, khóe miệng cong lên: “Cô không ở bên cạnh tôi thì cũng rất ít người đến hỏi.”
“Tại sao?” Cô không tin.
Lục Diễn Châu dừng một chút, hỏi ngược lại: "Nếu trên đường gặp được mẫu người mình rất thích, cô có đến hỏi xin wechat không?"
"..." Vu Hạ cứng họng.
Cô sẽ không làm vậy.
Những việc như thế đối với con gái mà nói quả thật cần dũng khí rất lớn.
Lục Diễn Châu nhướng mày: “Còn muốn hỏi gì nữa không?”
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro