Chương 6-2
Mạch Ngôn Xuyên
2024-07-14 09:42:35
Vu Hạ im lặng đi theo Lục Diễn Châu đến trước cửa nhà mình. Cô quay đầu liếc nhìn căn 1203, nhìn hai ông bà hàng xóm đang mở cửa, không chú ý đến bên này.
Lục Diễn Châu đang định mở cửa, cô đi đến bên cạnh anh, hừ một tiếng ngẩng đầu lên: “Lúc nãy tôi đã ra hiệu bảo anh hãy gật đầu, dì Lưu nhìn thấy ai đẹp trai là muốn giới thiệu cho con mình… "
Lục Diễn Châu dừng tay, liếc nhìn cô: “Dì ấy giới thiệu cô cho con trai dì ấy rồi à?”
Hửm?
Ý anh là cô đẹp gái? Vu Hạ chớp mắt, gật đầu nói “Ừm”, nhưng lúc đó cô và Châu Dữ vẫn đang quen nhau, dì Lưu nghe nói cô có bạn trai thì cũng có phản ứng gần như giống như lúc nãy.
Lục Diễn Châu có vẻ cau mày, Vu Hạ nhìn anh, lại không nhịn được hỏi: "Anh... thật sự đang theo đuổi một cô gái sao?"
Nếu thật sự như vậy thì cô không thể xem anh là lốp dự phòng được... Không, lốp dự phòng nghe không hay, nên nói là bạn trai mục tiêu tiếp theo.
Rầm, đôi vợ chồng già hàng xóm đã đi vào nhà.
Hành lang đột nhiên trở nên yên tĩnh, Lục Diễn Châu cụp mắt nhìn cô.
Bốn mắt chạm nhau, khóe miệng anh hơi nhếch lên, ánh mắt trở nên đầy ẩn ý. Vu Hạ bỗng dưng cảm thấy căng thẳng khi đối mặt với khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc như vậy.
"Không có."
Lục Diễn Châu nhìn chằm chằm Vu Hạ bằng ánh mắt trêu chọc. Vu Hạ vô cùng khó chịu trước ánh mắt hờ hững của anh, cô vội cúi đầu, ngón tay siết chặt túi đồ, đang định nói cô về nhà trước đây thì dường như nghe thấy anh cười: “Ngược lại cách đây mấy ngày, có người nói muốn theo đuổi tôi."
"..."
Vu Hạ đỏ mặt, không ngờ Lục Diễn Châu lại dùng chính lời của cô để trêu cô, nhưng hình như cô đâu có nói muốn theo đuổi anh? Sao người này có thể tùy tiện xuyên tạc ý người khác như vậy chứ?
Cô giả vờ không hiểu, mím môi: "Ai mà... lợi hại quá vậy."
Đây là không chịu nhận?
Vẻ mặt Lục Diễn Châu bình thường trở lại, anh dán mắt vào hàng mi run rẩy của cô, không biết là vì căng thẳng hay chột dạ, anh cười giễu và mỉa mai không thương tiếc: "Lợi hại sao? Tôi thấy cô ấy khá nhát."
"..."
Tim Vu Hạ thắt lại, vội ngẩng đầu nhìn anh.
Lục Diễn Châu quay đầu lại, ấn dấu tay, mở cửa. Vu Hạ rất muốn cự lại: "Nói ai nhát hả? Tôi nhát chỗ nào?" Nhưng cô lại vô thức rụt lại, lúc này chỉ muốn về nhà thật nhanh.
Lục Diễn Châu đi vào, thấy cô vẫn đứng đực ở đó thì nhướng mày: “Cô định đứng qua đêm trước nhà tôi luôn à?”
"..."
Vu Hạ vội ngẩng đầu cười với anh: “Không, nhà tôi gần mà.”
Nói xong, cô lẹ làng quay người.
—
Vu Hạ mở cửa tủ lạnh, khí lạnh ập vào mặt, hơi nóng trên má dần dần tản đi, cô hít một hơi thật sâu, lơ đãng cho sữa chua vào.
Lục Diễn Châu có ý gì?
Cô không dám suy nghĩ sâu xa, lại không kiềm chế được sự bồn chồn trong lòng nên quyết định đi tắm rửa gội đầu cho bình tĩnh lại. Sấy tóc xong, cô nhìn mình trong gương, tuy rằng cô khá xinh xắn nhưng cũng không phải là một đại mỹ nhân, một anh chàng đẹp trai như Lục Diễn Châu mà cũng yêu ai ngay từ cái nhìn đầu tiên sao?
Ồ không đúng, phải gọi là yêu ngay từ cái ôm đầu tiên chứ?
Aaaaa dừng lại!
Cô không được nghĩ tiếp nữa.
Vu Hạ đi đến tủ lạnh lấy cốc sữa chua rồi vào phòng sách, quyết định vùi đầu vào công việc. Cô vẽ xong chương hai và đăng lên weibo, phần bình luận nhanh chóng trở nên sôi nổi.
Vốn tưởng “drama” có thể chuyển hướng sự chú ý của người hâm mộ, nhưng cô nhận ra mình đã không đoán được suy nghĩ của fan nữa rồi.
[Sau đó thì sao? Sau đó thì sao? Nữ chính bị sốt, tiếp theo có phải nam chính sẽ cận kề chăm sóc không? Khi nào thì lửa gần rơm lâu ngày cũng bén?]
[Ồ truyện tranh hàng ngày lần này thú vị quá! Mạnh mẽ yêu cầu vẽ thêm chương! Đừng chỉ vẽ bừa hai ba chương rồi kết thúc giống như trước đây đấy!]
[Kích thích quá đi, muốn xem lửa gần rơm lâu ngày cũng bén!]
……
Những bình luận hay đều được like nổi lên đầu tiên.
Thật quá đáng sợ!
Vu Hạ không dám đọc nữa, vội vàng thoát weibo, sợ nếu đọc tiếp thì ban đêm sẽ mơ thấy hình dáng và khuôn mặt của Lục Diễn Châu mất. Không còn cách nào khác, họa sĩ có khả năng đặc biệt, trong đầu rất dễ có cảm giác về hình ảnh.
Vừa thoát weibo thì cô nhận được câu hỏi chết chóc từ phụ trách biên tập.
[Hôm nay cô đã hoàn thành bản thảo chưa?]
[Cô định di cư đến khu vực Bắc Cực hả?]
"..."
Cô đi đổi tên ngay và luôn!
Trước khi đi ngủ, Lục Diễn Châu lướt wechat, phát hiện Vu Hạ đã đăng bài nửa giờ trước, còn đổi cả tên nữa. Đam Mỹ Hài
“Sống Trong Mùa Hè” trở thành “Sống Trong Mùa Đông”.
Sống Trong Mùa Đông: [Sợ hãi] [Sợ hãi] [Sợ hãi] [Sợ hãi]...
Lục Diễn Châu cau mày, anh chỉ trêu cô vài câu nói cô nhát gan thôi mà? Đến mức phải đổi tên ngay trong đêm, còn đăng hai dòng [Sợ hãi] lên wechat sao?
Lục Diễn Châu đang định mở cửa, cô đi đến bên cạnh anh, hừ một tiếng ngẩng đầu lên: “Lúc nãy tôi đã ra hiệu bảo anh hãy gật đầu, dì Lưu nhìn thấy ai đẹp trai là muốn giới thiệu cho con mình… "
Lục Diễn Châu dừng tay, liếc nhìn cô: “Dì ấy giới thiệu cô cho con trai dì ấy rồi à?”
Hửm?
Ý anh là cô đẹp gái? Vu Hạ chớp mắt, gật đầu nói “Ừm”, nhưng lúc đó cô và Châu Dữ vẫn đang quen nhau, dì Lưu nghe nói cô có bạn trai thì cũng có phản ứng gần như giống như lúc nãy.
Lục Diễn Châu có vẻ cau mày, Vu Hạ nhìn anh, lại không nhịn được hỏi: "Anh... thật sự đang theo đuổi một cô gái sao?"
Nếu thật sự như vậy thì cô không thể xem anh là lốp dự phòng được... Không, lốp dự phòng nghe không hay, nên nói là bạn trai mục tiêu tiếp theo.
Rầm, đôi vợ chồng già hàng xóm đã đi vào nhà.
Hành lang đột nhiên trở nên yên tĩnh, Lục Diễn Châu cụp mắt nhìn cô.
Bốn mắt chạm nhau, khóe miệng anh hơi nhếch lên, ánh mắt trở nên đầy ẩn ý. Vu Hạ bỗng dưng cảm thấy căng thẳng khi đối mặt với khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc như vậy.
"Không có."
Lục Diễn Châu nhìn chằm chằm Vu Hạ bằng ánh mắt trêu chọc. Vu Hạ vô cùng khó chịu trước ánh mắt hờ hững của anh, cô vội cúi đầu, ngón tay siết chặt túi đồ, đang định nói cô về nhà trước đây thì dường như nghe thấy anh cười: “Ngược lại cách đây mấy ngày, có người nói muốn theo đuổi tôi."
"..."
Vu Hạ đỏ mặt, không ngờ Lục Diễn Châu lại dùng chính lời của cô để trêu cô, nhưng hình như cô đâu có nói muốn theo đuổi anh? Sao người này có thể tùy tiện xuyên tạc ý người khác như vậy chứ?
Cô giả vờ không hiểu, mím môi: "Ai mà... lợi hại quá vậy."
Đây là không chịu nhận?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vẻ mặt Lục Diễn Châu bình thường trở lại, anh dán mắt vào hàng mi run rẩy của cô, không biết là vì căng thẳng hay chột dạ, anh cười giễu và mỉa mai không thương tiếc: "Lợi hại sao? Tôi thấy cô ấy khá nhát."
"..."
Tim Vu Hạ thắt lại, vội ngẩng đầu nhìn anh.
Lục Diễn Châu quay đầu lại, ấn dấu tay, mở cửa. Vu Hạ rất muốn cự lại: "Nói ai nhát hả? Tôi nhát chỗ nào?" Nhưng cô lại vô thức rụt lại, lúc này chỉ muốn về nhà thật nhanh.
Lục Diễn Châu đi vào, thấy cô vẫn đứng đực ở đó thì nhướng mày: “Cô định đứng qua đêm trước nhà tôi luôn à?”
"..."
Vu Hạ vội ngẩng đầu cười với anh: “Không, nhà tôi gần mà.”
Nói xong, cô lẹ làng quay người.
—
Vu Hạ mở cửa tủ lạnh, khí lạnh ập vào mặt, hơi nóng trên má dần dần tản đi, cô hít một hơi thật sâu, lơ đãng cho sữa chua vào.
Lục Diễn Châu có ý gì?
Cô không dám suy nghĩ sâu xa, lại không kiềm chế được sự bồn chồn trong lòng nên quyết định đi tắm rửa gội đầu cho bình tĩnh lại. Sấy tóc xong, cô nhìn mình trong gương, tuy rằng cô khá xinh xắn nhưng cũng không phải là một đại mỹ nhân, một anh chàng đẹp trai như Lục Diễn Châu mà cũng yêu ai ngay từ cái nhìn đầu tiên sao?
Ồ không đúng, phải gọi là yêu ngay từ cái ôm đầu tiên chứ?
Aaaaa dừng lại!
Cô không được nghĩ tiếp nữa.
Vu Hạ đi đến tủ lạnh lấy cốc sữa chua rồi vào phòng sách, quyết định vùi đầu vào công việc. Cô vẽ xong chương hai và đăng lên weibo, phần bình luận nhanh chóng trở nên sôi nổi.
Vốn tưởng “drama” có thể chuyển hướng sự chú ý của người hâm mộ, nhưng cô nhận ra mình đã không đoán được suy nghĩ của fan nữa rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Sau đó thì sao? Sau đó thì sao? Nữ chính bị sốt, tiếp theo có phải nam chính sẽ cận kề chăm sóc không? Khi nào thì lửa gần rơm lâu ngày cũng bén?]
[Ồ truyện tranh hàng ngày lần này thú vị quá! Mạnh mẽ yêu cầu vẽ thêm chương! Đừng chỉ vẽ bừa hai ba chương rồi kết thúc giống như trước đây đấy!]
[Kích thích quá đi, muốn xem lửa gần rơm lâu ngày cũng bén!]
……
Những bình luận hay đều được like nổi lên đầu tiên.
Thật quá đáng sợ!
Vu Hạ không dám đọc nữa, vội vàng thoát weibo, sợ nếu đọc tiếp thì ban đêm sẽ mơ thấy hình dáng và khuôn mặt của Lục Diễn Châu mất. Không còn cách nào khác, họa sĩ có khả năng đặc biệt, trong đầu rất dễ có cảm giác về hình ảnh.
Vừa thoát weibo thì cô nhận được câu hỏi chết chóc từ phụ trách biên tập.
[Hôm nay cô đã hoàn thành bản thảo chưa?]
[Cô định di cư đến khu vực Bắc Cực hả?]
"..."
Cô đi đổi tên ngay và luôn!
Trước khi đi ngủ, Lục Diễn Châu lướt wechat, phát hiện Vu Hạ đã đăng bài nửa giờ trước, còn đổi cả tên nữa. Đam Mỹ Hài
“Sống Trong Mùa Hè” trở thành “Sống Trong Mùa Đông”.
Sống Trong Mùa Đông: [Sợ hãi] [Sợ hãi] [Sợ hãi] [Sợ hãi]...
Lục Diễn Châu cau mày, anh chỉ trêu cô vài câu nói cô nhát gan thôi mà? Đến mức phải đổi tên ngay trong đêm, còn đăng hai dòng [Sợ hãi] lên wechat sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro