Có người nói muốn theo đuổi tôi
Mạch Ngôn Xuyên
2024-07-14 09:42:35
Vu Hạ cứng họng, nhất thời không biết phải nói gì. Sao có thể quên cơ chứ? Phải chăng là đi công tác một chuyến nên không muốn đi ăn cùng cô nữa?
"Cá xong rồi đây."
Lúc này, ông chú gọi đưa con cá đã làm xong cho Lục Diễn Châu.
Lục Diễn Châu cảm ơn nhận lấy túi cá cho vào xe đẩy, lúc quay người đi, anh liếc nhìn Vu Hạ: “Đi trước đây.”
//static.kites.vn/upload//2024/04/1706421464.ac870c8c7a23c9da998b058fff414db8.jpg
Anh người cao chân dài, đẩy xe hàng mấy bước đã đi thật xa.
Vu Hạ sửng sờ giây lát, sau đó vội quay đầu gọi: "Khoan đã."
Lục Diễn Châu chợt dừng bước, vậy mà dừng lại thật. Vu Hạ ôm hai hộp sữa chua đi đến bên cạnh anh, ngẩng mặt nhìn anh: “Đi cùng nhau đi.”
Lục Diễn Châu mím môi, không nói gì, đẩy xe đi thanh toán.
Vu Hạ nhìn thấy trong xe đẩy của anh có những thực phẩm tươi sống như bít tết, sườn cừu, trứng, rồi lại nhìn bộ dạng mặc vest mang giày da của anh, cứ cảm thấy có một sự tương phản rất lớn, cô thắc mắc: “Anh thường hay tự nấu ăn?”
“Có thời gian thì sẽ nấu.” Lục Diễn Châu đặt đồ lên quầy thu ngân, “Tôi không thích gọi đồ ăn bên ngoài.”
"..."
Người sống bằng đồ ăn ngoài như Vu Hạ không thể đáp lời.
Xe của Lục Diễn Châu đỗ ở bên đường, Vu Hạ nhìn anh cất hai túi đồ lớn vào cốp xe, đang do dự có nên mở miệng đi nhờ xe anh về không thì quay đầu nhìn cô: “Cô có muốn bỏ đồ vào cốp không?”
“Có!” Vu Hạ cười tít mắt đưa túi cho anh.
Có xe để đi mà ai còn đi bộ làm gì!
Xe đang chuẩn bị quay đầu ở ngã tư phía trước, nhà hàng Thái vừa khéo nằm ở ngay ngã tư. Vu Hạ liếc nhìn cửa nhà hàng, quay sang hỏi Lục Diễn Châu: “Anh quên thật à?”
Lục Diễn Châu xoay vô lăng, thản nhiên nói: “Qua lời nhắc nhở của cô thì tôi đã nhớ ra rồi.”
Vu Hạ quay đầu nhìn về phía trước, thấp giọng lẩm bẩm: “Cứ như là tôi đang ép buộc anh vậy.”
"..."
Lục Diễn Châu bỗng nhiên không biết nói gì, chẳng lẽ nói không cần mời cơm nữa? Hay là nói không ép buộc? Im lặng vài giây, anh bất đắc dĩ nhếch khóe miệng: “Không có.”
Vu Hạ bĩu môi, quay đầu nhìn anh: “Vậy trước đó là anh trêu tôi à?”
Lục Diễn Châu không trả lời, bình tĩnh chuyển chủ đề: “Tối mai tôi rảnh.”
"..."
Vu Hạ nghĩ thầm: Thôi được, nể tình hôm nay anh mặc vest cực kỳ đẹp trai, tôi sẽ không so đo với anh.
"Vậy anh muốn ăn lẩu hay món Thái?"
Lục Diễn Châu tùy ý nói: "Cô quyết định đi."
Dù sao toàn là những thứ anh không thích ăn.
"Vậy thì ăn lẩu đi." Vu Hạ vui vẻ quyết định, lần trước cô và Đường Duyệt ăn món Thái rồi, lần này vừa khéo đổi khẩu vị luôn.
//static.kites.vn/upload//2024/04/1706421464.ac870c8c7a23c9da998b058fff414db8.jpg
Từ siêu thị xuống hầm để xe chỉ mất mấy phút, hai người xách đồ bước vào thang máy. Thang máy dừng ở tầng một, có một cặp vợ chồng già đang đứng ngoài cửa, nhìn thấy Vu Hạ, vừa đi vào vừa chào hỏi: “Ồ Hạ Hạ, hiếm khi thấy cháu ra ngoài đấy.”
“… Vâng, ra ngoài đi ăn.”
Vu Hạ không ngờ lại gặp được cặp vợ chồng già nhà kế bên, cũng không biết Lục Diễn Châu đã gặp họ bao giờ chưa, đang định giới thiệu thì ánh mắt của họ đã dời sang Lục Diễn Châu.
Người vợ ngẩng đầu nhìn Lục Diễn Châu, cười híp mắt với Vu Hạ: "Đây là bạn trai của cháu à? Cao ráo đẹp trai, giống như diễn viên trên TV vậy."
"..."
"..."
Cả hai người đều xách túi của cùng một siêu thị, lại cùng nhau đi lên từ bãi đậu xe, quả thật rất giống một cặp đôi đang đi siêu thị về.
"Không phải..." Xem ra họ vẫn chưa gặp Lục Diễn Châu, Vu Hạ ho khan, giới thiệu với họ: "Dì Lưu, anh ấy mới chuyển đến đây, ở đối diện nhà cháu, chúng ta đều là hàng xóm."
Mặt Lục Diễn Châu hơi biến sắc, cụp mắt nhìn cô.
“Ồ, chuyển đến lúc nào vậy, dì chưa gặp bao giờ.” Dì Lưu vui mừng ra mặt, dáng người thấp bé, nhiệt tình ngẩng đầu nhìn Lục Diễn Châu: “Chàng trai, cháu có bạn gái chưa?”
Vu Hạ: "..."
Cô nhanh chóng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Lục Diễn Châu, ra sức chớp mắt với anh tỏ ý: Mau nói anh có bạn gái rồi đi!
Lục Diễn Châu: "?"
Anh nhướng mày, có vẻ như đã hiểu.
Vu Hạ tưởng anh hiểu rồi, nhưng lại nghe thấy anh nói: “Không có.”
"..."
Cô mím môi, thầm nghĩ anh đừng có mà hối hận.
Dì Lưu nghe vậy liền cười đến híp cả mắt: “Thật à, vậy để dì giới thiệu cho cháu một người bạn gái nhé. Con gái dì thích kiểu người như cháu đây, đẹp trai hơn cả thần tượng mà nó theo đuổi, tháng sau nó..."
"..." Sắc mặt Lục Diễn Châu thay đổi, dứt khoát ngắt lời bà, "Dì ơi, thật xin lỗi. Hiện tại đúng là cháu không có bạn gái, nhưng cháu đang thích một người và đang theo đuổi cô ấy."
Ting-
Thang máy vừa đến, dì Lưu tiếc nuối thở dài, khoác tay chồng bước ra ngoài, lẩm bẩm: “Đến bao giờ con trai và con gái chúng ta mới tìm được đối tượng đây?”
"Cá xong rồi đây."
Lúc này, ông chú gọi đưa con cá đã làm xong cho Lục Diễn Châu.
Lục Diễn Châu cảm ơn nhận lấy túi cá cho vào xe đẩy, lúc quay người đi, anh liếc nhìn Vu Hạ: “Đi trước đây.”
//static.kites.vn/upload//2024/04/1706421464.ac870c8c7a23c9da998b058fff414db8.jpg
Anh người cao chân dài, đẩy xe hàng mấy bước đã đi thật xa.
Vu Hạ sửng sờ giây lát, sau đó vội quay đầu gọi: "Khoan đã."
Lục Diễn Châu chợt dừng bước, vậy mà dừng lại thật. Vu Hạ ôm hai hộp sữa chua đi đến bên cạnh anh, ngẩng mặt nhìn anh: “Đi cùng nhau đi.”
Lục Diễn Châu mím môi, không nói gì, đẩy xe đi thanh toán.
Vu Hạ nhìn thấy trong xe đẩy của anh có những thực phẩm tươi sống như bít tết, sườn cừu, trứng, rồi lại nhìn bộ dạng mặc vest mang giày da của anh, cứ cảm thấy có một sự tương phản rất lớn, cô thắc mắc: “Anh thường hay tự nấu ăn?”
“Có thời gian thì sẽ nấu.” Lục Diễn Châu đặt đồ lên quầy thu ngân, “Tôi không thích gọi đồ ăn bên ngoài.”
"..."
Người sống bằng đồ ăn ngoài như Vu Hạ không thể đáp lời.
Xe của Lục Diễn Châu đỗ ở bên đường, Vu Hạ nhìn anh cất hai túi đồ lớn vào cốp xe, đang do dự có nên mở miệng đi nhờ xe anh về không thì quay đầu nhìn cô: “Cô có muốn bỏ đồ vào cốp không?”
“Có!” Vu Hạ cười tít mắt đưa túi cho anh.
Có xe để đi mà ai còn đi bộ làm gì!
Xe đang chuẩn bị quay đầu ở ngã tư phía trước, nhà hàng Thái vừa khéo nằm ở ngay ngã tư. Vu Hạ liếc nhìn cửa nhà hàng, quay sang hỏi Lục Diễn Châu: “Anh quên thật à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Diễn Châu xoay vô lăng, thản nhiên nói: “Qua lời nhắc nhở của cô thì tôi đã nhớ ra rồi.”
Vu Hạ quay đầu nhìn về phía trước, thấp giọng lẩm bẩm: “Cứ như là tôi đang ép buộc anh vậy.”
"..."
Lục Diễn Châu bỗng nhiên không biết nói gì, chẳng lẽ nói không cần mời cơm nữa? Hay là nói không ép buộc? Im lặng vài giây, anh bất đắc dĩ nhếch khóe miệng: “Không có.”
Vu Hạ bĩu môi, quay đầu nhìn anh: “Vậy trước đó là anh trêu tôi à?”
Lục Diễn Châu không trả lời, bình tĩnh chuyển chủ đề: “Tối mai tôi rảnh.”
"..."
Vu Hạ nghĩ thầm: Thôi được, nể tình hôm nay anh mặc vest cực kỳ đẹp trai, tôi sẽ không so đo với anh.
"Vậy anh muốn ăn lẩu hay món Thái?"
Lục Diễn Châu tùy ý nói: "Cô quyết định đi."
Dù sao toàn là những thứ anh không thích ăn.
"Vậy thì ăn lẩu đi." Vu Hạ vui vẻ quyết định, lần trước cô và Đường Duyệt ăn món Thái rồi, lần này vừa khéo đổi khẩu vị luôn.
//static.kites.vn/upload//2024/04/1706421464.ac870c8c7a23c9da998b058fff414db8.jpg
Từ siêu thị xuống hầm để xe chỉ mất mấy phút, hai người xách đồ bước vào thang máy. Thang máy dừng ở tầng một, có một cặp vợ chồng già đang đứng ngoài cửa, nhìn thấy Vu Hạ, vừa đi vào vừa chào hỏi: “Ồ Hạ Hạ, hiếm khi thấy cháu ra ngoài đấy.”
“… Vâng, ra ngoài đi ăn.”
Vu Hạ không ngờ lại gặp được cặp vợ chồng già nhà kế bên, cũng không biết Lục Diễn Châu đã gặp họ bao giờ chưa, đang định giới thiệu thì ánh mắt của họ đã dời sang Lục Diễn Châu.
Người vợ ngẩng đầu nhìn Lục Diễn Châu, cười híp mắt với Vu Hạ: "Đây là bạn trai của cháu à? Cao ráo đẹp trai, giống như diễn viên trên TV vậy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"..."
"..."
Cả hai người đều xách túi của cùng một siêu thị, lại cùng nhau đi lên từ bãi đậu xe, quả thật rất giống một cặp đôi đang đi siêu thị về.
"Không phải..." Xem ra họ vẫn chưa gặp Lục Diễn Châu, Vu Hạ ho khan, giới thiệu với họ: "Dì Lưu, anh ấy mới chuyển đến đây, ở đối diện nhà cháu, chúng ta đều là hàng xóm."
Mặt Lục Diễn Châu hơi biến sắc, cụp mắt nhìn cô.
“Ồ, chuyển đến lúc nào vậy, dì chưa gặp bao giờ.” Dì Lưu vui mừng ra mặt, dáng người thấp bé, nhiệt tình ngẩng đầu nhìn Lục Diễn Châu: “Chàng trai, cháu có bạn gái chưa?”
Vu Hạ: "..."
Cô nhanh chóng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Lục Diễn Châu, ra sức chớp mắt với anh tỏ ý: Mau nói anh có bạn gái rồi đi!
Lục Diễn Châu: "?"
Anh nhướng mày, có vẻ như đã hiểu.
Vu Hạ tưởng anh hiểu rồi, nhưng lại nghe thấy anh nói: “Không có.”
"..."
Cô mím môi, thầm nghĩ anh đừng có mà hối hận.
Dì Lưu nghe vậy liền cười đến híp cả mắt: “Thật à, vậy để dì giới thiệu cho cháu một người bạn gái nhé. Con gái dì thích kiểu người như cháu đây, đẹp trai hơn cả thần tượng mà nó theo đuổi, tháng sau nó..."
"..." Sắc mặt Lục Diễn Châu thay đổi, dứt khoát ngắt lời bà, "Dì ơi, thật xin lỗi. Hiện tại đúng là cháu không có bạn gái, nhưng cháu đang thích một người và đang theo đuổi cô ấy."
Ting-
Thang máy vừa đến, dì Lưu tiếc nuối thở dài, khoác tay chồng bước ra ngoài, lẩm bẩm: “Đến bao giờ con trai và con gái chúng ta mới tìm được đối tượng đây?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro