Sau Khi Quyến Rũ Đàn Ông Đã Có Vợ
Lục Ngôn... Là...
2024-12-31 02:44:17
Tin nhắn này gửi đi nửa ngày, đầu kia Tần Lục Ngôn cũng không có phản ứng.
Trì Hoan xuống giường, giữa hai chân vừa đau vừa nhức, nhất là cảm giác đau xé rách âm đạo khiến cô phải nhíu mày.
"A...
Đây chính là hậu quả của việc quan hệ quá độ.
Nhà bếp.
Trì Hoan nhìn bò bít tết và rượu vang trên bàn ăn, lại nhìn tủ lạnh đầy ắp đồ ăn, nụ cười trên mặt càng đậm hơn.
Làm tình nhân của Tần Lục Ngôn còn sướng hơn cả cô tưởng.
Trì Hoan vừa ăn vừa không quên nhắn tin cho Tần Lục Ngôn.
[Không ngờ chú Tần không chỉ lên được giường, còn xuống được phòng bếp. Một mình ăn cơm thật cô đơn lạnh lẽo... Nếu chú Tần ở đây thì tốt rồi... ]
[Buổi chiều hầu hạ 'chú Tần nhỏ', tay mỏi nhừ, không cầm nổi đồ ăn, muốn chú Tần đút ~]
Mà bên phía Tần Lục Ngôn vẫn không có phản ứng.
*
Vương Vi Vi ở nhà khổ sở đợi một ngày, nghe giọng phụ nữ máy móc nhắc nhở từ đầu dây bên kia, biến thành tắt máy.
Ngồi mãi đến tám chín giờ tối, cửa phòng mới bị người mở ra, sau khi nhìn thấy Tần Lục Ngôn mặc áo choàng tắm từ bên ngoài trở về.
Thân thể Vương Vi Vi khẽ run rẩy: "Lục Ngôn... Anh đã trở về..."
Cô ta muốn hỏi Tần Lục Ngôn đi đâu, nhưng mở miệng lại phát hiện mình không có tư cách hỏi.
Cắn cắn môi, ôn nhu hỏi: "Anh còn chưa ăn cơm nhỉ... Em hôm nay về sớm, làm món ăn anh thích nhất..."
"Lát nữa anh phải về đơn vị."
Tần Lục Ngôn không nhìn Vương Vi Vi, trực tiếp trở về phòng ngủ.
Vương Vi Vi theo sát anh vào phòng, thấy anh đang thu dọn quần áo, rụt rè bất an tiến lên, nói: "Để em thu dọn cho... Quần áo trước đó của anh đều là em thu dọn..."
"Không cần..." Tần Lục Ngôn tránh khỏi bàn tay đang chạm vào của cô ta.
Tay Vương Vi Vi duỗi giữa không trung, cứng đờ tại chỗ, hốc mắt trong nháy mắt liền đỏ lên: "Lục Ngôn... Em..."
Tần Lục Ngôn nhét quần áo vào, nhìn người phụ nữ khổ sở đáng thương, lạnh lùng nói: "Tách ra một thời gian để cả hai bình tĩnh lại đi..."
Nói xong, mang theo quần áo ra khỏi phòng ngủ, đi sang phòng ngủ kế bên thay quần áo.
Vương Vi Vi hiểu rõ Tần Lục Ngôn, thấy anh không đề cập ly hôn bây giờ, hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Tần Lục Ngôn thoạt nhìn có chút gia trưởng, nhưng cô ta biết, anh chính là người mạnh miệng nhưng mềm lòng lại còn nhớ tình xưa nghĩa cũ.
Nhưng mà, không đợi cô ta buông xuống tảng đá đè nặng trong lòng.
Chỉ thấy sau khi Tần Lục Ngôn đi sang phòng bên cạnh thay quần áo ra, cô ta nhìn thấy vết cào trên cổ Tần Lục Ngôn.
Ý cười trên mặt Vương Vi Vi đột nhiên cứng đờ: "Lục Ngôn... Trên cổ anh..."
Còn chưa nói hết lời, điện thoại di động của Tần Lục Ngôn đột nhiên reo lên.
Tần Lục Ngôn mở điện thoại ra xem, mặt không biểu cảm thở gấp, dưới ánh mắt Vương Vi Vi, anh ấn tắt màn hình.
"Em vừa nói gì?"
Vương Vi Vi sắc mặt trắng bệch cười cười, trong mắt còn ngấn lệ, "Không, không có gì... Ăn tối thôi..."
"Một mình em ăn không hết, lãng phí không tốt."
Nghe vậy, Tần Lục Ngôn nhìn một bàn đầy đồ ăn, nhíu mày, "Ừ."
Thấy anh đồng ý ở lại, Vương Vi Vi thở phào nhẹ nhõm, cô biết Tần Lục Ngôn ở lại không phải vì cô ta, mà là không muốn lãng phí đồ ăn.
Vương Vi Vi nhìn vết cào đỏ tươi trên cổ người đàn ông, cảm thấy vô cùng chướng mắt.
"Món này anh thích nhất, ăn nhiều một chút..."
"Còn có thịt mềm..."
Tần Lục Ngôn nhìn Vương Vi Vi săn sóc tỉ mỉ trên bàn ăn, trước kia anh cảm thấy đây là sự dịu dàng, mà bây giờ anh lại có cảm giác ghê tởm đến dựng tóc gáy.
Sự ôn nhu săn sóc này chắc hẳn người đàn ông kia, cũng đã hưởng thụ qua.
Nghĩ đến đây, Tần Lục Ngôn không còn muốn ăn nữa.
Điện thoại lại ting ting hai tiếng.
Nhìn người phụ nữ nhà đối diện không ngừng làm nũng, ánh mắt anh thâm sâu.
Vương Vi Vi nói hồi lâu, thấy người đàn ông nhìn chằm chằm vào điện thoại, đè xuống hận ý trong lòng, dịu dàng hỏi: "Lục Ngôn... Ai nhắn tin vậy..."
————————————
Trì Hoan xuống giường, giữa hai chân vừa đau vừa nhức, nhất là cảm giác đau xé rách âm đạo khiến cô phải nhíu mày.
"A...
Đây chính là hậu quả của việc quan hệ quá độ.
Nhà bếp.
Trì Hoan nhìn bò bít tết và rượu vang trên bàn ăn, lại nhìn tủ lạnh đầy ắp đồ ăn, nụ cười trên mặt càng đậm hơn.
Làm tình nhân của Tần Lục Ngôn còn sướng hơn cả cô tưởng.
Trì Hoan vừa ăn vừa không quên nhắn tin cho Tần Lục Ngôn.
[Không ngờ chú Tần không chỉ lên được giường, còn xuống được phòng bếp. Một mình ăn cơm thật cô đơn lạnh lẽo... Nếu chú Tần ở đây thì tốt rồi... ]
[Buổi chiều hầu hạ 'chú Tần nhỏ', tay mỏi nhừ, không cầm nổi đồ ăn, muốn chú Tần đút ~]
Mà bên phía Tần Lục Ngôn vẫn không có phản ứng.
*
Vương Vi Vi ở nhà khổ sở đợi một ngày, nghe giọng phụ nữ máy móc nhắc nhở từ đầu dây bên kia, biến thành tắt máy.
Ngồi mãi đến tám chín giờ tối, cửa phòng mới bị người mở ra, sau khi nhìn thấy Tần Lục Ngôn mặc áo choàng tắm từ bên ngoài trở về.
Thân thể Vương Vi Vi khẽ run rẩy: "Lục Ngôn... Anh đã trở về..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ta muốn hỏi Tần Lục Ngôn đi đâu, nhưng mở miệng lại phát hiện mình không có tư cách hỏi.
Cắn cắn môi, ôn nhu hỏi: "Anh còn chưa ăn cơm nhỉ... Em hôm nay về sớm, làm món ăn anh thích nhất..."
"Lát nữa anh phải về đơn vị."
Tần Lục Ngôn không nhìn Vương Vi Vi, trực tiếp trở về phòng ngủ.
Vương Vi Vi theo sát anh vào phòng, thấy anh đang thu dọn quần áo, rụt rè bất an tiến lên, nói: "Để em thu dọn cho... Quần áo trước đó của anh đều là em thu dọn..."
"Không cần..." Tần Lục Ngôn tránh khỏi bàn tay đang chạm vào của cô ta.
Tay Vương Vi Vi duỗi giữa không trung, cứng đờ tại chỗ, hốc mắt trong nháy mắt liền đỏ lên: "Lục Ngôn... Em..."
Tần Lục Ngôn nhét quần áo vào, nhìn người phụ nữ khổ sở đáng thương, lạnh lùng nói: "Tách ra một thời gian để cả hai bình tĩnh lại đi..."
Nói xong, mang theo quần áo ra khỏi phòng ngủ, đi sang phòng ngủ kế bên thay quần áo.
Vương Vi Vi hiểu rõ Tần Lục Ngôn, thấy anh không đề cập ly hôn bây giờ, hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Tần Lục Ngôn thoạt nhìn có chút gia trưởng, nhưng cô ta biết, anh chính là người mạnh miệng nhưng mềm lòng lại còn nhớ tình xưa nghĩa cũ.
Nhưng mà, không đợi cô ta buông xuống tảng đá đè nặng trong lòng.
Chỉ thấy sau khi Tần Lục Ngôn đi sang phòng bên cạnh thay quần áo ra, cô ta nhìn thấy vết cào trên cổ Tần Lục Ngôn.
Ý cười trên mặt Vương Vi Vi đột nhiên cứng đờ: "Lục Ngôn... Trên cổ anh..."
Còn chưa nói hết lời, điện thoại di động của Tần Lục Ngôn đột nhiên reo lên.
Tần Lục Ngôn mở điện thoại ra xem, mặt không biểu cảm thở gấp, dưới ánh mắt Vương Vi Vi, anh ấn tắt màn hình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em vừa nói gì?"
Vương Vi Vi sắc mặt trắng bệch cười cười, trong mắt còn ngấn lệ, "Không, không có gì... Ăn tối thôi..."
"Một mình em ăn không hết, lãng phí không tốt."
Nghe vậy, Tần Lục Ngôn nhìn một bàn đầy đồ ăn, nhíu mày, "Ừ."
Thấy anh đồng ý ở lại, Vương Vi Vi thở phào nhẹ nhõm, cô biết Tần Lục Ngôn ở lại không phải vì cô ta, mà là không muốn lãng phí đồ ăn.
Vương Vi Vi nhìn vết cào đỏ tươi trên cổ người đàn ông, cảm thấy vô cùng chướng mắt.
"Món này anh thích nhất, ăn nhiều một chút..."
"Còn có thịt mềm..."
Tần Lục Ngôn nhìn Vương Vi Vi săn sóc tỉ mỉ trên bàn ăn, trước kia anh cảm thấy đây là sự dịu dàng, mà bây giờ anh lại có cảm giác ghê tởm đến dựng tóc gáy.
Sự ôn nhu săn sóc này chắc hẳn người đàn ông kia, cũng đã hưởng thụ qua.
Nghĩ đến đây, Tần Lục Ngôn không còn muốn ăn nữa.
Điện thoại lại ting ting hai tiếng.
Nhìn người phụ nữ nhà đối diện không ngừng làm nũng, ánh mắt anh thâm sâu.
Vương Vi Vi nói hồi lâu, thấy người đàn ông nhìn chằm chằm vào điện thoại, đè xuống hận ý trong lòng, dịu dàng hỏi: "Lục Ngôn... Ai nhắn tin vậy..."
————————————
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro