Sau Khi Quyến Rũ Đàn Ông Đã Có Vợ
Tớ Muốn Gặp Chồ...
2024-12-31 02:44:17
"Trì Chấn!!!" Vương Vi Vi nghe lời của người đàn ông, tức giận đến mức run rẩy: "Chú biết rất rõ người mà Trì Hoan vừa nói là chú!!"
"Ồ?" Trì Chấn buông tay cô ta ra, sửa lại áo choàng tắm: "Sau đó thì sao?"
"Tại sao chú không dám nói cho Trì Hoan biết, người đàn ông năm đó ngủ với tôi là chú?!"
Vương Vi Vi tức giận đến mức bật cười, nhìn chằm chằm Trì Chấn: "Chú không sợ tôi nói cho cô ấy biết, năm đó chú vì sao mà đưa cô ấy ra nước ngoài!?"
Trì Chấn không hiểu, "Hả?"
"Nếu để cho cô ấy biết năm đó chú đưa cô ấy ra nước ngoài là vì tôi, chú đoán cô ấy sẽ nghĩ như thế nào!"
Nghe vậy, Trì Chấn không khỏi nhìn Vương Vi Vi thêm một chút, ngẩn người một lúc rồi cười lắc đầu.
"Nếu nói cho con bé biết, có thể để cho cô thoải mái hơn một chút, cô cứ việc đi nói với nó."
Nói xong câu đó, rồi trực tiếp đi theo trợ lý đang vội vàng chạy tới.
"Trì Chấn! Chú sẽ phải hối hận!"
Trì Chấn nghe thấy tiếng Vương Vi Vi gào thét phía sau, cũng không cau mày.
Chỉ thản nhiên nói với trợ lý bên cạnh: "Biết phải làm gì rồi chứ!?"
"Tôi lập tức hủy bỏ tất cả quyền hạn đặc biệt của Vương tiểu thư."
Trì Chấn nhắm mắt "Ừ" một tiếng, nói: "Sau khi trở về bán căn hộ ở Triều Huy Đình đi."
Ông quá hiểu tính cách của Trì Hoan, một khi Trì Hoan biết Vương Vi Vi cố ý mua nhà tân hôn thành hàng xóm của ông.
Hoặc là cho rằng căn nhà tân hôn của Vương Vi Vi là do ông tặng, cuộc sống sau này e rằng sẽ đau đầu.
"Vâng."
Vương Vi Vi cắm chặt móng tay vào lòng bàn tay, hai mắt oán độc nhìn theo chiếc xe của người đàn ông đang rời đi.
Cho đến khi, người đàn ông hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.
Hóa ra tất cả mọi thứ đều là giả! Tất cả đều là giả dối! Cô ta cho rằng năm đó Trì Chấn vì cô ta mà đưa Trì Hoan ra nước ngoài, cũng đủ để chứng minh địa vị của cô ta trong lòng Trì Chấn.
Mà bây giờ... Giống như bị dội một gáo nước lạnh.
Rõ ràng nửa giờ trước, cô ta còn vì có thể đùa bỡn Trì Chấn trên giường mà mừng thầm, còn đắc ý cho rằng cô ta đã trả thù được Trì Hoan!
Cô ta cho rằng mình có thể nhìn thấy Trì Hoan tuyệt vọng, cô ta cho rằng một ngày nào đó cô ta cũng có thể cao ngạo giẫm đạp Trì Hoan dưới chân.
Nhưng ai ngờ... Thì ra trong mắt Trì Chấn, cô ta chẳng qua chỉ là một thứ đồ chơi giải trí khi buồn chán mà thôi!
Cô ta theo Trì Chấn sáu năm... Suốt sáu năm, cô ta dùng cả tuổi thanh xuân để đổi lấy một câu "Bán thân", một tiếng "gái".
"Ha ha..."
Bất kể là trước kia hay bây giờ, cô ta trong mắt Trì Hoan mãi mãi chỉ là trò cười...
Cô ta vĩnh viễn đều bị chà đạp! Cô ta không cam lòng!
*
Chuyện xảy ra đêm đó ở buổi họp lớp, chưa đến một đêm đã lan truyền khắp nơi.
Những bạn học quen biết, ai nấy đều vội vàng gọi điện cho Trì Hoan, cố ý hỏi thăm chuyện đêm đó.
Trì Hoan cảm thấy phiền phức, trực tiếp bật chế độ máy bay.
Hạ Tinh thấy vậy, liền lên tiếng mắng trong nhóm chat bạn học.
"Mấy người có bị bệnh không!? Vương Vi Vi đĩ thõa không biết xấu hổ, tìm đến Hoan Hoan nhà tôi làm cái gì!?"
"Thích buôn chuyện như vậy, trực tiếp gọi điện cho Vương Vi Vi đi! Hỏi cô ta lúc ngủ với người khác thì dùng tư thế gì!? Rên rỉ ra sao!?"
"Cô ta là người trong cuộc, biết không nhiều hơn người khác sao!"
Sau khi mắng một trận, Hạ Tinh vẫn cảm thấy chưa hả giận, tiếp tục mắng chửi trong nhóm chat có Vương Vi Vi.
Cả nhóm chat im lặng như tờ, chỉ còn lại tiếng mắng và những dòng chữ của Hạ Tinh.
Cuối cùng, lớp trưởng mới dè dặt lên tiếng.
[Vương Vi Vi vừa rời nhóm rồi.]
"Ơ, còn biết nhịn! Tôi biết trong đây có mấy người quan hệ tốt với Vương Vi Vi, nói cho cô ta biết bà đây hai ngày nay đang ở bệnh viện không đi được, không rảnh tìm cô ta! Để cô ta căng da đầu thêm hai ngày nữa, tôi tự mình đến bệnh viện tìm cô ta!"
"Không thích làm người tốt, cứ thích làm tiện nhân! Cho cô ta mặt mũi!"
Trì Hoan nghe Hạ Tinh mắng từ đầu đến cuối, còn rót cho Hạ Tinh một tách trà.
Hạ Tinh: "..."
"Tớ nói này, sao cậu lại để con tiện nhân đó cưỡi lên đầu lên cổ như vậy?!"
Trì Hoan cười lạnh một tiếng: "Trong từ điển của tớ, từ khi nào có chữ nhịn nhục rồi?"
Nghe vậy, Hạ Tinh không khỏi nhớ tới Trì Hoan thời trung học, có thù tất báo lại tàn nhẫn...
"..."
Hạ Tinh hậm hực sờ mũi: "Vậy thì tốt, hai ngày trước tớ thấy cậu nhẫn nhịn như vậy, còn tưởng rằng mấy năm nay cậu ở nước ngoài lâu, tính tình bị mài mòn rồi..."
Trì Hoan hít sâu một hơi, "Đi điều tra chồng của Vương Vi Vi, tớ muốn gặp chồng của Vương Vi Vi."
————————————
"Ồ?" Trì Chấn buông tay cô ta ra, sửa lại áo choàng tắm: "Sau đó thì sao?"
"Tại sao chú không dám nói cho Trì Hoan biết, người đàn ông năm đó ngủ với tôi là chú?!"
Vương Vi Vi tức giận đến mức bật cười, nhìn chằm chằm Trì Chấn: "Chú không sợ tôi nói cho cô ấy biết, năm đó chú vì sao mà đưa cô ấy ra nước ngoài!?"
Trì Chấn không hiểu, "Hả?"
"Nếu để cho cô ấy biết năm đó chú đưa cô ấy ra nước ngoài là vì tôi, chú đoán cô ấy sẽ nghĩ như thế nào!"
Nghe vậy, Trì Chấn không khỏi nhìn Vương Vi Vi thêm một chút, ngẩn người một lúc rồi cười lắc đầu.
"Nếu nói cho con bé biết, có thể để cho cô thoải mái hơn một chút, cô cứ việc đi nói với nó."
Nói xong câu đó, rồi trực tiếp đi theo trợ lý đang vội vàng chạy tới.
"Trì Chấn! Chú sẽ phải hối hận!"
Trì Chấn nghe thấy tiếng Vương Vi Vi gào thét phía sau, cũng không cau mày.
Chỉ thản nhiên nói với trợ lý bên cạnh: "Biết phải làm gì rồi chứ!?"
"Tôi lập tức hủy bỏ tất cả quyền hạn đặc biệt của Vương tiểu thư."
Trì Chấn nhắm mắt "Ừ" một tiếng, nói: "Sau khi trở về bán căn hộ ở Triều Huy Đình đi."
Ông quá hiểu tính cách của Trì Hoan, một khi Trì Hoan biết Vương Vi Vi cố ý mua nhà tân hôn thành hàng xóm của ông.
Hoặc là cho rằng căn nhà tân hôn của Vương Vi Vi là do ông tặng, cuộc sống sau này e rằng sẽ đau đầu.
"Vâng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Vi Vi cắm chặt móng tay vào lòng bàn tay, hai mắt oán độc nhìn theo chiếc xe của người đàn ông đang rời đi.
Cho đến khi, người đàn ông hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.
Hóa ra tất cả mọi thứ đều là giả! Tất cả đều là giả dối! Cô ta cho rằng năm đó Trì Chấn vì cô ta mà đưa Trì Hoan ra nước ngoài, cũng đủ để chứng minh địa vị của cô ta trong lòng Trì Chấn.
Mà bây giờ... Giống như bị dội một gáo nước lạnh.
Rõ ràng nửa giờ trước, cô ta còn vì có thể đùa bỡn Trì Chấn trên giường mà mừng thầm, còn đắc ý cho rằng cô ta đã trả thù được Trì Hoan!
Cô ta cho rằng mình có thể nhìn thấy Trì Hoan tuyệt vọng, cô ta cho rằng một ngày nào đó cô ta cũng có thể cao ngạo giẫm đạp Trì Hoan dưới chân.
Nhưng ai ngờ... Thì ra trong mắt Trì Chấn, cô ta chẳng qua chỉ là một thứ đồ chơi giải trí khi buồn chán mà thôi!
Cô ta theo Trì Chấn sáu năm... Suốt sáu năm, cô ta dùng cả tuổi thanh xuân để đổi lấy một câu "Bán thân", một tiếng "gái".
"Ha ha..."
Bất kể là trước kia hay bây giờ, cô ta trong mắt Trì Hoan mãi mãi chỉ là trò cười...
Cô ta vĩnh viễn đều bị chà đạp! Cô ta không cam lòng!
*
Chuyện xảy ra đêm đó ở buổi họp lớp, chưa đến một đêm đã lan truyền khắp nơi.
Những bạn học quen biết, ai nấy đều vội vàng gọi điện cho Trì Hoan, cố ý hỏi thăm chuyện đêm đó.
Trì Hoan cảm thấy phiền phức, trực tiếp bật chế độ máy bay.
Hạ Tinh thấy vậy, liền lên tiếng mắng trong nhóm chat bạn học.
"Mấy người có bị bệnh không!? Vương Vi Vi đĩ thõa không biết xấu hổ, tìm đến Hoan Hoan nhà tôi làm cái gì!?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thích buôn chuyện như vậy, trực tiếp gọi điện cho Vương Vi Vi đi! Hỏi cô ta lúc ngủ với người khác thì dùng tư thế gì!? Rên rỉ ra sao!?"
"Cô ta là người trong cuộc, biết không nhiều hơn người khác sao!"
Sau khi mắng một trận, Hạ Tinh vẫn cảm thấy chưa hả giận, tiếp tục mắng chửi trong nhóm chat có Vương Vi Vi.
Cả nhóm chat im lặng như tờ, chỉ còn lại tiếng mắng và những dòng chữ của Hạ Tinh.
Cuối cùng, lớp trưởng mới dè dặt lên tiếng.
[Vương Vi Vi vừa rời nhóm rồi.]
"Ơ, còn biết nhịn! Tôi biết trong đây có mấy người quan hệ tốt với Vương Vi Vi, nói cho cô ta biết bà đây hai ngày nay đang ở bệnh viện không đi được, không rảnh tìm cô ta! Để cô ta căng da đầu thêm hai ngày nữa, tôi tự mình đến bệnh viện tìm cô ta!"
"Không thích làm người tốt, cứ thích làm tiện nhân! Cho cô ta mặt mũi!"
Trì Hoan nghe Hạ Tinh mắng từ đầu đến cuối, còn rót cho Hạ Tinh một tách trà.
Hạ Tinh: "..."
"Tớ nói này, sao cậu lại để con tiện nhân đó cưỡi lên đầu lên cổ như vậy?!"
Trì Hoan cười lạnh một tiếng: "Trong từ điển của tớ, từ khi nào có chữ nhịn nhục rồi?"
Nghe vậy, Hạ Tinh không khỏi nhớ tới Trì Hoan thời trung học, có thù tất báo lại tàn nhẫn...
"..."
Hạ Tinh hậm hực sờ mũi: "Vậy thì tốt, hai ngày trước tớ thấy cậu nhẫn nhịn như vậy, còn tưởng rằng mấy năm nay cậu ở nước ngoài lâu, tính tình bị mài mòn rồi..."
Trì Hoan hít sâu một hơi, "Đi điều tra chồng của Vương Vi Vi, tớ muốn gặp chồng của Vương Vi Vi."
————————————
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro