Sau Khi Quyến Rũ Đàn Ông Đã Có Vợ
Trì Chấn Ngủ Vớ...
2024-12-31 02:44:17
Lãnh đạo trong đội sau khi biết chuyện của Tần Lục Ngôn, trước tiên đã tìm anh nói chuyện.
Cân nhắc đến việc ít nghỉ phép trong hai năm qua của Tần Lục Ngôn, lãnh đạo trong đội cố ý phê duyệt cho nghỉ.
Tần Lục Ngôn tắt máy ở khách sạn hai ngày, mãi đến khi có người đưa tài liệu về Trì Chấn.
Sau khi nhìn thấy trong cột con trai con gái của Trì Chấn, có tên [ Trì Hoan], lông mày anh giật giật.
"À... Khó trách..." Nhớ lại biểu hiện của Trì Chấn đêm hôm đó.
Hiển nhiên, người cha kia không thắng được Trì Hoan.
Tần Lục Ngôn châm một điếu thuốc, lật xem ghi chép thuê phòng chi chít.
Thời gian, địa điểm trên cơ bản đều trùng khớp với thời gian Vương Vi Vi "đi công tác" hai năm qua.
Suốt sáu năm, một chồng ghi chép thuê phòng dày cộm.
Nhìn những thứ này, anh mới phát hiện hai năm kết hôn với Vương Vi Vi, anh chưa từng hiểu Vương Vi Vi.
Hoặc là nói ngay từ đầu anh đã không hiểu Vương Vi Vi thật sự, cũng không biết là Vương Vi Vi diễn giỏi hay là bản thân anh không đủ yêu.
Mới khiến cho mình bị "cắm sừng" hơn hai năm.
Tần Lục Ngôn hút thuốc, không khỏi nghĩ đến lời Trì Hoan nói với Vương Vi Vi vào đêm hôm đó.
"Chồng cô cưới cô, mắt cũng mù đến mức không có giới hạn."
"Chậc..." Thật đúng là vậy.
Nghĩ đến Trì Hoan, Tần Lục Ngôn cắn đầu lưỡi, mở máy.
Vừa mới khởi động máy, âm thanh WeChat nhắc nhở vang lên không ngừng.
99+ tin nhắn khiến cho điện thoại di động vừa mới khởi động bị đơ vài phút.
Nhìn tin nhắn Trì Hoan gửi tới, Tần Lục Ngôn hít mạnh một hơi thuốc, lật xem mấy đoạn video đêm hôm đó vì sợ bị quấn lấy nên mới ghi lại.
Cô gái nhỏ quyến rũ trong video nũng nịu quấn quýt lấy anh, thân thể mềm mại không ngừng dán lên người anh, hai chân thon dài quấn chặt lấy eo anh không chịu buông.
Tần Lục Ngôn nghe tiếng thở dốc mê hoặc lòng người của cô gái, không bao lâu dưới thân liền có phản ứng.
Nghĩ đến thân phận của Trì Hoan, Tần Lục Ngôn nhíu mày, lấy "cậu nhỏ" ra, tiện tay chụp một tấm, gửi cho Trì Hoan.
Trì Chấn ngủ với vợ anh, anh thao con gái của ông ta.
Món nợ này, không thiệt.
*
Trì Hoan trước mặt Tống Lan, mặt không đổi sắc mở ảnh Tần Lục Ngôn gửi tới, thưởng thức một lát.
Cuối cùng trả lời năm chữ.
Tống Lan liếc nhìn màn hình điện thoại, khóe mắt giật giật: "..."
"Ông nội ở nhà chuyên quyền độc đoán đã quen, ông ấy có thể sẽ không để cho em tự tìm bạn trai..."
Trong số con cái của Tống gia, hôn nhân tự do, yêu đương tự do, trước giờ đều là điều xa xỉ.
"Thật trùng hợp." Trì Hoan không ngẩng đầu lên, nói: "Em ở nhà cũng quen thói ngang ngược rồi."
Năm đó mẹ cô mất sớm, bà ngoại qua đời vẫn không yên lòng về cô, sợ tương lai Lão Trì cưới vợ kế, sẽ không tốt với cô.
Sau khi Lão Trì biết, trực tiếp chuyển tất cả tài sản của Trì gia dưới tên cô, cùng với không ít sản nghiệp của Trì gia trên tay ông sang cho cô.
Sau khi ông ngoại qua đời, để lại cho cô và Lão Trì mỗi người một phần di sản, nhưng phần di sản ông ngoại để lại cho ông Trì để cưới vợ, hiện tại cũng đều đến tay cô.
Từ nhỏ đến lớn, cô đều là người ngang tàng nhất ở Trì gia.
Vương Vi Vi nghĩ rằng quyến rũ Trì Chấn là có thể kích thích cô, có thể chê cười cô.
Chậc... đẳng cấp của cô ta ở trước mặt những người phụ nữ muốn làm Trì phu nhân đều không đáng nhắc tới.
Cũng là loại người cấp ba đã bị "sugar daddy" bao nuôi, làm hư đầu óc.
Tống Lan: "..."
Chưa kịp để anh ta nói gì, điện thoại Trì Hoan sáng lên.
Tần Lục Ngôn nhìn chằm chằm dòng [Chỉ được cái mã ngoài, bên trong thì vô dụng] của Trì Hoan mấy giây, tức giận bật cười.
Tất cả video trong điện thoại đều được gửi qua cho người ta.
Trì Hoan lần lượt mở mấy video Tần Lục Ngôn gửi, xem vài lần.
Trên mặt không hề có chút kinh hoàng hoảng loạn, thậm chí ngay cả một tia xấu hổ giận dữ cũng không có.
Sau khi xem xong, Trì Hoan bình tĩnh trả lời.
[Chú Tần tuổi còn trẻ đã bị Parkinson à? Tay run thành như vậy, chụp ảnh tôi mờ nhòe thế này, còn nữa... Chất lượng quá kém, phí mất dáng vẻ xinh đẹp của tôi, là tôi, tôi cũng không dám mang ra dùng. ]
Tống Lan đứng bên cạnh nhìn từ đầu đến cuối, thấy Trì Hoan gọi đối phương là "chú Tần", lông mày hơi nhíu lại.
"Tần Lục Ngôn!?"
"Ừm." Trì Hoan tiện tay ném điện thoại đi, thờ ơ nói: "Anh ta quay video đêm hôm đó."
Dùng video này để uy hiếp cô? Anh không biết cô đã chụp bao nhiêu ảnh khỏa thân ở nước ngoài rồi.
Nghe vậy, sắc mặt Tống Lan lập tức trầm xuống: "Anh đi giải quyết."
Trì Hoan lắc đầu, "Không cần, nhìn từ góc độ anh ta quay, anh ta hẳn là có điều kiêng kỵ, không quay mặt em vào..."
Tống Lan nhìn Trì Hoan đầy ẩn ý: "Nếu em là đàn ông, có lẽ cuộc sống của anh sẽ tốt hơn rất nhiều so với hiện tại."
Trì Hoan: "Đáng tiếc, em thấy làm phụ nữ rất tốt."
Đúng như Tống Lan dự đoán, Trì Hoan vốn định ở bệnh viện thêm hai ngày.
Kết quả anh ta vừa đi, người nhà họ Tống đã đón Trì Hoan vào Tống gia.
Họ nói là môi trường bệnh viện không tốt.
Hiệu suất làm việc của Tống gia rất cao, chưa tới hai ngày đã tổ chức tiệc chào mừng.
Mượn danh tiệc chào mừng, thực chất là có ý gì, Tống Lan đã nói trước với Trì Hoan.
Bữa tiệc linh đình, ông cụ Tống dẫn Trì Hoan đi gặp không ít người.
Trì Hoan cũng không muốn làm quá khó coi với ông cụ Tống, chỉ cần đối phương không quá đáng, cô cũng vui vẻ ứng phó loại xã giao giả tạo này.
Tống Lan ở bên cạnh nhìn Trì Hoan ung dung đi giữa mọi người, ánh mắt sâu thẳm.
"Ơ... Cô ấy thật sự là em gái ruột của cậu à? Tôi còn tưởng cậu lừa tôi."
Người đàn ông bên cạnh Tống Lan nhìn theo ánh mắt mọi người, nụ cười trên khóe miệng vẫn chưa tắt.
"Tôi đã nói rồi mà... Thủ đoạn của em gái cậu... không thể so với cô Giang năm đó..."
Còn chưa nói hết, Tống Lan đã trầm giọng nói: "Câm miệng."
Người đàn ông kia nhún vai, "Kích động vậy làm gì!? Người mấy năm nay thích tìm người thế thân không phải là cậu sao?!"
Ông cụ Tống cười tủm tỉm dẫn Trì Hoan đến bên cạnh một cặp vợ chồng trung niên, giới thiệu: "Đây là chú Tần và thím Lục của con..."
Trì Hoan mỉm cười ngại ngùng với hai người, "Chào chú Tần, chào thím Lục..."
——————————————
Cân nhắc đến việc ít nghỉ phép trong hai năm qua của Tần Lục Ngôn, lãnh đạo trong đội cố ý phê duyệt cho nghỉ.
Tần Lục Ngôn tắt máy ở khách sạn hai ngày, mãi đến khi có người đưa tài liệu về Trì Chấn.
Sau khi nhìn thấy trong cột con trai con gái của Trì Chấn, có tên [ Trì Hoan], lông mày anh giật giật.
"À... Khó trách..." Nhớ lại biểu hiện của Trì Chấn đêm hôm đó.
Hiển nhiên, người cha kia không thắng được Trì Hoan.
Tần Lục Ngôn châm một điếu thuốc, lật xem ghi chép thuê phòng chi chít.
Thời gian, địa điểm trên cơ bản đều trùng khớp với thời gian Vương Vi Vi "đi công tác" hai năm qua.
Suốt sáu năm, một chồng ghi chép thuê phòng dày cộm.
Nhìn những thứ này, anh mới phát hiện hai năm kết hôn với Vương Vi Vi, anh chưa từng hiểu Vương Vi Vi.
Hoặc là nói ngay từ đầu anh đã không hiểu Vương Vi Vi thật sự, cũng không biết là Vương Vi Vi diễn giỏi hay là bản thân anh không đủ yêu.
Mới khiến cho mình bị "cắm sừng" hơn hai năm.
Tần Lục Ngôn hút thuốc, không khỏi nghĩ đến lời Trì Hoan nói với Vương Vi Vi vào đêm hôm đó.
"Chồng cô cưới cô, mắt cũng mù đến mức không có giới hạn."
"Chậc..." Thật đúng là vậy.
Nghĩ đến Trì Hoan, Tần Lục Ngôn cắn đầu lưỡi, mở máy.
Vừa mới khởi động máy, âm thanh WeChat nhắc nhở vang lên không ngừng.
99+ tin nhắn khiến cho điện thoại di động vừa mới khởi động bị đơ vài phút.
Nhìn tin nhắn Trì Hoan gửi tới, Tần Lục Ngôn hít mạnh một hơi thuốc, lật xem mấy đoạn video đêm hôm đó vì sợ bị quấn lấy nên mới ghi lại.
Cô gái nhỏ quyến rũ trong video nũng nịu quấn quýt lấy anh, thân thể mềm mại không ngừng dán lên người anh, hai chân thon dài quấn chặt lấy eo anh không chịu buông.
Tần Lục Ngôn nghe tiếng thở dốc mê hoặc lòng người của cô gái, không bao lâu dưới thân liền có phản ứng.
Nghĩ đến thân phận của Trì Hoan, Tần Lục Ngôn nhíu mày, lấy "cậu nhỏ" ra, tiện tay chụp một tấm, gửi cho Trì Hoan.
Trì Chấn ngủ với vợ anh, anh thao con gái của ông ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Món nợ này, không thiệt.
*
Trì Hoan trước mặt Tống Lan, mặt không đổi sắc mở ảnh Tần Lục Ngôn gửi tới, thưởng thức một lát.
Cuối cùng trả lời năm chữ.
Tống Lan liếc nhìn màn hình điện thoại, khóe mắt giật giật: "..."
"Ông nội ở nhà chuyên quyền độc đoán đã quen, ông ấy có thể sẽ không để cho em tự tìm bạn trai..."
Trong số con cái của Tống gia, hôn nhân tự do, yêu đương tự do, trước giờ đều là điều xa xỉ.
"Thật trùng hợp." Trì Hoan không ngẩng đầu lên, nói: "Em ở nhà cũng quen thói ngang ngược rồi."
Năm đó mẹ cô mất sớm, bà ngoại qua đời vẫn không yên lòng về cô, sợ tương lai Lão Trì cưới vợ kế, sẽ không tốt với cô.
Sau khi Lão Trì biết, trực tiếp chuyển tất cả tài sản của Trì gia dưới tên cô, cùng với không ít sản nghiệp của Trì gia trên tay ông sang cho cô.
Sau khi ông ngoại qua đời, để lại cho cô và Lão Trì mỗi người một phần di sản, nhưng phần di sản ông ngoại để lại cho ông Trì để cưới vợ, hiện tại cũng đều đến tay cô.
Từ nhỏ đến lớn, cô đều là người ngang tàng nhất ở Trì gia.
Vương Vi Vi nghĩ rằng quyến rũ Trì Chấn là có thể kích thích cô, có thể chê cười cô.
Chậc... đẳng cấp của cô ta ở trước mặt những người phụ nữ muốn làm Trì phu nhân đều không đáng nhắc tới.
Cũng là loại người cấp ba đã bị "sugar daddy" bao nuôi, làm hư đầu óc.
Tống Lan: "..."
Chưa kịp để anh ta nói gì, điện thoại Trì Hoan sáng lên.
Tần Lục Ngôn nhìn chằm chằm dòng [Chỉ được cái mã ngoài, bên trong thì vô dụng] của Trì Hoan mấy giây, tức giận bật cười.
Tất cả video trong điện thoại đều được gửi qua cho người ta.
Trì Hoan lần lượt mở mấy video Tần Lục Ngôn gửi, xem vài lần.
Trên mặt không hề có chút kinh hoàng hoảng loạn, thậm chí ngay cả một tia xấu hổ giận dữ cũng không có.
Sau khi xem xong, Trì Hoan bình tĩnh trả lời.
[Chú Tần tuổi còn trẻ đã bị Parkinson à? Tay run thành như vậy, chụp ảnh tôi mờ nhòe thế này, còn nữa... Chất lượng quá kém, phí mất dáng vẻ xinh đẹp của tôi, là tôi, tôi cũng không dám mang ra dùng. ]
Tống Lan đứng bên cạnh nhìn từ đầu đến cuối, thấy Trì Hoan gọi đối phương là "chú Tần", lông mày hơi nhíu lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tần Lục Ngôn!?"
"Ừm." Trì Hoan tiện tay ném điện thoại đi, thờ ơ nói: "Anh ta quay video đêm hôm đó."
Dùng video này để uy hiếp cô? Anh không biết cô đã chụp bao nhiêu ảnh khỏa thân ở nước ngoài rồi.
Nghe vậy, sắc mặt Tống Lan lập tức trầm xuống: "Anh đi giải quyết."
Trì Hoan lắc đầu, "Không cần, nhìn từ góc độ anh ta quay, anh ta hẳn là có điều kiêng kỵ, không quay mặt em vào..."
Tống Lan nhìn Trì Hoan đầy ẩn ý: "Nếu em là đàn ông, có lẽ cuộc sống của anh sẽ tốt hơn rất nhiều so với hiện tại."
Trì Hoan: "Đáng tiếc, em thấy làm phụ nữ rất tốt."
Đúng như Tống Lan dự đoán, Trì Hoan vốn định ở bệnh viện thêm hai ngày.
Kết quả anh ta vừa đi, người nhà họ Tống đã đón Trì Hoan vào Tống gia.
Họ nói là môi trường bệnh viện không tốt.
Hiệu suất làm việc của Tống gia rất cao, chưa tới hai ngày đã tổ chức tiệc chào mừng.
Mượn danh tiệc chào mừng, thực chất là có ý gì, Tống Lan đã nói trước với Trì Hoan.
Bữa tiệc linh đình, ông cụ Tống dẫn Trì Hoan đi gặp không ít người.
Trì Hoan cũng không muốn làm quá khó coi với ông cụ Tống, chỉ cần đối phương không quá đáng, cô cũng vui vẻ ứng phó loại xã giao giả tạo này.
Tống Lan ở bên cạnh nhìn Trì Hoan ung dung đi giữa mọi người, ánh mắt sâu thẳm.
"Ơ... Cô ấy thật sự là em gái ruột của cậu à? Tôi còn tưởng cậu lừa tôi."
Người đàn ông bên cạnh Tống Lan nhìn theo ánh mắt mọi người, nụ cười trên khóe miệng vẫn chưa tắt.
"Tôi đã nói rồi mà... Thủ đoạn của em gái cậu... không thể so với cô Giang năm đó..."
Còn chưa nói hết, Tống Lan đã trầm giọng nói: "Câm miệng."
Người đàn ông kia nhún vai, "Kích động vậy làm gì!? Người mấy năm nay thích tìm người thế thân không phải là cậu sao?!"
Ông cụ Tống cười tủm tỉm dẫn Trì Hoan đến bên cạnh một cặp vợ chồng trung niên, giới thiệu: "Đây là chú Tần và thím Lục của con..."
Trì Hoan mỉm cười ngại ngùng với hai người, "Chào chú Tần, chào thím Lục..."
——————————————
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro