Sau Khi Say Rượu Tôi Vào Nhầm Nhà Hàng Xóm
Hiệp Nghị
Thanh Thanh Mạn
2024-10-26 17:11:25
Mạnh Lễ không thể nhìn được bộ dáng này của cô, giống như chú cún nhỏ đã đói bụng một tuần. Anh xoay người cầm lấy túi bánh mì chưa mở trên bàn ném cho cô.
Liễu Nhứ nhận bánh mì, ngồi dậy, lập tức xé mở bao bì, ăn ngấu nghiến.
Cô quá đói bụng, không còn giữ hình tượng thục nữ, ăn đến vụn bánh mì rơi đầy xuống đất.
Mạnh Lễ nhìn Liễu Nhứ đang ngồi trên mặt đất, mày kiếm hơi nhíu lại, anh vừa rồi chính là đối với cái người phụ nữ bình thường lại lôi thôi như vậy nổi lên phản ứng sao?
Nói ra, đám huynh đệ kia của anh nhất định sẽ không tin. Anh đường đường là một tổng tài công ty lớn, phụ nữ xinh đẹp kiều diễm nào mà chưa từng thấy qua, vậy mà sẽ đối với người phụ nữ luộm thuộm bình thường này nổi lên phản ứng sao?
Nhắc đến phản ứng, sắc mặt Mạnh Lễ liền không tốt.
Chẳng qua là mới ba phút, anh lại cảm giác vật dưới háng của mình đã mềm nhũn.
Chẳng lẽ cần nữ nhân này không ngừng kích thích chính mình, cái thứ không chịu thua kém dưới khố hạ kia mới có thể cứng rắn sao?
Liễu Nhứ ăn xong nửa túi bánh mì, lấy mu bàn tay lau mẩu vụn trên khóe miệng, ngửa đầu nói với Mạnh Lễ: "Mạnh tiên sinh cám ơn anh đã tiếp đãi, tôi ăn no rồi."
Khi Mạnh Lễ còn chưa kịp phản ứng, cô lập tức nhào tới, dùng đôi tay nhỏ bé từng lau miệng kia ôm lấy đùi anh, bắt đầu khóc lóc.
"Hu hu... Mạnh tiên sinh cầu xin anh đừng lập án, cho tôi một cơ hội sửa chữa bản thân đi, tôi nguyện ý bồi thường tất cả chi phí điều trị, cố gắng giúp anh chữa khỏi thân thể.”
Hai tay bẩn kia, anh vừa cúi đầu liền có thể nhìn thấy trên mu bàn tay vẫn còn dính mẩu vụn trắng, có lẽ trên đó còn có nước miếng mà anh không nhìn thấy.
Bệnh sạch sẽ của Mạnh Lễ lại bắt đầu phát tác. Anh siết chặt nắm đấm, hít sâu một hơi, cố nén xúc động muốn đánh người, chậm rãi ngồi xổm xuống, ngang bằng với Liễu Nhứ.
Anh nhìn Liễu Nhứ đang khóc vô cùng giả tạo kia, trầm giọng mở miệng: "Có mang hiệp nghị đến không?"
"Hả? Hiệp nghị gì?" Tiếng khóc của Liễu Nhứ đột nhiên dừng lại, sửng sốt một hồi mới phản ứng lại, Mạnh Lễ nói là chính là hiệp nghị thỏa thuận bồi thương giải quyết cá nhân.
"Có, có, Mạnh tiên sinh, anh đợi một lát."
Liễu Nhứ sáng nay khi ra ngoài, đeo một cái túi màu trắng trên một vai, trong túi chứa hai tờ giấy hiệp nghị đã in xong.
Cô vội vàng quay đầu lại, nhặt túi xách vừa vào cửa đã bị ném xuống đất, kéo khóa ra, lấy hai hiệp nghị ra đưa cho Mạnh Lễ, "Mạnh tiên sinh, anh nhìn xem, phần hiệp nghị này có được không?"
Liễu Nhứ nhận bánh mì, ngồi dậy, lập tức xé mở bao bì, ăn ngấu nghiến.
Cô quá đói bụng, không còn giữ hình tượng thục nữ, ăn đến vụn bánh mì rơi đầy xuống đất.
Mạnh Lễ nhìn Liễu Nhứ đang ngồi trên mặt đất, mày kiếm hơi nhíu lại, anh vừa rồi chính là đối với cái người phụ nữ bình thường lại lôi thôi như vậy nổi lên phản ứng sao?
Nói ra, đám huynh đệ kia của anh nhất định sẽ không tin. Anh đường đường là một tổng tài công ty lớn, phụ nữ xinh đẹp kiều diễm nào mà chưa từng thấy qua, vậy mà sẽ đối với người phụ nữ luộm thuộm bình thường này nổi lên phản ứng sao?
Nhắc đến phản ứng, sắc mặt Mạnh Lễ liền không tốt.
Chẳng qua là mới ba phút, anh lại cảm giác vật dưới háng của mình đã mềm nhũn.
Chẳng lẽ cần nữ nhân này không ngừng kích thích chính mình, cái thứ không chịu thua kém dưới khố hạ kia mới có thể cứng rắn sao?
Liễu Nhứ ăn xong nửa túi bánh mì, lấy mu bàn tay lau mẩu vụn trên khóe miệng, ngửa đầu nói với Mạnh Lễ: "Mạnh tiên sinh cám ơn anh đã tiếp đãi, tôi ăn no rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi Mạnh Lễ còn chưa kịp phản ứng, cô lập tức nhào tới, dùng đôi tay nhỏ bé từng lau miệng kia ôm lấy đùi anh, bắt đầu khóc lóc.
"Hu hu... Mạnh tiên sinh cầu xin anh đừng lập án, cho tôi một cơ hội sửa chữa bản thân đi, tôi nguyện ý bồi thường tất cả chi phí điều trị, cố gắng giúp anh chữa khỏi thân thể.”
Hai tay bẩn kia, anh vừa cúi đầu liền có thể nhìn thấy trên mu bàn tay vẫn còn dính mẩu vụn trắng, có lẽ trên đó còn có nước miếng mà anh không nhìn thấy.
Bệnh sạch sẽ của Mạnh Lễ lại bắt đầu phát tác. Anh siết chặt nắm đấm, hít sâu một hơi, cố nén xúc động muốn đánh người, chậm rãi ngồi xổm xuống, ngang bằng với Liễu Nhứ.
Anh nhìn Liễu Nhứ đang khóc vô cùng giả tạo kia, trầm giọng mở miệng: "Có mang hiệp nghị đến không?"
"Hả? Hiệp nghị gì?" Tiếng khóc của Liễu Nhứ đột nhiên dừng lại, sửng sốt một hồi mới phản ứng lại, Mạnh Lễ nói là chính là hiệp nghị thỏa thuận bồi thương giải quyết cá nhân.
"Có, có, Mạnh tiên sinh, anh đợi một lát."
Liễu Nhứ sáng nay khi ra ngoài, đeo một cái túi màu trắng trên một vai, trong túi chứa hai tờ giấy hiệp nghị đã in xong.
Cô vội vàng quay đầu lại, nhặt túi xách vừa vào cửa đã bị ném xuống đất, kéo khóa ra, lấy hai hiệp nghị ra đưa cho Mạnh Lễ, "Mạnh tiên sinh, anh nhìn xem, phần hiệp nghị này có được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro