Sau Khi Say Rượu Tôi Vào Nhầm Nhà Hàng Xóm
Ký Tên
Thanh Thanh Mạn
2024-10-26 17:11:25
Mạnh Lễ nhận lấy hiệp nghị, cúi đầu nhìn kỹ.
Trên hiệp nghị viết: "Ngày xx tháng xx năm 20xx, bên A Liễu Nhứ vì say rượu, đi nhầm tầng, lạc vào căn nhà 901 tòa mười. Chủ sở hữu là bên bên B Mạnh Lễ, bên A đã vô tình cắn hạ thân của bên B, gây ra một mức độ thương tích nhất định cho cơ thể của bên B.
Hai người quyết định hòa giải cá nhân, bên B Mạnh Lễ kiên trì nguyên tắc không khởi tố, không lập án.
Bên A Liễu Nhứ nguyện ý bồi thường tất cả chi phí điều trị phát sinh khi bên B Mạnh Lễ chữa trị hạ thể, cũng nguyện ý bồi thường phí tổn thất tinh thần nhất định.
Bên A Liễu Nhứ, số chứng minh thư nhân dân xxxxxxxxxxxxxxx
Bên B Mạnh Lễ, số chứng minh thư nhân dân xxxxxxxxxxxxxxx
Thỏa thuận có hiệu lực ngay lập tức sau khi hai người ký và đóng dấu vào hiệp nghị. "
Mạnh Lễ đọc xong hiệp nghị, anh ngước mắt nhìn về phía Liễu Nhứ, nói: "Phần thỏa thuận này không đủ hoàn thiện, tôi còn muốn bổ sung thêm một điều nữa."
"Bổ…… Bổ sung cái gì?" Liễu Nhứ nhìn tây trang giày da trên người Mạnh Lễ, tóc tai được chau chuốt tỉ mỉ, trái tim bỗng nhiên run lên.
Mạnh Lễ nhận lấy hiệp nghị, cầm lấy bút bên cạnh, nhanh chóng lưu loát hạ bút ký tên mình.
Hai bản hiệp nghị, mỗi bên giữ một bản.
Sự việc cuối cùng cũng được giải quyết.
Liễu Nhứ bỏ bản hiệp nghị vào trong túi xách, trong lòng mừng thầm. Cô cuối cùng không phải lưu lại bản án, về sau vẫn là một cô nương trong sạch.
Mạnh Lễ liếc mắt nhìn lịch treo tường, nói: "Ngày mai là cuối tuần, cô rảnh không? Nếu rảnh rỗi, đi cùng tôi đến bệnh viện để kiểm tra. "
Liễu Nhứ cuối tuần không cần đi làm, nhanh chóng gật đầu: "Có, có, lúc nào Mạnh tiên sinh chuẩn bị đi, báo tôi một tiếng. Tôi lúc nào cũng có thể."
Đang lúc xoay người đang chuẩn bị rời đi, Liễu Nhứ bỗng nhiên nhớ tới, mình còn chưa có phương thức liên lạc của Mạnh Lễ.
Cô lấy điện thoại di động ra, mở WeChat, "Mạnh tiên sinh, chúng ta thêm bạn wechat đi, thuận tiện liên lạc sau này, bàn bạc về chi phí bồi thường điều trị.”
Mạnh Lễ nghe vậy liền lấy điện thoại di động ra, mở mã QR wechat quét Liễu Nhứ một cái.
Sau khi thông qua, cả hai bên trở thành bạn bè trên Wechat.
Hình đại diện WeChat của Mạnh Lễ là một bức ảnh màu trắng, không có hình ảnh gì cả.
Tên WeChat của anh cũng rất đơn giản, chỉ có một chấm đen nhỏ “.”.
Hoạt động trên trang cá nhân cũng rất ít, bài đăng gần đây nhất trong vòng tròn bạn bè là tháng sáu năm ngoái. Anh đăng một bức ảnh, trong ảnh là một bóng lưng cao lớn.
Không có caption, icon, cái gì cũng không có.
Trên hiệp nghị viết: "Ngày xx tháng xx năm 20xx, bên A Liễu Nhứ vì say rượu, đi nhầm tầng, lạc vào căn nhà 901 tòa mười. Chủ sở hữu là bên bên B Mạnh Lễ, bên A đã vô tình cắn hạ thân của bên B, gây ra một mức độ thương tích nhất định cho cơ thể của bên B.
Hai người quyết định hòa giải cá nhân, bên B Mạnh Lễ kiên trì nguyên tắc không khởi tố, không lập án.
Bên A Liễu Nhứ nguyện ý bồi thường tất cả chi phí điều trị phát sinh khi bên B Mạnh Lễ chữa trị hạ thể, cũng nguyện ý bồi thường phí tổn thất tinh thần nhất định.
Bên A Liễu Nhứ, số chứng minh thư nhân dân xxxxxxxxxxxxxxx
Bên B Mạnh Lễ, số chứng minh thư nhân dân xxxxxxxxxxxxxxx
Thỏa thuận có hiệu lực ngay lập tức sau khi hai người ký và đóng dấu vào hiệp nghị. "
Mạnh Lễ đọc xong hiệp nghị, anh ngước mắt nhìn về phía Liễu Nhứ, nói: "Phần thỏa thuận này không đủ hoàn thiện, tôi còn muốn bổ sung thêm một điều nữa."
"Bổ…… Bổ sung cái gì?" Liễu Nhứ nhìn tây trang giày da trên người Mạnh Lễ, tóc tai được chau chuốt tỉ mỉ, trái tim bỗng nhiên run lên.
Mạnh Lễ nhận lấy hiệp nghị, cầm lấy bút bên cạnh, nhanh chóng lưu loát hạ bút ký tên mình.
Hai bản hiệp nghị, mỗi bên giữ một bản.
Sự việc cuối cùng cũng được giải quyết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liễu Nhứ bỏ bản hiệp nghị vào trong túi xách, trong lòng mừng thầm. Cô cuối cùng không phải lưu lại bản án, về sau vẫn là một cô nương trong sạch.
Mạnh Lễ liếc mắt nhìn lịch treo tường, nói: "Ngày mai là cuối tuần, cô rảnh không? Nếu rảnh rỗi, đi cùng tôi đến bệnh viện để kiểm tra. "
Liễu Nhứ cuối tuần không cần đi làm, nhanh chóng gật đầu: "Có, có, lúc nào Mạnh tiên sinh chuẩn bị đi, báo tôi một tiếng. Tôi lúc nào cũng có thể."
Đang lúc xoay người đang chuẩn bị rời đi, Liễu Nhứ bỗng nhiên nhớ tới, mình còn chưa có phương thức liên lạc của Mạnh Lễ.
Cô lấy điện thoại di động ra, mở WeChat, "Mạnh tiên sinh, chúng ta thêm bạn wechat đi, thuận tiện liên lạc sau này, bàn bạc về chi phí bồi thường điều trị.”
Mạnh Lễ nghe vậy liền lấy điện thoại di động ra, mở mã QR wechat quét Liễu Nhứ một cái.
Sau khi thông qua, cả hai bên trở thành bạn bè trên Wechat.
Hình đại diện WeChat của Mạnh Lễ là một bức ảnh màu trắng, không có hình ảnh gì cả.
Tên WeChat của anh cũng rất đơn giản, chỉ có một chấm đen nhỏ “.”.
Hoạt động trên trang cá nhân cũng rất ít, bài đăng gần đây nhất trong vòng tròn bạn bè là tháng sáu năm ngoái. Anh đăng một bức ảnh, trong ảnh là một bóng lưng cao lớn.
Không có caption, icon, cái gì cũng không có.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro