Sau Khi Say Rượu Tôi Vào Nhầm Nhà Hàng Xóm
Bánh Trứng Cu...
Thanh Thanh Mạn
2024-10-26 17:11:25
Liễu Nhứ âm thầm tặc lưỡi, Mạnh tiên sinh kiêu ngạo bức người, ngược lại rất giống Tiếu Bạch.
Có lẽ người đàn ông cao lớn đẹp trai tính cách đều giống nhau, cũng khó trách cô sau khi uống rượu sẽ nhận lầm người.
Sau khi trao đổi Wechat và số điện thoại, Liễu Nhứ liền đi về nhà.
Mười giờ tối, Liễu Nhứ nằm trên giường đắp mặt nạ, điện thoại di động "đinh" một tiếng vang lên một trận âm thanh nhắc nhở.
Cô mở điện thoại di động ra xem, phát hiện là Mạnh Lễ gửi cho cô một tin nhắn wechat: "Tám giờ rưỡi sáng mai, gặp nhau hầm gửi xe khu A."
Liễu Nhứ trả lời: "Ok, Mạnh tiên sinh yên tâm, sáng mai tôi sẽ đến đúng giờ."
Sau đó chính là một khoảng tĩnh lặng, Mạnh Lễ ngay cả một dấu chấm câu cũng không có nhắn lại.
Liễu Nhứ bĩu môi, ném điện thoại sang một bên.
Sáng hôm sau, tám giờ hai mươi lăm, Liễu Nhứ cầm trứng cuộn hành tự làm, xuống hầm gửi xe.
Lúc này, Mạnh Lễ đã ngồi trong xe, thoáng nhìn thấy bóng dáng Liễu Nhứ, bật đèn xi nhan, bấm còi.
"Bíp… bíp..."
Liễu Nhứ nghe tiếng quay đầu lại nhìn, liền thấy cách đó không xa có một chiếc xe màu đen có rèm che thịnh hành, xuyên qua cánh cửa sổ chưa đóng, cô nhìn thấy gương mặt tuấn tú quen thuộc.
Liễu Nhứ vội vàng chạy tới, mở cửa ghế lái phụ, trực tiếp ngồi lên.
Sau khi thắt dây an toàn, cô giơ món ăn được bao trong túi giấy, nói: "Mạnh tiên sinh, anh có ăn sáng chưa? Đây là món trứng cuộn hành mà tôi làm, anh có muốn ăn không?"
Mạnh Lễ đang chuẩn bị khởi động động cơ nhíu mày, anh nhìn lướt qua Liễu Nhứ một cái, trầm giọng nói: "Cô chuẩn bị ăn thức ăn có mùi vị nồng đậm như vậy trên xe tôi sao?"
Liễu Nhứ đã cắn một ngụm lớn trứng cuộn hành bỗng nhiên cứng đờ, cô phồng má, thật cẩn thận hỏi: "Không được sao?"
Sắc mặt Mạnh Lễ âm trầm, nghiêng đầu liếc cô, mày kiếm khẽ nhíu, lạnh lùng hỏi ngược lại: "Cô nói xem?"
Liễu Nhứ nhất thời cảm giác được áp suất thấp phát ra từ quanh người đàn ông bên cạnh, lạnh đến mức cô run rẩy, cô lúng túng mở miệng: "Mạnh... Mạnh tiên sinh, nếu không anh dừng xe lại một chút, tôi xuống ăn xong rồi mới lên.”
Mạnh Lễ nghe vậy dừng xe lại, tay Liễu Nhứ vừa chạm vào tay nắm cửa xe, phía sau đột nhiên truyền đến một trận tiếng còi dồn dập.
"Bíp...bíp…bíp"
Lúc này, trùng hợp là thời gian các hộ gia đình trong khu dân cư đi làm.
Mạnh Lễ quay đầu lại nhìn, phát hiện phía sau đậu vài chiếc xe đang muốn lái ra ngoài.
chương 18: : Chim sẻ
Anh gọi Liễu Nhứ, "Quên đi, cô đừng đi xuống nữa.”
"Ồ."
Liễu Nhứ đành phải ngoan ngoãn ngồi trở về, cô sợ Mạnh Lễ tức giận, cầm trứng gà cuộn còn bốc hơi nóng, cũng không dám ăn nữa.
Chiếc xe rời khỏi hầm để xe, nhanh chóng đi đến bệnh viện ở trung tâm thành phố.
Dọc theo đường đi cảnh vật vùn vụt lướt qua, mười phút sau, bụng Liễu Nhứ bỗng nhiên vang lên một trận "ùng ục".
Cô xoa xoa cái bụng đói đến xẹp lép của mình, đáng thương nhìn Mạnh Lễ: "Mạnh tiên sinh, tôi chưa ăn sáng, bụng đói quá, có thể ăn trứng cuộn hành không?"
Mạnh Lễ mặt không chút thay đổi nhìn về phía trước, chuyên tâm lái xe, không để ý tới Liễu Nhứ.
" Rột rột... Rột rột..."
Bụng Liễu Nhứ càng kêu rõ hơn, cô đói đến hoảng, lập tức gọi Mạnh Lễ một tiếng: "Mạnh tiên sinh, tôi đói quá, muốn ăn chút gì đó."
"Mạnh tiên sinh… Mạnh tiên sinh..."
Liễu Nhứ giống như một con chim sẻ ríu rít ồn ào, liên tiếp kêu vài tiếng.
Mạnh Lễ nhíu mày, áp suất quanh người giảm xuống thấp hơn, gân xanh trên huyệt thái dương mơ hồ nhảy lên, báo hiệu giá trị phẫn nộ sắp đột phá điểm tới cực hạn của anh.
"Mạnh tiên sinh, anh có nghe thấy không? Tôi muốn ăn cái gì đó.” Liễu Nhứ tăng âm lượng, cao giọng nói.
Ngón tay thon dài cầm vô lăng của Mạnh Lễ siết chặt, khớp xương đều lồi lên.
Anh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra.
Sau khi đè nén cơn giận dữ trong lòng, anh trầm giọng nói: "Có thể ăn, ăn xong lập tức câm miệng."
"Cám ơn Mạnh tiên sinh." Vừa được cho phép, Liễu Nhứ lập tức mở túi giấy lên ăn từng ngụm từng ngụm.
Mùi hành lá nồng đậm lan tràn ra trong khoang xe nhỏ hẹp, Mạnh Lễ đang lái xe nhíu mày, tay ấn một cái, lập tức hạ xuống nửa cửa sổ, để cho không khí trong lành bên ngoài rót vào.
Đối với Mạnh Lễ có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng mà nói, anh thật sự không thể chịu đựng được trong chiếc xe yêu thích của mình tràn ngập mùi vị nặng nề như vậy.
Nhưng người phụ nữ lôi thôi này đối với trị liệu thân thể của anh có hiệu quả, anh cắn răng chịu đựng.
Ngày sau thân thể được chữa khỏi, anh nhất định phải cách xa nữ nhân ngu xuẩn lôi thôi này.
Không bao lâu, Liễu Nhứ như chết đói liền đem trứng cuộn hành ăn xong.
"Ợ..."
Cô nửa nằm ở chỗ ngồi, sờ cái bụng tròn vo của mình, nấc lên một cái.
Thật no.
Có lẽ người đàn ông cao lớn đẹp trai tính cách đều giống nhau, cũng khó trách cô sau khi uống rượu sẽ nhận lầm người.
Sau khi trao đổi Wechat và số điện thoại, Liễu Nhứ liền đi về nhà.
Mười giờ tối, Liễu Nhứ nằm trên giường đắp mặt nạ, điện thoại di động "đinh" một tiếng vang lên một trận âm thanh nhắc nhở.
Cô mở điện thoại di động ra xem, phát hiện là Mạnh Lễ gửi cho cô một tin nhắn wechat: "Tám giờ rưỡi sáng mai, gặp nhau hầm gửi xe khu A."
Liễu Nhứ trả lời: "Ok, Mạnh tiên sinh yên tâm, sáng mai tôi sẽ đến đúng giờ."
Sau đó chính là một khoảng tĩnh lặng, Mạnh Lễ ngay cả một dấu chấm câu cũng không có nhắn lại.
Liễu Nhứ bĩu môi, ném điện thoại sang một bên.
Sáng hôm sau, tám giờ hai mươi lăm, Liễu Nhứ cầm trứng cuộn hành tự làm, xuống hầm gửi xe.
Lúc này, Mạnh Lễ đã ngồi trong xe, thoáng nhìn thấy bóng dáng Liễu Nhứ, bật đèn xi nhan, bấm còi.
"Bíp… bíp..."
Liễu Nhứ nghe tiếng quay đầu lại nhìn, liền thấy cách đó không xa có một chiếc xe màu đen có rèm che thịnh hành, xuyên qua cánh cửa sổ chưa đóng, cô nhìn thấy gương mặt tuấn tú quen thuộc.
Liễu Nhứ vội vàng chạy tới, mở cửa ghế lái phụ, trực tiếp ngồi lên.
Sau khi thắt dây an toàn, cô giơ món ăn được bao trong túi giấy, nói: "Mạnh tiên sinh, anh có ăn sáng chưa? Đây là món trứng cuộn hành mà tôi làm, anh có muốn ăn không?"
Mạnh Lễ đang chuẩn bị khởi động động cơ nhíu mày, anh nhìn lướt qua Liễu Nhứ một cái, trầm giọng nói: "Cô chuẩn bị ăn thức ăn có mùi vị nồng đậm như vậy trên xe tôi sao?"
Liễu Nhứ đã cắn một ngụm lớn trứng cuộn hành bỗng nhiên cứng đờ, cô phồng má, thật cẩn thận hỏi: "Không được sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắc mặt Mạnh Lễ âm trầm, nghiêng đầu liếc cô, mày kiếm khẽ nhíu, lạnh lùng hỏi ngược lại: "Cô nói xem?"
Liễu Nhứ nhất thời cảm giác được áp suất thấp phát ra từ quanh người đàn ông bên cạnh, lạnh đến mức cô run rẩy, cô lúng túng mở miệng: "Mạnh... Mạnh tiên sinh, nếu không anh dừng xe lại một chút, tôi xuống ăn xong rồi mới lên.”
Mạnh Lễ nghe vậy dừng xe lại, tay Liễu Nhứ vừa chạm vào tay nắm cửa xe, phía sau đột nhiên truyền đến một trận tiếng còi dồn dập.
"Bíp...bíp…bíp"
Lúc này, trùng hợp là thời gian các hộ gia đình trong khu dân cư đi làm.
Mạnh Lễ quay đầu lại nhìn, phát hiện phía sau đậu vài chiếc xe đang muốn lái ra ngoài.
chương 18: : Chim sẻ
Anh gọi Liễu Nhứ, "Quên đi, cô đừng đi xuống nữa.”
"Ồ."
Liễu Nhứ đành phải ngoan ngoãn ngồi trở về, cô sợ Mạnh Lễ tức giận, cầm trứng gà cuộn còn bốc hơi nóng, cũng không dám ăn nữa.
Chiếc xe rời khỏi hầm để xe, nhanh chóng đi đến bệnh viện ở trung tâm thành phố.
Dọc theo đường đi cảnh vật vùn vụt lướt qua, mười phút sau, bụng Liễu Nhứ bỗng nhiên vang lên một trận "ùng ục".
Cô xoa xoa cái bụng đói đến xẹp lép của mình, đáng thương nhìn Mạnh Lễ: "Mạnh tiên sinh, tôi chưa ăn sáng, bụng đói quá, có thể ăn trứng cuộn hành không?"
Mạnh Lễ mặt không chút thay đổi nhìn về phía trước, chuyên tâm lái xe, không để ý tới Liễu Nhứ.
" Rột rột... Rột rột..."
Bụng Liễu Nhứ càng kêu rõ hơn, cô đói đến hoảng, lập tức gọi Mạnh Lễ một tiếng: "Mạnh tiên sinh, tôi đói quá, muốn ăn chút gì đó."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mạnh tiên sinh… Mạnh tiên sinh..."
Liễu Nhứ giống như một con chim sẻ ríu rít ồn ào, liên tiếp kêu vài tiếng.
Mạnh Lễ nhíu mày, áp suất quanh người giảm xuống thấp hơn, gân xanh trên huyệt thái dương mơ hồ nhảy lên, báo hiệu giá trị phẫn nộ sắp đột phá điểm tới cực hạn của anh.
"Mạnh tiên sinh, anh có nghe thấy không? Tôi muốn ăn cái gì đó.” Liễu Nhứ tăng âm lượng, cao giọng nói.
Ngón tay thon dài cầm vô lăng của Mạnh Lễ siết chặt, khớp xương đều lồi lên.
Anh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra.
Sau khi đè nén cơn giận dữ trong lòng, anh trầm giọng nói: "Có thể ăn, ăn xong lập tức câm miệng."
"Cám ơn Mạnh tiên sinh." Vừa được cho phép, Liễu Nhứ lập tức mở túi giấy lên ăn từng ngụm từng ngụm.
Mùi hành lá nồng đậm lan tràn ra trong khoang xe nhỏ hẹp, Mạnh Lễ đang lái xe nhíu mày, tay ấn một cái, lập tức hạ xuống nửa cửa sổ, để cho không khí trong lành bên ngoài rót vào.
Đối với Mạnh Lễ có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng mà nói, anh thật sự không thể chịu đựng được trong chiếc xe yêu thích của mình tràn ngập mùi vị nặng nề như vậy.
Nhưng người phụ nữ lôi thôi này đối với trị liệu thân thể của anh có hiệu quả, anh cắn răng chịu đựng.
Ngày sau thân thể được chữa khỏi, anh nhất định phải cách xa nữ nhân ngu xuẩn lôi thôi này.
Không bao lâu, Liễu Nhứ như chết đói liền đem trứng cuộn hành ăn xong.
"Ợ..."
Cô nửa nằm ở chỗ ngồi, sờ cái bụng tròn vo của mình, nấc lên một cái.
Thật no.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro