Sau Khi Say Rượu Tôi Vào Nhầm Nhà Hàng Xóm
Trị Vô Sinh
Thanh Thanh Mạn
2024-10-26 17:11:25
Cô vốn mang theo phần ăn của hai người, muốn chia cho Mạnh Lễ một ít.
Ai ngờ Mạnh Lễ không ăn, vậy cô liền phải ăn hết. Vứt đi sẽ rất lãng phí lương thực.
Mạnh Lễ nhìn lướt qua Liễu Nhứ đang lười biếng sờ bụng, thoáng nhìn thấy vết dầu mỡ còn sót lại trên khóe miệng cô, đôi mắt đen hẹp dài lập tức lộ ra vẻ ghét bỏ.
Người phụ nữ lôi thôi không hề có hình tượng này, nếu không phải cô ta vẫn có chút tác dụng, anh thật sự muốn mở cửa ném cô ta xuống.
Hai mươi phút sau, chiếc xe dừng lại trên một bãi đất trống rộng rãi.
Liễu Nhứ xuống xe, nhìn quanh một vòng, phát hiện đối diện có một bệnh viện nam khoa, cô nhấc chân đi về phía bên kia đường.
Mạnh Lễ gọi cô lại: "Liễu tiểu thư, cô muốn đi đâu vậy?"
"Mạnh tiên sinh, chúng ta đi khám bác sĩ." Liễu Nhứ chỉ chỉ bệnh viện đối diện bên đường, nói: "Anh xem bên cạnh còn treo biển quảng cáo này."
Mạnh Lễ nhìn theo hướng cô chỉ, chỉ thấy phía trước treo một tấm biển quảng cáo phơi qua nắng gió sương đã sớm phai màu ố vàng: "Trị vô sinh, liệt dương xuất tinh sớm liền đến bệnh viện XX, chính là bệnh viện thuộc về đàn ông chúng ta."
Bệnh viện đối diện kia, vừa nhìn đã biết là phòng khám nhỏ tư nhân tư chất thấp kém, ko có giấy chứng nhận an toàn.
Mạnh Lễ nhướng mày nhìn Liễu Nhứ nhíu mày: "Cô cảm thấy lấy thân phận của tôi, sẽ đến loại phòng khám tư nhân nhỏ này khám bệnh sao?"
Hả? Không phải đến bệnh viện đối diện sao?
Liễu Nhứ còn tưởng rằng là bệnh viện nhỏ này, âm thầm nghĩ may mắn mình có thể tiết kiệm được một khoản tiền lớn.
Cô lui về sau, hỏi Mạnh Lễ: " Mạnh tiên sinh, vậy chúng ta sẽ đi bệnh viện nào?"
Mạnh Lễ quay đầu, nhìn về phía trước, dùng ánh mắt ý ra hiệu cho Liễu Nhứ, "Đây, ngay phía trước năm mươi mét.”
Liễu Nhứ nhìn theo tầm mắt anh, nhìn thấy tòa nhà cao tầng sừng sững phía trước, cùng với mấy dòng chữ vàng ròng nóng bỏng được đánh dấu trên tòa nhà —— "Bệnh viện Quốc tế Hải Thụy".
Cả người nhất thời đều không ổn.
Đây chính là bệnh viện tư nhân quốc tế hàng đầu có danh tiếng trong nước, người bình thường đi khám bệnh một lần, phải tiêu hết nửa đời tiền tiết kiệm a.
Mạnh Lễ nhấc đôi chân dài đi về phía Hải Thụy, Liễu Nhứ lập tức chạy tới, ôm cánh tay anh kéo anh về: "Mạnh tiên sinh, chúng ta đổi một bệnh viện khác đi, bệnh viện Hải Thụy này chỉ là danh tiếng lớn, nhưng hiệu quả trị liệu không khác nhiều so với bệnh viện tuyến ba bình thường. Tôi biết một bệnh viện tuyến ba có danh tiếng rất tốt, chi phí hợp lý, bình dân, tôi ngay lập tức đưa anh đến.”
Ai ngờ Mạnh Lễ không ăn, vậy cô liền phải ăn hết. Vứt đi sẽ rất lãng phí lương thực.
Mạnh Lễ nhìn lướt qua Liễu Nhứ đang lười biếng sờ bụng, thoáng nhìn thấy vết dầu mỡ còn sót lại trên khóe miệng cô, đôi mắt đen hẹp dài lập tức lộ ra vẻ ghét bỏ.
Người phụ nữ lôi thôi không hề có hình tượng này, nếu không phải cô ta vẫn có chút tác dụng, anh thật sự muốn mở cửa ném cô ta xuống.
Hai mươi phút sau, chiếc xe dừng lại trên một bãi đất trống rộng rãi.
Liễu Nhứ xuống xe, nhìn quanh một vòng, phát hiện đối diện có một bệnh viện nam khoa, cô nhấc chân đi về phía bên kia đường.
Mạnh Lễ gọi cô lại: "Liễu tiểu thư, cô muốn đi đâu vậy?"
"Mạnh tiên sinh, chúng ta đi khám bác sĩ." Liễu Nhứ chỉ chỉ bệnh viện đối diện bên đường, nói: "Anh xem bên cạnh còn treo biển quảng cáo này."
Mạnh Lễ nhìn theo hướng cô chỉ, chỉ thấy phía trước treo một tấm biển quảng cáo phơi qua nắng gió sương đã sớm phai màu ố vàng: "Trị vô sinh, liệt dương xuất tinh sớm liền đến bệnh viện XX, chính là bệnh viện thuộc về đàn ông chúng ta."
Bệnh viện đối diện kia, vừa nhìn đã biết là phòng khám nhỏ tư nhân tư chất thấp kém, ko có giấy chứng nhận an toàn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạnh Lễ nhướng mày nhìn Liễu Nhứ nhíu mày: "Cô cảm thấy lấy thân phận của tôi, sẽ đến loại phòng khám tư nhân nhỏ này khám bệnh sao?"
Hả? Không phải đến bệnh viện đối diện sao?
Liễu Nhứ còn tưởng rằng là bệnh viện nhỏ này, âm thầm nghĩ may mắn mình có thể tiết kiệm được một khoản tiền lớn.
Cô lui về sau, hỏi Mạnh Lễ: " Mạnh tiên sinh, vậy chúng ta sẽ đi bệnh viện nào?"
Mạnh Lễ quay đầu, nhìn về phía trước, dùng ánh mắt ý ra hiệu cho Liễu Nhứ, "Đây, ngay phía trước năm mươi mét.”
Liễu Nhứ nhìn theo tầm mắt anh, nhìn thấy tòa nhà cao tầng sừng sững phía trước, cùng với mấy dòng chữ vàng ròng nóng bỏng được đánh dấu trên tòa nhà —— "Bệnh viện Quốc tế Hải Thụy".
Cả người nhất thời đều không ổn.
Đây chính là bệnh viện tư nhân quốc tế hàng đầu có danh tiếng trong nước, người bình thường đi khám bệnh một lần, phải tiêu hết nửa đời tiền tiết kiệm a.
Mạnh Lễ nhấc đôi chân dài đi về phía Hải Thụy, Liễu Nhứ lập tức chạy tới, ôm cánh tay anh kéo anh về: "Mạnh tiên sinh, chúng ta đổi một bệnh viện khác đi, bệnh viện Hải Thụy này chỉ là danh tiếng lớn, nhưng hiệu quả trị liệu không khác nhiều so với bệnh viện tuyến ba bình thường. Tôi biết một bệnh viện tuyến ba có danh tiếng rất tốt, chi phí hợp lý, bình dân, tôi ngay lập tức đưa anh đến.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro