Sau Khi Sống Lại, Bà Cô Huyền Môn Phong Thần
Chương 37
2024-11-21 22:55:28
Hoắc Yến Thanh cười rạng rỡ với thôn dân: “Mọi người nhiệt tình quá, làm tôi cảm động vô bờ. Để cảm ơn mọi người vì đã chăm sóc tôi những ngày qua, tôi đã để lại một món quà lớn dành tặng cho mọi người, mọi người nhớ trông chờ nhé.”
Nếu là người khác nghe đến từ “quà lớn”, chắc chắn sẽ rất vui mừng, nhưng khi thôn dân nghe thấy, họ lại tái mặt, sợ món quà này sẽ lấy mạng họ.
“Là quà gì? Cô nói rõ xem.”
“Chúng tôi không cần quà của cô, cô mau mang nó đi đi.”
“Hoắc Yến Thanh, cô sắp đi rồi còn muốn hù dọa chúng tôi, cô không chết yên ổn đâu.”
Hoắc Hoằng Huy nghe thấy lời thôn dân, độc ác nói: “Hoắc Yến Thanh, mày nghe thấy chưa? Mọi người đều mong mày chết, sao mày còn chưa chết nữa hả?”
Hoắc Yến Thanh quay đầu lại, chống tay lên đầu nhìn Hoắc Hoằng Huy rồi nói: “Tôi đã từng chết rồi, chỉ là Diêm Vương không chịu thu nhận tôi, nên tôi đành phải quay lại kéo các người cùng xuống địa ngục.”
Hoắc Hoằng Huy không để lời cô vào đầu, cười lạnh nói: “Giờ mày chỉ biết mạnh miệng, về thủ đô có việc chờ mày đấy.”
Hoắc Yến Thanh không muốn đôi co thêm, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khi Ninh Hạ và đồng đội đến trước nhà Hoắc Yến Thanh thì cô đã đi xa.
Ninh Hạ cảm thấy rất tiếc vì không thể trực tiếp cảm ơn cô.
Khi họ chuẩn bị rời đi, Trịnh Phong đột nhiên nói: “Đợi đã.”
Ninh Hạ vội vàng dừng xe và hỏi: “Đội trưởng, có chuyện gì vậy?”
Trịnh Phong không trả lời, mở cửa xe ra bước vào sân nhà Hoắc Yến Thanh, nhìn thấy đường màu đỏ vẽ bằng chu sa trên cửa chính phòng khách.
Ninh Hạ và Quý Khinh Nghiệp bước tới bên cạnh Trịnh Phong, hỏi: “Đội trưởng, anh đang nhìn gì vậy?”
Trịnh Phong chỉ vào vết đỏ trên cửa chính của đại sảnh, xoa cằm: “Tự xem đi.”
Ninh Hạ và Quý Khinh Nghiệp nhìn theo hướng anh ấy chỉ, thấy trên cửa vẽ những đường màu đỏ uốn lượn. Hai đường ở hai bên cửa kéo dài đến tận chân tường, rồi chạy dọc theo mép tường, đến góc tường ở hai bên cửa, sau đó tiếp tục kéo lên tường rồi hướng ra ngoài.
Quý Khinh Nghiệp không hiểu: “Có gì đáng xem đâu?”
Ninh Hạ cũng không thấy có gì đặc biệt.
Trịnh Phong quay lưng bước ra khỏi sân, theo dõi những đường màu đỏ dẫn xuống phía dưới, anh ấy nhận thấy bên cạnh mỗi căn nhà trong thôn đều có những đường màu đỏ và phù văn vẽ trên tường. Do chúng được giấu rất kỹ nên rất khó phát hiện ra sự tồn tại của chúng.
Nếu là người khác nghe đến từ “quà lớn”, chắc chắn sẽ rất vui mừng, nhưng khi thôn dân nghe thấy, họ lại tái mặt, sợ món quà này sẽ lấy mạng họ.
“Là quà gì? Cô nói rõ xem.”
“Chúng tôi không cần quà của cô, cô mau mang nó đi đi.”
“Hoắc Yến Thanh, cô sắp đi rồi còn muốn hù dọa chúng tôi, cô không chết yên ổn đâu.”
Hoắc Hoằng Huy nghe thấy lời thôn dân, độc ác nói: “Hoắc Yến Thanh, mày nghe thấy chưa? Mọi người đều mong mày chết, sao mày còn chưa chết nữa hả?”
Hoắc Yến Thanh quay đầu lại, chống tay lên đầu nhìn Hoắc Hoằng Huy rồi nói: “Tôi đã từng chết rồi, chỉ là Diêm Vương không chịu thu nhận tôi, nên tôi đành phải quay lại kéo các người cùng xuống địa ngục.”
Hoắc Hoằng Huy không để lời cô vào đầu, cười lạnh nói: “Giờ mày chỉ biết mạnh miệng, về thủ đô có việc chờ mày đấy.”
Hoắc Yến Thanh không muốn đôi co thêm, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khi Ninh Hạ và đồng đội đến trước nhà Hoắc Yến Thanh thì cô đã đi xa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ninh Hạ cảm thấy rất tiếc vì không thể trực tiếp cảm ơn cô.
Khi họ chuẩn bị rời đi, Trịnh Phong đột nhiên nói: “Đợi đã.”
Ninh Hạ vội vàng dừng xe và hỏi: “Đội trưởng, có chuyện gì vậy?”
Trịnh Phong không trả lời, mở cửa xe ra bước vào sân nhà Hoắc Yến Thanh, nhìn thấy đường màu đỏ vẽ bằng chu sa trên cửa chính phòng khách.
Ninh Hạ và Quý Khinh Nghiệp bước tới bên cạnh Trịnh Phong, hỏi: “Đội trưởng, anh đang nhìn gì vậy?”
Trịnh Phong chỉ vào vết đỏ trên cửa chính của đại sảnh, xoa cằm: “Tự xem đi.”
Ninh Hạ và Quý Khinh Nghiệp nhìn theo hướng anh ấy chỉ, thấy trên cửa vẽ những đường màu đỏ uốn lượn. Hai đường ở hai bên cửa kéo dài đến tận chân tường, rồi chạy dọc theo mép tường, đến góc tường ở hai bên cửa, sau đó tiếp tục kéo lên tường rồi hướng ra ngoài.
Quý Khinh Nghiệp không hiểu: “Có gì đáng xem đâu?”
Ninh Hạ cũng không thấy có gì đặc biệt.
Trịnh Phong quay lưng bước ra khỏi sân, theo dõi những đường màu đỏ dẫn xuống phía dưới, anh ấy nhận thấy bên cạnh mỗi căn nhà trong thôn đều có những đường màu đỏ và phù văn vẽ trên tường. Do chúng được giấu rất kỹ nên rất khó phát hiện ra sự tồn tại của chúng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro