Sau Khi Sống Lại, Bà Cô Huyền Môn Phong Thần
Chương 38
2024-11-21 22:55:28
Đến đầu thôn, các đường màu đỏ đột ngột ngừng lại, anh ấy cũng dừng chân.
Ninh Hạ và Quý Khinh Nghiệp lái xe theo sau, hỏi: “Đội trưởng, anh phát hiện ra gì à?”
Trịnh Phong bình tĩnh đáp: “Đây là bùa Khai Vận Cửu Lộ.”
“Bùa Khai Vận Cửu Lộ? Đội trưởng, ý anh là những đường màu đỏ mà chúng ta thấy thực ra là phù văn của bùa Khai Vận Cửu Lộ? Vậy tấm bùa này có kích thước bằng cả thôn sao?”
Quý Khinh Nghiệp nhìn Trịnh Phong với vẻ không thể tin nổi.
Ninh Hạ cũng rất ngạc nhiên.
Vẽ bùa Khai Vận Cửu Lộ khá đơn giản, ai biết vẽ bùa đều có thể vẽ được. Nhưng vẽ một tấm bùa lớn như bằng cả cái thôn lại là chuyện khác, đòi hỏi phải đo đạc chính xác về vị trí, kích thước, vân vân mây mây. Không tốn mười ngày nửa tháng, không thể hoàn thành được công trình lớn này.
Nhưng vừa rồi họ ngửi thấy mùi chu sa trên những đường màu đỏ, mùi vẫn còn rất nồng, rõ ràng là mới được vẽ trong ngày hôm nay.
Có nghĩa là chỉ bằng sức của một người, Hoắc Yến Thanh vẫn có thể hoàn thành tấm bùa lớn bằng cả một thôn trong vài giờ ngắn ngủi, cho thấy khả năng vẽ bùa của cô thực sự rất đáng kinh ngạc.
“Đúng vậy, tấm bùa bắt đầu phát huy tác dụng rồi.”
Trịnh Phong chau mày, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nói ra được đó là gì.
Dù sao thì bùa Khai Vận là một loại bùa chúc phúc, mang lại may mắn cho người nhận. Bất cứ ai nhận được bùa Khai Vận đều sẽ gặp nhiều may mắn cho đến khi tác dụng của tấm bùa biến mất.
Điều này là một chuyện tốt, vì bùa Khai Vận tương đương với việc giúp đỡ người khác.
Tuy nhiên, giúp đỡ ai cũng cần phải xem đối tượng. Nếu vẽ bùa Khai Vận cho kẻ xấu thì chẳng khác nào nối giáo cho giặc, giao trứng cho ác.
“Tôi có một thắc mắc như vầy, thôn dân đối xử với cô Hoắc tệ như vậy, cô ấy không chỉ không rời đi mà còn vẽ bùa Khai Vận cho thôn Vạn Cổ, rốt cuộc lòng cô ấy rộng lớn đến mức nào? Cô ấy không có chút oán hận nào với thôn dân sao?”
Quý Khinh Nghiệp suy nghĩ mãi chỉ có một câu trả lời: “Cô Hoắc đúng thật là có bệnh, mà còn là bệnh không nhẹ, chỉ có người bệnh mới không quan tâm đến thái độ tồi tệ của thôn dân.”
Ninh Hạ: “...”
Thật sự là do có bệnh nên cô ấy mới vẽ bùa Khai Vận Cửu Lộ cho thôn dân sao?
Trịnh Phong nheo mắt lại, đột nhiên nhớ tới một chuyện từ nhiều năm trước: “Tiểu Nghiệp, cậu còn nhớ sáu năm trước, cục của chúng ta đã bỏ ra một triệu để tôi tham gia một khóa học trực tuyến của Huyền Thần không?”
Ninh Hạ và Quý Khinh Nghiệp lái xe theo sau, hỏi: “Đội trưởng, anh phát hiện ra gì à?”
Trịnh Phong bình tĩnh đáp: “Đây là bùa Khai Vận Cửu Lộ.”
“Bùa Khai Vận Cửu Lộ? Đội trưởng, ý anh là những đường màu đỏ mà chúng ta thấy thực ra là phù văn của bùa Khai Vận Cửu Lộ? Vậy tấm bùa này có kích thước bằng cả thôn sao?”
Quý Khinh Nghiệp nhìn Trịnh Phong với vẻ không thể tin nổi.
Ninh Hạ cũng rất ngạc nhiên.
Vẽ bùa Khai Vận Cửu Lộ khá đơn giản, ai biết vẽ bùa đều có thể vẽ được. Nhưng vẽ một tấm bùa lớn như bằng cả cái thôn lại là chuyện khác, đòi hỏi phải đo đạc chính xác về vị trí, kích thước, vân vân mây mây. Không tốn mười ngày nửa tháng, không thể hoàn thành được công trình lớn này.
Nhưng vừa rồi họ ngửi thấy mùi chu sa trên những đường màu đỏ, mùi vẫn còn rất nồng, rõ ràng là mới được vẽ trong ngày hôm nay.
Có nghĩa là chỉ bằng sức của một người, Hoắc Yến Thanh vẫn có thể hoàn thành tấm bùa lớn bằng cả một thôn trong vài giờ ngắn ngủi, cho thấy khả năng vẽ bùa của cô thực sự rất đáng kinh ngạc.
“Đúng vậy, tấm bùa bắt đầu phát huy tác dụng rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trịnh Phong chau mày, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nói ra được đó là gì.
Dù sao thì bùa Khai Vận là một loại bùa chúc phúc, mang lại may mắn cho người nhận. Bất cứ ai nhận được bùa Khai Vận đều sẽ gặp nhiều may mắn cho đến khi tác dụng của tấm bùa biến mất.
Điều này là một chuyện tốt, vì bùa Khai Vận tương đương với việc giúp đỡ người khác.
Tuy nhiên, giúp đỡ ai cũng cần phải xem đối tượng. Nếu vẽ bùa Khai Vận cho kẻ xấu thì chẳng khác nào nối giáo cho giặc, giao trứng cho ác.
“Tôi có một thắc mắc như vầy, thôn dân đối xử với cô Hoắc tệ như vậy, cô ấy không chỉ không rời đi mà còn vẽ bùa Khai Vận cho thôn Vạn Cổ, rốt cuộc lòng cô ấy rộng lớn đến mức nào? Cô ấy không có chút oán hận nào với thôn dân sao?”
Quý Khinh Nghiệp suy nghĩ mãi chỉ có một câu trả lời: “Cô Hoắc đúng thật là có bệnh, mà còn là bệnh không nhẹ, chỉ có người bệnh mới không quan tâm đến thái độ tồi tệ của thôn dân.”
Ninh Hạ: “...”
Thật sự là do có bệnh nên cô ấy mới vẽ bùa Khai Vận Cửu Lộ cho thôn dân sao?
Trịnh Phong nheo mắt lại, đột nhiên nhớ tới một chuyện từ nhiều năm trước: “Tiểu Nghiệp, cậu còn nhớ sáu năm trước, cục của chúng ta đã bỏ ra một triệu để tôi tham gia một khóa học trực tuyến của Huyền Thần không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro