Sau Khi Sống Lại, Bà Cô Huyền Môn Phong Thần
Chương 40
2024-11-21 22:55:28
“Ba, sao ba không hỏi ý kiến của con mà đã đón con bé điên đó về?”
Người nói là cha của Hoắc Yến Thanh, Hoắc Trung Lôi, trên mặt ông ta đầy giận dữ, rất không hài lòng với quyết định của cha mình.
“Bố, bố có biết quyết định của bố sẽ làm tổn hại đến danh dự của gia đình chúng ta, sau này không ai dám gả vào nhà họ Hoắc hay là cưới người nhà họ Hoắc nữa đâu.” Bác cả của Hoắc Yến Thanh nói với giọng đầy oán trách.
Thím của Hoắc Yến Thanh vội vàng nói theo: “Chị dâu nói đúng, nếu mọi người biết nhà chúng ta có một người điên, những gia đình giàu có khác sẽ tránh xa chúng ta, không muốn kết thân với chúng ta, thậm chí còn nghĩ rằng nhà họ Hoắc có bệnh điên di truyền, ai còn dám đến nhà chúng ta bàn chuyện cưới gả nữa.”
“Bố...”
Chú út của Hoắc Yến Thanh, Hoắc Tiểu Lôi, cũng định nói vài lời nhưng thấy ông cụ Hoắc nghiêm mặt, giận dữ đập gậy.
“Các người nói đủ chưa?”
Hoắc Tiểu Lôi co rụt đầu lại: “Bố, con chỉ nghĩ trước khi Hoắc Yến Thanh trở về, chúng ta nên nhanh chóng đưa nó trở lại thôn hoặc đưa vào trại tâm thần để người khác chăm sóc.”
Ngay sau đó, bên ngoài vang lên một giọng nói lười biếng: “Chú út, chú nói lại lần nữa xem, chú định đưa tôi đi đâu?”
Mọi người nghe thấy tiếng động bèn nhanh chóng nhìn về phía cửa phòng khách, chỉ thấy Hoắc Yến Thanh nhẹ nhàng bước vào phòng khách.
Em gái cùng cha khác mẹ của Hoắc Yến Thanh, Hoắc Ấu Di, nhìn thấy Hoắc Yến Thanh mặc dù mặc bộ quần áo rách nát nhưng vẫn không thể che giấu được khuôn mặt xinh đẹp, lòng đố kỵ lập tức trào dâng, thậm chí muốn lao đến cào rách mặt đối phương, để xem đối phương còn dám dùng khuôn mặt đó để quyến rũ người khác hay không.
“Con ngốc nhà họ Hoắc về rồi này.”
Em trai cùng cha khác mẹ của Hoắc Yến Thanh, Hoắc Lực Hành, mỉa mai nhếch miệng, nhấc chân phải đặt lên ghế, vỗ vỗ lên đùi mình rồi nói: “Quy tắc cũ, muốn vào nhà thì phải bò qua đũng quần của tao.”
Những người có mặt ở đây không ai lên tiếng ngăn cản, cũng không cảm thấy bất thường, càng không cảm thấy bất ngờ.
Trước đây, Hoắc Yến Thanh thường xuyên bò qua đũng quần của Hoắc Lực Hành, mọi người đã quá quen với cảnh này.
“Vừa về đã được chào đón bằng tư thế nhiệt tình như vậy, tôi thích lắm.”
Hoắc Yến Thanh mỉm cười bước tới gần Hoắc Lực Hành, sau đó dùng ba lô đập mạnh vào đũng quần của cậu ta.
Hoắc Lực Hành giật mình, vội vàng khép hai chân lại kẹp lấy ba lô của cô.
Người nói là cha của Hoắc Yến Thanh, Hoắc Trung Lôi, trên mặt ông ta đầy giận dữ, rất không hài lòng với quyết định của cha mình.
“Bố, bố có biết quyết định của bố sẽ làm tổn hại đến danh dự của gia đình chúng ta, sau này không ai dám gả vào nhà họ Hoắc hay là cưới người nhà họ Hoắc nữa đâu.” Bác cả của Hoắc Yến Thanh nói với giọng đầy oán trách.
Thím của Hoắc Yến Thanh vội vàng nói theo: “Chị dâu nói đúng, nếu mọi người biết nhà chúng ta có một người điên, những gia đình giàu có khác sẽ tránh xa chúng ta, không muốn kết thân với chúng ta, thậm chí còn nghĩ rằng nhà họ Hoắc có bệnh điên di truyền, ai còn dám đến nhà chúng ta bàn chuyện cưới gả nữa.”
“Bố...”
Chú út của Hoắc Yến Thanh, Hoắc Tiểu Lôi, cũng định nói vài lời nhưng thấy ông cụ Hoắc nghiêm mặt, giận dữ đập gậy.
“Các người nói đủ chưa?”
Hoắc Tiểu Lôi co rụt đầu lại: “Bố, con chỉ nghĩ trước khi Hoắc Yến Thanh trở về, chúng ta nên nhanh chóng đưa nó trở lại thôn hoặc đưa vào trại tâm thần để người khác chăm sóc.”
Ngay sau đó, bên ngoài vang lên một giọng nói lười biếng: “Chú út, chú nói lại lần nữa xem, chú định đưa tôi đi đâu?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người nghe thấy tiếng động bèn nhanh chóng nhìn về phía cửa phòng khách, chỉ thấy Hoắc Yến Thanh nhẹ nhàng bước vào phòng khách.
Em gái cùng cha khác mẹ của Hoắc Yến Thanh, Hoắc Ấu Di, nhìn thấy Hoắc Yến Thanh mặc dù mặc bộ quần áo rách nát nhưng vẫn không thể che giấu được khuôn mặt xinh đẹp, lòng đố kỵ lập tức trào dâng, thậm chí muốn lao đến cào rách mặt đối phương, để xem đối phương còn dám dùng khuôn mặt đó để quyến rũ người khác hay không.
“Con ngốc nhà họ Hoắc về rồi này.”
Em trai cùng cha khác mẹ của Hoắc Yến Thanh, Hoắc Lực Hành, mỉa mai nhếch miệng, nhấc chân phải đặt lên ghế, vỗ vỗ lên đùi mình rồi nói: “Quy tắc cũ, muốn vào nhà thì phải bò qua đũng quần của tao.”
Những người có mặt ở đây không ai lên tiếng ngăn cản, cũng không cảm thấy bất thường, càng không cảm thấy bất ngờ.
Trước đây, Hoắc Yến Thanh thường xuyên bò qua đũng quần của Hoắc Lực Hành, mọi người đã quá quen với cảnh này.
“Vừa về đã được chào đón bằng tư thế nhiệt tình như vậy, tôi thích lắm.”
Hoắc Yến Thanh mỉm cười bước tới gần Hoắc Lực Hành, sau đó dùng ba lô đập mạnh vào đũng quần của cậu ta.
Hoắc Lực Hành giật mình, vội vàng khép hai chân lại kẹp lấy ba lô của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro