Sau Khi Sống Lại, Bà Cô Huyền Môn Phong Thần
Chương 41
2024-11-21 22:55:28
Cậu ta thầm cảm thấy may mắn, may mà phản ứng nhanh, nếu không đã bị đối phương làm tổn thương chỗ hiểm.
“Mày dám đánh tao, muốn chết phải không? Tao toại nguyện cho mày.”
Cậu ta tức giận giơ tay định tát Hoắc Yến Thanh.
Hoắc Yến Thanh chẳng buồn né, nụ cười vẫn không hề thay đổi. Nhưng ngay khi bàn tay cậu ta gần chạm vào mặt cô, cô đột ngột rút mạnh ba lô về.
“A…”
Hoắc Lực Hành nghiêng người về phía sau, cái tát bay qua đầu cô, không chỉ không đánh trúng, cậu ta còn mất thăng bằng ngã nhào xuống đất.
Mọi người sững sờ, không ngờ Hoắc Yến Thanh lại dám phản kháng.
“Lực Hành, con có sao không? Ngã ở đâu rồi? Có bị thương không?”
Mẹ kế của Hoắc Yến Thanh, Mạnh Thiên Lan, vội vàng đứng lên đỡ Hoắc Lực Hành.
Hoắc Trung Lôi thấy con trai ngã đau thì xót cực kỳ.
Ông ta quát Hoắc Yến Thanh: “Hoắc Yến Thanh, mày ăn gan hùm mật gấu rồi phải không? Dám đẩy em trai mày, xin lỗi Lực Hành ngay cho tao. Nếu không thì mày cút ra khỏi nhà họ Hoắc, đừng bao giờ quay lại nữa.”
Hoắc Ấu Di hả hê: “Bắt chị ta quỳ xuống xin lỗi đi.”
Hoắc Yến Thanh phớt lờ họ, đặt ba lô xuống, cầm lấy một quả táo trên bàn rồi cắn một miếng.
Bác cả nhìn thấy thái độ không coi ai ra gì của Hoắc Yến Thanh thì tức xì khói: “Đúng là cái đứa không có mẹ dạy thì chẳng biết lễ nghĩa, vào nhà mà không biết chào hỏi người lớn gì cả.”
Bà thím thì cười lạnh: “Chị dâu, đừng quên nó là một con bị bệnh tâm thần, không thể mong nó hành xử như người bình thường biết chào hỏi chúng ta được.”
“Mẹ, con nghe nói người điên khi phát điên sẽ cầm dao chém người, con sợ lắm ạ.”
Đứa trẻ nhỏ nhất nhà họ Hoắc, Hoắc Đồng Tế, trốn sau lưng thím, sợ hãi nhìn Hoắc Yến Thanh.
“Tao không chỉ cầm dao chém người mà còn ăn thịt người nữa đấy.”
Hoắc Yến Thanh cắn mạnh vào quả táo, nở nụ cười âm u: “Ngon thật đấy.”
“Oa…”
Hoắc Đồng Tế bị dọa khóc ngay tại chỗ.
Thím tức giận: “Hoắc Yến Thanh, mày dọa một đứa trẻ tám tuổi là muốn làm sao hả?”
Hoắc Tiểu Lôi cũng rất tức giận: “Bố, bố tự xem đi, có nó ở đây, nhà mình không thể yên ổn, nếu bố không muốn thấy đứa cháu nội cưng của bố mỗi lần gặp nó là khóc thì mau gửi nó đến trại tâm thần đi.”
Ông cụ Hoắc nhìn đứa cháu nội nhỏ nhất khóc đến không thở nổi thì xót trong lòng.
Hoắc Trung Lôi cũng không muốn nhìn thấy Hoắc Yến Thanh: “Đưa nó đi ngay đi, đừng để nó ở đây làm chướng mắt.”
“Mày dám đánh tao, muốn chết phải không? Tao toại nguyện cho mày.”
Cậu ta tức giận giơ tay định tát Hoắc Yến Thanh.
Hoắc Yến Thanh chẳng buồn né, nụ cười vẫn không hề thay đổi. Nhưng ngay khi bàn tay cậu ta gần chạm vào mặt cô, cô đột ngột rút mạnh ba lô về.
“A…”
Hoắc Lực Hành nghiêng người về phía sau, cái tát bay qua đầu cô, không chỉ không đánh trúng, cậu ta còn mất thăng bằng ngã nhào xuống đất.
Mọi người sững sờ, không ngờ Hoắc Yến Thanh lại dám phản kháng.
“Lực Hành, con có sao không? Ngã ở đâu rồi? Có bị thương không?”
Mẹ kế của Hoắc Yến Thanh, Mạnh Thiên Lan, vội vàng đứng lên đỡ Hoắc Lực Hành.
Hoắc Trung Lôi thấy con trai ngã đau thì xót cực kỳ.
Ông ta quát Hoắc Yến Thanh: “Hoắc Yến Thanh, mày ăn gan hùm mật gấu rồi phải không? Dám đẩy em trai mày, xin lỗi Lực Hành ngay cho tao. Nếu không thì mày cút ra khỏi nhà họ Hoắc, đừng bao giờ quay lại nữa.”
Hoắc Ấu Di hả hê: “Bắt chị ta quỳ xuống xin lỗi đi.”
Hoắc Yến Thanh phớt lờ họ, đặt ba lô xuống, cầm lấy một quả táo trên bàn rồi cắn một miếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bác cả nhìn thấy thái độ không coi ai ra gì của Hoắc Yến Thanh thì tức xì khói: “Đúng là cái đứa không có mẹ dạy thì chẳng biết lễ nghĩa, vào nhà mà không biết chào hỏi người lớn gì cả.”
Bà thím thì cười lạnh: “Chị dâu, đừng quên nó là một con bị bệnh tâm thần, không thể mong nó hành xử như người bình thường biết chào hỏi chúng ta được.”
“Mẹ, con nghe nói người điên khi phát điên sẽ cầm dao chém người, con sợ lắm ạ.”
Đứa trẻ nhỏ nhất nhà họ Hoắc, Hoắc Đồng Tế, trốn sau lưng thím, sợ hãi nhìn Hoắc Yến Thanh.
“Tao không chỉ cầm dao chém người mà còn ăn thịt người nữa đấy.”
Hoắc Yến Thanh cắn mạnh vào quả táo, nở nụ cười âm u: “Ngon thật đấy.”
“Oa…”
Hoắc Đồng Tế bị dọa khóc ngay tại chỗ.
Thím tức giận: “Hoắc Yến Thanh, mày dọa một đứa trẻ tám tuổi là muốn làm sao hả?”
Hoắc Tiểu Lôi cũng rất tức giận: “Bố, bố tự xem đi, có nó ở đây, nhà mình không thể yên ổn, nếu bố không muốn thấy đứa cháu nội cưng của bố mỗi lần gặp nó là khóc thì mau gửi nó đến trại tâm thần đi.”
Ông cụ Hoắc nhìn đứa cháu nội nhỏ nhất khóc đến không thở nổi thì xót trong lòng.
Hoắc Trung Lôi cũng không muốn nhìn thấy Hoắc Yến Thanh: “Đưa nó đi ngay đi, đừng để nó ở đây làm chướng mắt.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro