Sau Khi Sống Lại, Bà Cô Huyền Môn Phong Thần
Chương 42
2024-11-13 22:32:15
Bác cả thấy ông cụ Hoắc không lên tiếng, không khỏi nói: “Bố, bố nói một câu đi chứ.”
Hoắc Ấu Di thấy mọi người không ai chào đón Hoắc Yến Thanh, trong lòng trào lên cảm giác khoái chí khó tả. Cô ta chỉ mong Hoắc Yến Thanh lập tức bị đưa vào trại tâm thần, không bao giờ được ra ngoài nữa.
Nếu có thể, cô ta còn mong mấy người trong trại tâm thần hành hạ Hoắc Yến Thanh đến nỗi không ra con người, tốt nhất là chết luôn trong đó.
Ông cụ Hoắc thấy mọi người không thể dung thứ cho Hoắc Yến Thanh, bèn cau mày thở dài: “Bình Tâm, xuống đây đi.”
Mọi người sững sờ, ngay sau đó, từ trên lầu truyền đến tiếng bước chân.
Họ ngẩng đầu lên, thấy hai người phụ nữ mặc áo đạo sĩ từ trên lầu bước xuống.
“Chị cả/bác cả.”
Mọi người đồng loạt đứng dậy, biểu lộ sự kính trọng đối với hai nữ đạo sĩ.
Hoắc Yến Thanh nhân lúc có chỗ trống bèn ngồi xuống, vừa ăn vừa quan sát Hoắc Bình Tâm.
Theo ký ức của thân thể này, Hoắc Bình Tâm chỉ là đứa con nuôi mà ông Hoắc và bà Hoắc nhận về, không có quan hệ huyết thống với Hoắc Trung Lôi và những người khác.
Về việc Hoắc Bình Tâm trở thành nữ đạo sĩ thì phải bắt đầu từ việc nhà mẹ đẻ của bà nội vốn cũng thuộc dòng dõi huyền môn.
Khi bà nội nguyên chủ lấy chồng, nhà mẹ đẻ của bà đã nhờ một đại sư bói toán cho bà một quẻ, tính rằng bà nội sẽ không có con gái, nhưng lại cần có con gái mới mang lại phú quý cho bà. Vì vậy không lâu sau khi kết hôn với ông Hoắc, bà nhận nuôi hai cô con gái, để người nhà dạy dỗ hai đứa về huyền học.
Hai cô con gái đều rất có thiên phú trong lĩnh vực này, chưa đến hai mươi tuổi đã trở thành bậc thầy giới huyền học.
Sau khi tốt nghiệp đại học, hai cô gái vào đạo quán để tu hành, suốt đời không kết hôn, cũng không có con cái.
Hoắc Bình Tâm chính là một trong hai cô con gái nuôi của bà nội nguyên chủ, hiện nay là quán chủ của Thanh Nguyệt Quán, gần sáu mươi tuổi nhưng trông chỉ khoảng bốn mươi.
Tổ mộ của nhà họ Hoắc chính là do chính tay bà ta chọn lựa địa thế phong thủy, đó cũng là lý do tại sao ông Hoắc sợ hãi việc người dân thôn Vạn Cổ sẽ đào mộ tổ. Mà ba anh em nhà họ Hoắc tôn trọng bà ta không chỉ vì bà ta hiểu biết sâu rộng về huyền học, mà còn vì Hoắc Bình Tâm từng làm chị, làm mẹ nuôi lớn họ.
Hoắc Bình Tâm từ trên lầu chậm rãi bước xuống, ánh mắt nghiêm khắc rơi vào Hoắc Yến Thanh.
Hoắc Ấu Di thấy mọi người không ai chào đón Hoắc Yến Thanh, trong lòng trào lên cảm giác khoái chí khó tả. Cô ta chỉ mong Hoắc Yến Thanh lập tức bị đưa vào trại tâm thần, không bao giờ được ra ngoài nữa.
Nếu có thể, cô ta còn mong mấy người trong trại tâm thần hành hạ Hoắc Yến Thanh đến nỗi không ra con người, tốt nhất là chết luôn trong đó.
Ông cụ Hoắc thấy mọi người không thể dung thứ cho Hoắc Yến Thanh, bèn cau mày thở dài: “Bình Tâm, xuống đây đi.”
Mọi người sững sờ, ngay sau đó, từ trên lầu truyền đến tiếng bước chân.
Họ ngẩng đầu lên, thấy hai người phụ nữ mặc áo đạo sĩ từ trên lầu bước xuống.
“Chị cả/bác cả.”
Mọi người đồng loạt đứng dậy, biểu lộ sự kính trọng đối với hai nữ đạo sĩ.
Hoắc Yến Thanh nhân lúc có chỗ trống bèn ngồi xuống, vừa ăn vừa quan sát Hoắc Bình Tâm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Theo ký ức của thân thể này, Hoắc Bình Tâm chỉ là đứa con nuôi mà ông Hoắc và bà Hoắc nhận về, không có quan hệ huyết thống với Hoắc Trung Lôi và những người khác.
Về việc Hoắc Bình Tâm trở thành nữ đạo sĩ thì phải bắt đầu từ việc nhà mẹ đẻ của bà nội vốn cũng thuộc dòng dõi huyền môn.
Khi bà nội nguyên chủ lấy chồng, nhà mẹ đẻ của bà đã nhờ một đại sư bói toán cho bà một quẻ, tính rằng bà nội sẽ không có con gái, nhưng lại cần có con gái mới mang lại phú quý cho bà. Vì vậy không lâu sau khi kết hôn với ông Hoắc, bà nhận nuôi hai cô con gái, để người nhà dạy dỗ hai đứa về huyền học.
Hai cô con gái đều rất có thiên phú trong lĩnh vực này, chưa đến hai mươi tuổi đã trở thành bậc thầy giới huyền học.
Sau khi tốt nghiệp đại học, hai cô gái vào đạo quán để tu hành, suốt đời không kết hôn, cũng không có con cái.
Hoắc Bình Tâm chính là một trong hai cô con gái nuôi của bà nội nguyên chủ, hiện nay là quán chủ của Thanh Nguyệt Quán, gần sáu mươi tuổi nhưng trông chỉ khoảng bốn mươi.
Tổ mộ của nhà họ Hoắc chính là do chính tay bà ta chọn lựa địa thế phong thủy, đó cũng là lý do tại sao ông Hoắc sợ hãi việc người dân thôn Vạn Cổ sẽ đào mộ tổ. Mà ba anh em nhà họ Hoắc tôn trọng bà ta không chỉ vì bà ta hiểu biết sâu rộng về huyền học, mà còn vì Hoắc Bình Tâm từng làm chị, làm mẹ nuôi lớn họ.
Hoắc Bình Tâm từ trên lầu chậm rãi bước xuống, ánh mắt nghiêm khắc rơi vào Hoắc Yến Thanh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro