Sau Khi Sống Lại, Bà Cô Huyền Môn Phong Thần
Chương 44
2024-11-21 22:55:28
Mặt Nguyệt Thích tái mét.
Không thể lục soát, nếu lục soát thì xong đời.
Hoắc Bình Tâm không chú ý đến sự thay đổi của học trò, khẳng định: “Không cần lục soát, tôi tin con bé.”
Nguyệt Thích thở phào nhẹ nhõm.
Thím vì muốn lấy lòng Nguyệt Thích cũng đứng ra nói: “Đại sư Nguyệt Thích là thần bói toán nổi danh, khả năng bói toán của cô ấy không thua kém gì Huyền Thần năm xưa, còn có biệt danh là Huyền Thần nhí, làm sao cô ấy có thể làm ra chuyện lừa gạt người khác cho được.”
Nguyệt Thích làm ra vẻ khiêm tốn: “Là mọi người quá đề cao tôi rồi.”
“Huyền Thần nhí?” Hoắc Yến Thanh cười nhạt một tiếng: “Cô cũng xứng?”
Mặt Nguyệt Thích ngây ra.
“Hoắc Yến Thanh, đủ rồi. Học trò của tôi có xứng đáng với danh xưng Huyền Thần nhí hay không không phải do cô quyết định, cô đừng có hết lần này đến lần khác sỉ nhục con bé.”
Hoắc Bình Tâm là người hiếm khi tức giận, nhưng khi nghe thấy Hoắc Yến Thanh lần nữa lăng mạ đứa học trò mà bà ta luôn tự hào thì không thể giữ được bình tĩnh, quay sang nói với ông Hoắc: “Bố, con không thể giáo dục được con bé này, bố tự sắp xếp đi.”
“Bố, ngay cả chị cả hiền lành cũng bị Hoắc Yến Thanh làm cho tức giận, đủ thấy như lời đại sư Nguyệt Thích nói, giữ nó ở nhà họ Hoắc chỉ mang đến tai họa. Con nghĩ nên đưa nó đi ngay bây giờ, đừng để nó tiếp tục gây rối nữa.”
Hoắc Trung Lôi nhìn Hoắc Yến Thanh, ánh mắt lóe lên sự toan tính.
Ông cụ Hoắc cũng không muốn Hoắc Yến Thanh ngày ngày lượn lờ trước mặt mình, nhưng cứ nghĩ đến người vợ đã khuất, lòng ông ta lại do dự.
Ông ta cau mày nói: “Nó là đứa cháu gái mà mẹ con yêu thương nhất, con muốn...”
Nếu không phải vì vợ mình, ông ta đã chẳng bận tâm đến đứa cháu này.
Hoắc Trung Lôi giận dữ cắt ngang lời ông ta: “Đừng nhắc đến mẹ nữa, chính nó là người đã hại chết mẹ.”
Ông cụ Hoắc im lặng không nói gì.
Những người khác đều nhìn Hoắc Yến Thanh với ánh mắt đầy bi phẫn.
Bà Hoắc là một người phụ nữ dịu dàng, đối xử tốt với tất cả mọi người, ai trong gia đình cũng yêu quý bà.
Vì vậy, cái chết của bà đã gây ra nỗi đau không thể xóa nhòa cho cả gia đình.
Ngay cả Hoắc Yến Thanh cũng không thể biện hộ cho nguyên chủ, vì sự thật là nguyên chủ đã gián tiếp hại chết bà Hoắc. Tuy nhiên, không thể hoàn toàn trách nguyên chủ được.
Trong cả nhà họ Hoắc, chỉ có bà Hoắc thật sự thương yêu nguyên chủ, nếu không phải đã đến bước đường cùng, nguyên chủ cũng không làm phiền bà Hoắc, không mong bà đứng ra bảo vệ mình, nhưng không ngờ bà Hoắc lại tái phát bệnh tim vì chuyện này.
Không thể lục soát, nếu lục soát thì xong đời.
Hoắc Bình Tâm không chú ý đến sự thay đổi của học trò, khẳng định: “Không cần lục soát, tôi tin con bé.”
Nguyệt Thích thở phào nhẹ nhõm.
Thím vì muốn lấy lòng Nguyệt Thích cũng đứng ra nói: “Đại sư Nguyệt Thích là thần bói toán nổi danh, khả năng bói toán của cô ấy không thua kém gì Huyền Thần năm xưa, còn có biệt danh là Huyền Thần nhí, làm sao cô ấy có thể làm ra chuyện lừa gạt người khác cho được.”
Nguyệt Thích làm ra vẻ khiêm tốn: “Là mọi người quá đề cao tôi rồi.”
“Huyền Thần nhí?” Hoắc Yến Thanh cười nhạt một tiếng: “Cô cũng xứng?”
Mặt Nguyệt Thích ngây ra.
“Hoắc Yến Thanh, đủ rồi. Học trò của tôi có xứng đáng với danh xưng Huyền Thần nhí hay không không phải do cô quyết định, cô đừng có hết lần này đến lần khác sỉ nhục con bé.”
Hoắc Bình Tâm là người hiếm khi tức giận, nhưng khi nghe thấy Hoắc Yến Thanh lần nữa lăng mạ đứa học trò mà bà ta luôn tự hào thì không thể giữ được bình tĩnh, quay sang nói với ông Hoắc: “Bố, con không thể giáo dục được con bé này, bố tự sắp xếp đi.”
“Bố, ngay cả chị cả hiền lành cũng bị Hoắc Yến Thanh làm cho tức giận, đủ thấy như lời đại sư Nguyệt Thích nói, giữ nó ở nhà họ Hoắc chỉ mang đến tai họa. Con nghĩ nên đưa nó đi ngay bây giờ, đừng để nó tiếp tục gây rối nữa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Trung Lôi nhìn Hoắc Yến Thanh, ánh mắt lóe lên sự toan tính.
Ông cụ Hoắc cũng không muốn Hoắc Yến Thanh ngày ngày lượn lờ trước mặt mình, nhưng cứ nghĩ đến người vợ đã khuất, lòng ông ta lại do dự.
Ông ta cau mày nói: “Nó là đứa cháu gái mà mẹ con yêu thương nhất, con muốn...”
Nếu không phải vì vợ mình, ông ta đã chẳng bận tâm đến đứa cháu này.
Hoắc Trung Lôi giận dữ cắt ngang lời ông ta: “Đừng nhắc đến mẹ nữa, chính nó là người đã hại chết mẹ.”
Ông cụ Hoắc im lặng không nói gì.
Những người khác đều nhìn Hoắc Yến Thanh với ánh mắt đầy bi phẫn.
Bà Hoắc là một người phụ nữ dịu dàng, đối xử tốt với tất cả mọi người, ai trong gia đình cũng yêu quý bà.
Vì vậy, cái chết của bà đã gây ra nỗi đau không thể xóa nhòa cho cả gia đình.
Ngay cả Hoắc Yến Thanh cũng không thể biện hộ cho nguyên chủ, vì sự thật là nguyên chủ đã gián tiếp hại chết bà Hoắc. Tuy nhiên, không thể hoàn toàn trách nguyên chủ được.
Trong cả nhà họ Hoắc, chỉ có bà Hoắc thật sự thương yêu nguyên chủ, nếu không phải đã đến bước đường cùng, nguyên chủ cũng không làm phiền bà Hoắc, không mong bà đứng ra bảo vệ mình, nhưng không ngờ bà Hoắc lại tái phát bệnh tim vì chuyện này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro