Sau Khi Sống Lại, Bà Cô Huyền Môn Phong Thần
Chương 45
2024-11-13 22:32:15
Hoắc Lực Hành đẩy Mạnh Thiên Lan sang một bên, nói với Hoắc Bình Tâm: “Bác cả, Hoắc Đần Độn chọc bác tức giận, để cháu thay bác dạy dỗ chị ta.”
Hoắc Bình Tâm đang chìm đắm trong nỗi đau mất mẹ, không để ý nghe những gì cậu ta nói.
“Hoắc Đần Độn, tối nay tao sẽ tính sổ với mày chuyện mày hại chết bà nội.”
Hoắc Lực Hành bước nhanh đến trước mặt Hoắc Yến Thanh, không nói hai lời đã giáng một cái tát về phía cô.
“Tính sổ? Đúng là cần tính sổ rồi.”
Hoắc Yến Thanh một tay giữ lấy cổ tay của cậu ta kéo về phía trước, sau đó chậm rãi cắn một miếng táo, rồi nhét quả táo chưa ăn hết vào miệng Hoắc Lực Hành, tay còn lại vặn mạnh cổ tay cậu ta.
Tiếng “rắc” vang lên, mọi người đều nghe thấy tiếng khớp cổ tay như bị tháo rời.
“A…”
Hoắc Lực Hành đau đớn kêu gào thảm thiết, mặt tái nhợt, mồ hôi lấm tấm trên trán.
“Lực Hành.”
Mạnh Thiên Lan hét lên, hoảng hốt lao tới.
“Hoắc Yến Thanh, mày làm gì thế hả? Mau thả Lực Hành ra.”
Hoắc Trung Lôi tức giận chửi mắng, vừa định bước lên cứu người thì thấy Hoắc Yến Thanh giơ tay còn lại lên bóp cổ Hoắc Lực Hành.
“Mấy người thử đến đây xem.”
Móng tay của Hoắc Yến Thanh đã lâu không được cắt tỉa, chỉ cần một chút lực, móng tay dài đã cắm vào da Hoắc Lực Hành.
“Không…”
Mạnh Thiên Lan nhìn thấy cổ Hoắc Lực Hành rỉ máu, suýt chút nữa ngất xỉu.
Hoắc Trung Lôi lập tức dừng lại, đôi mắt đỏ ngầu giận dữ nhìn Hoắc Yến Thanh hét lên: “Hoắc Yến Thanh, nếu Lực Hành có chuyện gì, tao sẽ không tha cho mày.”
Những người khác đều ngây ra, không ngờ Hoắc Yến Thanh lại đột nhiên ra tay tàn nhẫn như vậy.
“Chuyện gì đang xảy ra?”
Hoắc Hoằng Huy vừa hút xong điếu thuốc ở bên ngoài bước vào, nghe thấy tiếng la hét vội vã chạy vào phòng khách, nhìn thấy Hoắc Yến Thanh đang bóp cổ Hoắc Lực Hành thì ngơ ra tại chỗ.
Hắn chỉ vừa ra ngoài hút một điếu thuốc, sao tình hình lại thay đổi nhanh chóng như vậy? Người thường bị bắt nạt giờ đây lại bóp cổ kẻ hay bắt nạt mình, trông như muốn giết đối phương ngay lập tức, kẻ hay bắt nạt lại không thể phản kháng?
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?
Có phải cách vào cửa của hắn không đúng, nên mới xuất hiện ảo giác?
Hoắc Yến Thanh đẩy Hoắc Lực Hành đi về phía cầu thang.
“Hoắc Hoằng Huy, giúp tôi mang túi lên lầu.”
“Hả?”
Hoắc Hoằng Huy chưa kịp phản ứng.
Ông cụ Hoắc vội vàng giục: “A Huy, mau đem túi của nó lên đi.”
Hoắc Bình Tâm đang chìm đắm trong nỗi đau mất mẹ, không để ý nghe những gì cậu ta nói.
“Hoắc Đần Độn, tối nay tao sẽ tính sổ với mày chuyện mày hại chết bà nội.”
Hoắc Lực Hành bước nhanh đến trước mặt Hoắc Yến Thanh, không nói hai lời đã giáng một cái tát về phía cô.
“Tính sổ? Đúng là cần tính sổ rồi.”
Hoắc Yến Thanh một tay giữ lấy cổ tay của cậu ta kéo về phía trước, sau đó chậm rãi cắn một miếng táo, rồi nhét quả táo chưa ăn hết vào miệng Hoắc Lực Hành, tay còn lại vặn mạnh cổ tay cậu ta.
Tiếng “rắc” vang lên, mọi người đều nghe thấy tiếng khớp cổ tay như bị tháo rời.
“A…”
Hoắc Lực Hành đau đớn kêu gào thảm thiết, mặt tái nhợt, mồ hôi lấm tấm trên trán.
“Lực Hành.”
Mạnh Thiên Lan hét lên, hoảng hốt lao tới.
“Hoắc Yến Thanh, mày làm gì thế hả? Mau thả Lực Hành ra.”
Hoắc Trung Lôi tức giận chửi mắng, vừa định bước lên cứu người thì thấy Hoắc Yến Thanh giơ tay còn lại lên bóp cổ Hoắc Lực Hành.
“Mấy người thử đến đây xem.”
Móng tay của Hoắc Yến Thanh đã lâu không được cắt tỉa, chỉ cần một chút lực, móng tay dài đã cắm vào da Hoắc Lực Hành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không…”
Mạnh Thiên Lan nhìn thấy cổ Hoắc Lực Hành rỉ máu, suýt chút nữa ngất xỉu.
Hoắc Trung Lôi lập tức dừng lại, đôi mắt đỏ ngầu giận dữ nhìn Hoắc Yến Thanh hét lên: “Hoắc Yến Thanh, nếu Lực Hành có chuyện gì, tao sẽ không tha cho mày.”
Những người khác đều ngây ra, không ngờ Hoắc Yến Thanh lại đột nhiên ra tay tàn nhẫn như vậy.
“Chuyện gì đang xảy ra?”
Hoắc Hoằng Huy vừa hút xong điếu thuốc ở bên ngoài bước vào, nghe thấy tiếng la hét vội vã chạy vào phòng khách, nhìn thấy Hoắc Yến Thanh đang bóp cổ Hoắc Lực Hành thì ngơ ra tại chỗ.
Hắn chỉ vừa ra ngoài hút một điếu thuốc, sao tình hình lại thay đổi nhanh chóng như vậy? Người thường bị bắt nạt giờ đây lại bóp cổ kẻ hay bắt nạt mình, trông như muốn giết đối phương ngay lập tức, kẻ hay bắt nạt lại không thể phản kháng?
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?
Có phải cách vào cửa của hắn không đúng, nên mới xuất hiện ảo giác?
Hoắc Yến Thanh đẩy Hoắc Lực Hành đi về phía cầu thang.
“Hoắc Hoằng Huy, giúp tôi mang túi lên lầu.”
“Hả?”
Hoắc Hoằng Huy chưa kịp phản ứng.
Ông cụ Hoắc vội vàng giục: “A Huy, mau đem túi của nó lên đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro