Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Với Kẻ Thù Cũ Của Mình
Đối với hoàng đ...
2024-10-23 13:10:10
===========
Mùa xuân năm Thánh Lâm thứ tư, trời mưa lất phất.
Loan Nghi Các của Thái tử phi Dương Phù, vốn là một gian cung điện xa hoa nhất trong cung Đại Minh, giờ đây một nửa nến và đèn đều tắt, cung nữ cũng sớm bị đuổi đi.
Trên lư hương đã không còn hương, che kín một tầng bóng dáng quạnh quẽ suy tàn. Trên lư hương đã không còn hương vàng, chỉ còn lại một lớp bụi phủ kín, trông quạnh quẽ và suy tàn.
Mười ngày trước, Thái tử bị giam vào ngục, Hoàng đế Thần Minh bất ngờ lâm bệnh, hoàng tử thứ ba, Yến Vương, chưa kịp cởi áo giáp đã vội vã ngồi lên ngai vàng.
Tin đồn Yến Vương thích giết chóc, cả cung đều sống trong bóng tối của hắn, nơm nớp lo sợ không biết tính khí của vị tân hoàng này ra sao.
Thái tử không chết, Yến Vương cũng không tùy tiện làm bậy, chỉ thường xuyên triệu Thái tử phi đang bị giam, gọi nàng đến cung Lưỡng Nghi để chép kinh cầu phúc cho Hoàng đế Thần Minh.
Dương Phù là công chúa tiền triều, có học thức và biết tiếng Phạn.
Tuy nhiên, xe ngựa chở Dương Phù với gương mặt đầy sợ hãi thường chỉ về sau buổi trưa, mà mỗi lần về càng trễ hơn lần trước, những lời đồn đại trong cung lan nhanh như cỏ dại.
Có người nói, thấy Thái tử phi đôi chân yếu ớt, khó mà đi lại, phải nhờ cung nữ đỡ về.
Có người nói, Yến Vương cầu phúc chỉ là cái cớ, thực chất là để trả thù, bởi vì năm đó khi nước Sở sụp đổ, Yến Vương từng xin cưới công chúa Bảo An xinh đẹp, nhưng Dương Phù cuối cùng từ chối hắn, gả cho Thái tử.
Yến Vương vốn không tin thần Phật, nay nắm quyền lớn, liền giam hoàng huynh, chiếm đoạt trưởng tẩu. Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên hắn hành động như vậy...
Lời đồn ngày càng khó nghe, Quân Thanh thực sự không thể chịu nổi, đập mạnh vào khung cửa sổ.
Tiếng "đang" như ném đá làm chim giật mình, những lời đồn dưới chân tường liền tản đi, tiếng va chạm giữa khớp xương và khung cửa sổ kéo dài mãi.
Trong điện tiếng tí tách, tí tách của giọt nước, như đồng hồ đếm ngược, trùng với nhịp tim rối loạn của Quân Thanh, nàng chăm chú nhìn con đường trong cung, hoàn toàn không để ý đến cơn đau thấu xương.
Cuối cùng, Quân Thanh thấy bóng dáng búi tóc cao, mặc áo váy, chạy từ con đường trong cung về, vừa chạy vừa gọi: " Quân Tư Tịch, Quân Tư Tịch, nô tỳ đã về rồi! "
Là cung nữ Hương Thảo của Thái tử phi Dương Phù.
Mùa xuân năm Thánh Lâm thứ tư, trời mưa lất phất.
Loan Nghi Các của Thái tử phi Dương Phù, vốn là một gian cung điện xa hoa nhất trong cung Đại Minh, giờ đây một nửa nến và đèn đều tắt, cung nữ cũng sớm bị đuổi đi.
Trên lư hương đã không còn hương, che kín một tầng bóng dáng quạnh quẽ suy tàn. Trên lư hương đã không còn hương vàng, chỉ còn lại một lớp bụi phủ kín, trông quạnh quẽ và suy tàn.
Mười ngày trước, Thái tử bị giam vào ngục, Hoàng đế Thần Minh bất ngờ lâm bệnh, hoàng tử thứ ba, Yến Vương, chưa kịp cởi áo giáp đã vội vã ngồi lên ngai vàng.
Tin đồn Yến Vương thích giết chóc, cả cung đều sống trong bóng tối của hắn, nơm nớp lo sợ không biết tính khí của vị tân hoàng này ra sao.
Thái tử không chết, Yến Vương cũng không tùy tiện làm bậy, chỉ thường xuyên triệu Thái tử phi đang bị giam, gọi nàng đến cung Lưỡng Nghi để chép kinh cầu phúc cho Hoàng đế Thần Minh.
Dương Phù là công chúa tiền triều, có học thức và biết tiếng Phạn.
Tuy nhiên, xe ngựa chở Dương Phù với gương mặt đầy sợ hãi thường chỉ về sau buổi trưa, mà mỗi lần về càng trễ hơn lần trước, những lời đồn đại trong cung lan nhanh như cỏ dại.
Có người nói, thấy Thái tử phi đôi chân yếu ớt, khó mà đi lại, phải nhờ cung nữ đỡ về.
Có người nói, Yến Vương cầu phúc chỉ là cái cớ, thực chất là để trả thù, bởi vì năm đó khi nước Sở sụp đổ, Yến Vương từng xin cưới công chúa Bảo An xinh đẹp, nhưng Dương Phù cuối cùng từ chối hắn, gả cho Thái tử.
Yến Vương vốn không tin thần Phật, nay nắm quyền lớn, liền giam hoàng huynh, chiếm đoạt trưởng tẩu. Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên hắn hành động như vậy...
Lời đồn ngày càng khó nghe, Quân Thanh thực sự không thể chịu nổi, đập mạnh vào khung cửa sổ.
Tiếng "đang" như ném đá làm chim giật mình, những lời đồn dưới chân tường liền tản đi, tiếng va chạm giữa khớp xương và khung cửa sổ kéo dài mãi.
Trong điện tiếng tí tách, tí tách của giọt nước, như đồng hồ đếm ngược, trùng với nhịp tim rối loạn của Quân Thanh, nàng chăm chú nhìn con đường trong cung, hoàn toàn không để ý đến cơn đau thấu xương.
Cuối cùng, Quân Thanh thấy bóng dáng búi tóc cao, mặc áo váy, chạy từ con đường trong cung về, vừa chạy vừa gọi: " Quân Tư Tịch, Quân Tư Tịch, nô tỳ đã về rồi! "
Là cung nữ Hương Thảo của Thái tử phi Dương Phù.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro