Sau Khi Thây Ma Xuyên Qua Bị Một Tên Nhóc Lừa Làm Mẹ Kế
Chương 5
Mai Thiên Tầm
2024-05-23 06:01:11
Cậu bé nhờ vả tông tộc, lấy những mối quan hệ mà phụ thân để lại. Nói là muốn tìm lão sư của phụ thân để cáo trạng, tìm phụ thân của đồng học giải oan cho mình, dưới tình huống bị uy hiếp, người trong tông tộc không cam lòng cũng không muốn nhưng vẫn phải đứng ra giành công bằng thay cậu bé.
Nhưng cậu bé vẫn còn quá nhỏ, không hiểu đạo lý người đi trà lạnh. Cuối cùng mặc dù đòi được một căn nhà để nương thân nhưng vì bản thân cậu bé còn quá nhỏ, trong nhà không có người lớn để dựa vào nên đành phải đến sống tạm trong nhà đại bá từng cướp gia nghiệp nhà mình.
Mặc dù ở cuối giấc mơ, cậu bé vẫn ra hồn người. Nhưng sự hèn mọn chật vật trong quá khứ, dù nhắm mắt lại cậu bé vẫn có thể nhìn ra.
Cực khổ luôn là thứ ép buộc người ta phải trưởng thành.
"Ưm, oa oa oa…”
Tiểu nha đầu trong tã lót lại ê a kêu lên, cắt ngang suy nghĩ của cậu bé. Lâm Hựu An biết rõ thói quen của muội muội nên vội vàng vươn tay chạm vào tã lót khô ráo êm ái.
Loan Loan đói bụng rồi.
Từ trước đến nay đứa nhỏ này rất ngoan ngoãn không quậy quá, nếu không phải đói đến mức bụng rỗng kêu vang thì sẽ không tùy tiện khóc to lên.
"Loan Loan không khóc nhé, ca ca sẽ cho muội ăn ngay.”
Chật vật ôm tiểu nha đầu bằng một tay, một cánh tay khác luồn vào phần áo trước ngực mình lấy một cái túi vải nhỏ ra, trước mắt đây là tất cả tài sản của huynh muội họ.
Còn lại hai miếng bánh ngọt cậu bé trộm từ nhà bếp của Chu gia, phía dưới là một chiếc khóa bạc Như Ý tinh xảo, chính giữa chiếc khóa khắc nhũ danh của cậu bé. Còn có một quyển hộ tịch quý giá mặt trên vẫn còn tên của phụ thân chưa kịp xóa đi.
Cậu bé đã giấu nó rất lâu rồi, là thứ đồ vật xưa nay chưa từng rời khỏi người, cũng là món đồ mà mẫu thân cậu bé tìm rất lâu cũng không tìm ra.
Không thể không nói, Lâm Hựu an thật sự rất thông minh, cho dù lúc chưa được phụ thân báo mộng cậu bé cũng biết quyển hộ tịch này mới là thứ mà hai huynh muội có thể dựa vào.
Lấy ra một miếng bánh bột ngô, nó đã cứng đến mức có thể làm vũ khí và ngậm vào miệng. Thứ còn dư lại được bỏ vào túi và buộc cẩn thận, sau đó nhét vào nơi gần trái tim nhất, nơi đó sẽ khiến cậu bé thấy yên tâm hơn một chút.
Sau đó cậu bé từ từ nhai mềm miếng bánh bột ngô, cứ thế trộn bánh với nước bọt của bản thân rồi đút từng miếng vào cái miệng nhỏ nhắn đang gào khóc đòi ăn của muội muội mình.
Đứa nhỏ này thật sự rất dễ nuôi, cũng không kén ăn, ca ca cho gì thì ăn nấy. Dạ dày của tiểu nha đầu cũng không nhỏ, ăn được hẳn một phần ba miếng bánh bột ngô mới không gào khóc nữa.
Hơn nửa chiếc bánh còn lại đều vào bụng của Lâm Hựu An. Cậu bé nhất định phải ăn cái gì đó, nếu không sẽ không có sức để dẫn theo Loan Loan trở lại thôn Lâm gia.
Cũng may cậu bé đã quen đường từ trấn Chu gia đến thôn Lâm gia. Đoán chừng đi hơn nửa ngày nữa, chậm nhất là tối mai sẽ đến nơi.
Sau khi ăn xong bánh bột ngô, cậu bé đi ra sông cố gắng vươn tay trái ra, dùng lòng bàn tay múc một ít nước sông trong veo đưa lên miệng uống mấy ngụm.
Sau đó lại cẩn thận ngậm một ngụm nước sông trong miệng cho ấm lên, sau đó mới đút từng chút cho muội muội uống.
Nhưng cậu bé vẫn còn quá nhỏ, không hiểu đạo lý người đi trà lạnh. Cuối cùng mặc dù đòi được một căn nhà để nương thân nhưng vì bản thân cậu bé còn quá nhỏ, trong nhà không có người lớn để dựa vào nên đành phải đến sống tạm trong nhà đại bá từng cướp gia nghiệp nhà mình.
Mặc dù ở cuối giấc mơ, cậu bé vẫn ra hồn người. Nhưng sự hèn mọn chật vật trong quá khứ, dù nhắm mắt lại cậu bé vẫn có thể nhìn ra.
Cực khổ luôn là thứ ép buộc người ta phải trưởng thành.
"Ưm, oa oa oa…”
Tiểu nha đầu trong tã lót lại ê a kêu lên, cắt ngang suy nghĩ của cậu bé. Lâm Hựu An biết rõ thói quen của muội muội nên vội vàng vươn tay chạm vào tã lót khô ráo êm ái.
Loan Loan đói bụng rồi.
Từ trước đến nay đứa nhỏ này rất ngoan ngoãn không quậy quá, nếu không phải đói đến mức bụng rỗng kêu vang thì sẽ không tùy tiện khóc to lên.
"Loan Loan không khóc nhé, ca ca sẽ cho muội ăn ngay.”
Chật vật ôm tiểu nha đầu bằng một tay, một cánh tay khác luồn vào phần áo trước ngực mình lấy một cái túi vải nhỏ ra, trước mắt đây là tất cả tài sản của huynh muội họ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn lại hai miếng bánh ngọt cậu bé trộm từ nhà bếp của Chu gia, phía dưới là một chiếc khóa bạc Như Ý tinh xảo, chính giữa chiếc khóa khắc nhũ danh của cậu bé. Còn có một quyển hộ tịch quý giá mặt trên vẫn còn tên của phụ thân chưa kịp xóa đi.
Cậu bé đã giấu nó rất lâu rồi, là thứ đồ vật xưa nay chưa từng rời khỏi người, cũng là món đồ mà mẫu thân cậu bé tìm rất lâu cũng không tìm ra.
Không thể không nói, Lâm Hựu an thật sự rất thông minh, cho dù lúc chưa được phụ thân báo mộng cậu bé cũng biết quyển hộ tịch này mới là thứ mà hai huynh muội có thể dựa vào.
Lấy ra một miếng bánh bột ngô, nó đã cứng đến mức có thể làm vũ khí và ngậm vào miệng. Thứ còn dư lại được bỏ vào túi và buộc cẩn thận, sau đó nhét vào nơi gần trái tim nhất, nơi đó sẽ khiến cậu bé thấy yên tâm hơn một chút.
Sau đó cậu bé từ từ nhai mềm miếng bánh bột ngô, cứ thế trộn bánh với nước bọt của bản thân rồi đút từng miếng vào cái miệng nhỏ nhắn đang gào khóc đòi ăn của muội muội mình.
Đứa nhỏ này thật sự rất dễ nuôi, cũng không kén ăn, ca ca cho gì thì ăn nấy. Dạ dày của tiểu nha đầu cũng không nhỏ, ăn được hẳn một phần ba miếng bánh bột ngô mới không gào khóc nữa.
Hơn nửa chiếc bánh còn lại đều vào bụng của Lâm Hựu An. Cậu bé nhất định phải ăn cái gì đó, nếu không sẽ không có sức để dẫn theo Loan Loan trở lại thôn Lâm gia.
Cũng may cậu bé đã quen đường từ trấn Chu gia đến thôn Lâm gia. Đoán chừng đi hơn nửa ngày nữa, chậm nhất là tối mai sẽ đến nơi.
Sau khi ăn xong bánh bột ngô, cậu bé đi ra sông cố gắng vươn tay trái ra, dùng lòng bàn tay múc một ít nước sông trong veo đưa lên miệng uống mấy ngụm.
Sau đó lại cẩn thận ngậm một ngụm nước sông trong miệng cho ấm lên, sau đó mới đút từng chút cho muội muội uống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro