Sau Khi Thiên Kim Thật Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng
Chương 11
Miên Hoa Thảng
2024-08-05 11:56:54
[Không sao đâu, có cô út yêu anh ta, tất cả nỗi đau đều sẽ được xoa dịu.]
[Cô út có yêu anh ta thật đó, nhưng đối phương thì chưa chắc có yêu cô út giống như cô út yêu anh ta, dù sao lúc trước từ lúc theo đuổi đến lúc yêu đương rồi kết hôn đều là do cô út chủ động, vừa gặp đã yêu, cô út không lấy được anh ta thì sẽ không lấy chồng, thậm chí còn vì anh ta mà suýt chút nữa cắt đứt quan hệ với người trong nhà, cậu có biết không, ông cụ nhà này rất nghiêm khắc, coi trọng môn đăng hộ đối nhất đó.]
[Tôi hiểu tôi hiểu, cha và Bạch Nguyệt Quang đã từng bị chia rẽ, nhưng ông nội vẫn không hiểu người có não yêu đương, đối với cô út mà nói, dượng út chính là ánh sáng không thể hoặc thiếu trong cuộc đời này của cô ấy, tất cả mọi người đều phải nhường đường cho ánh sáng này, ai dám nghi ngờ thì cô út sẽ gạt bỏ hết! Đào rau dại tính là gì, chỉ cần nói một câu tôi yêu em, cô út lập tức có thể dùng hai tay dâng lên tim gan phèo phổi của mình cho đối phương, mặc cho vua chọn lựa.]
[Hả? Chuyện này đúng là điên cuồng quá rồi]
[Người có não yêu đương chính là như vậy đó, người ngoài càng khuyên, càng cản trở, cô út lại càng hăng hái, chủ yếu chính là kiểu người càng cản càng làm, nếu như thật sự muốn giải quyết, cũng không phải không có cách]
[Cách gì thế?]
Ngoại trừ Hứa Ngạn Văn, tất cả mọi người đều vểnh tai im lặng chờ câu sau, cô mau nói tiếp đi!
Ông cụ Hứa nãy giờ đang ở đầu cầu thang lén lút quan sát mọi người, ông cụ giống như bị nghẹn một hơi, ở trong lòng thúc giục: Nói mau lên, đừng ép ông đây phải cầu xin con chứ!
Hứa Nhân Nhân hắng giọng một cái, nâng chén trà lên uống một ngụm trà, khóe mắt liếc nhìn thấy tất cả mọi người đang nhìn cô, cô cảm thấy vô cùng bối rối.
[Tại sao bọn họ đều nhìn chằm chằm vào tôi thế, có phải tôi đã làm sai chỗ nào rồi không?]
Mọi người nhanh chóng thu hồi tầm mắt, uống nước thì lo uống nước, ăn bánh ngọt thì lo ăn bánh ngọt, chơi điện thoại di động thì tiếp tục chơi điện thoại di động.
[Không có đâu, tất cả mọi người ai bận việc nấy mà, cậu mau nói ra cách giải quyết đi]
[Rất đơn giản mà, chờ chú út tự mình rớt xuống đài là được rồi, mặc kệ một người đàn ông có ưu tú cỡ nào, chỉ cần đối phương cưới người có tiền, thì đều sẽ bị coi là đồ ăn bám.]
[Với cái danh như thế này, phàm là người đàn ông có chút lòng tự trọng đều không chịu nổi, nói không chừng dượng út đã sớm nghẹn một bụng rồi, chỉ chờ sau khi bản thân đủ lông đủ cánh rồi thì sẽ đuổi cô út ra khỏi nhà, thuận tiện cướp sạch hết toàn bộ gia sản của cô út]
[Đúng đúng đúng, dượng út quả thật là người trong lòng thâm sâu khó lường, ông cụ đã nhắc nhở cô út về điều này rất nhiều lần rồi, nhưng cô út sống chết không chịu để trong lòng, đúng là hết thuốc chữa ]
[Nếu như cô út chịu nghe thì không gọi là não yêu đương đâu, lại nói, tại sao bây giờ dượng út vẫn còn chưa tới cơ chứ, tôi thật sự muốn nhìn xem cái người yêu nam họa quốc này có vẻ ngoài như thế nào mà lại có thể khiến cho cô út khuynh quốc khuynh thành như này không cách nào tự kiềm chế được mà đem lòng yêu sâu đậm]
[Dượng út đã đến đây từ sớm rồi, chiếc xe của anh ta đang đậu ở trên đường rợp bóng cây bên ngoài trang viên kia kìa.]
Trái tim Hứa Ngạn Văn chợt cảm thấy căng thẳng, trước khi cô nàng bước vào nhà, cô nàng vừa mới gọi điện thoại cho anh ta, rõ ràng anh ta nói mình vẫn còn ở công ty.
[Anh ta đậu xe ở đó làm gì vậy?]
[Ặc, thì chính là, chơi dã chiến play đó nha, tổng tài bá đạo lãnh khốc vô tình với cô thư ký bé nhỏ của mình, vì yêu mà sinh tình xong làm ở trong xe]
[Ấy chà, dượng út biết cách chơi thật đó!]
“Rầm..." Hứa Ngạn Văn nặng nề đặt mạnh ly trà lên bàn trà.
Cô nàng đứng phắt dậy, lồng ngực phập phồng lên xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn tái mét.
Vợ chồng Hứa Ngạn Duệ nhanh chóng quét mắt nhìn Hứa Nhân Nhân một cái, sau đó liếc nhìn chằm chằm Hứa Ngạn Văn, đáy mắt của bọn họ thoáng hiện lên vẻ phấn khởi và khinh thường đối phương - đánh nhau đi, đánh nhau đi!
[Cô út có yêu anh ta thật đó, nhưng đối phương thì chưa chắc có yêu cô út giống như cô út yêu anh ta, dù sao lúc trước từ lúc theo đuổi đến lúc yêu đương rồi kết hôn đều là do cô út chủ động, vừa gặp đã yêu, cô út không lấy được anh ta thì sẽ không lấy chồng, thậm chí còn vì anh ta mà suýt chút nữa cắt đứt quan hệ với người trong nhà, cậu có biết không, ông cụ nhà này rất nghiêm khắc, coi trọng môn đăng hộ đối nhất đó.]
[Tôi hiểu tôi hiểu, cha và Bạch Nguyệt Quang đã từng bị chia rẽ, nhưng ông nội vẫn không hiểu người có não yêu đương, đối với cô út mà nói, dượng út chính là ánh sáng không thể hoặc thiếu trong cuộc đời này của cô ấy, tất cả mọi người đều phải nhường đường cho ánh sáng này, ai dám nghi ngờ thì cô út sẽ gạt bỏ hết! Đào rau dại tính là gì, chỉ cần nói một câu tôi yêu em, cô út lập tức có thể dùng hai tay dâng lên tim gan phèo phổi của mình cho đối phương, mặc cho vua chọn lựa.]
[Hả? Chuyện này đúng là điên cuồng quá rồi]
[Người có não yêu đương chính là như vậy đó, người ngoài càng khuyên, càng cản trở, cô út lại càng hăng hái, chủ yếu chính là kiểu người càng cản càng làm, nếu như thật sự muốn giải quyết, cũng không phải không có cách]
[Cách gì thế?]
Ngoại trừ Hứa Ngạn Văn, tất cả mọi người đều vểnh tai im lặng chờ câu sau, cô mau nói tiếp đi!
Ông cụ Hứa nãy giờ đang ở đầu cầu thang lén lút quan sát mọi người, ông cụ giống như bị nghẹn một hơi, ở trong lòng thúc giục: Nói mau lên, đừng ép ông đây phải cầu xin con chứ!
Hứa Nhân Nhân hắng giọng một cái, nâng chén trà lên uống một ngụm trà, khóe mắt liếc nhìn thấy tất cả mọi người đang nhìn cô, cô cảm thấy vô cùng bối rối.
[Tại sao bọn họ đều nhìn chằm chằm vào tôi thế, có phải tôi đã làm sai chỗ nào rồi không?]
Mọi người nhanh chóng thu hồi tầm mắt, uống nước thì lo uống nước, ăn bánh ngọt thì lo ăn bánh ngọt, chơi điện thoại di động thì tiếp tục chơi điện thoại di động.
[Không có đâu, tất cả mọi người ai bận việc nấy mà, cậu mau nói ra cách giải quyết đi]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Rất đơn giản mà, chờ chú út tự mình rớt xuống đài là được rồi, mặc kệ một người đàn ông có ưu tú cỡ nào, chỉ cần đối phương cưới người có tiền, thì đều sẽ bị coi là đồ ăn bám.]
[Với cái danh như thế này, phàm là người đàn ông có chút lòng tự trọng đều không chịu nổi, nói không chừng dượng út đã sớm nghẹn một bụng rồi, chỉ chờ sau khi bản thân đủ lông đủ cánh rồi thì sẽ đuổi cô út ra khỏi nhà, thuận tiện cướp sạch hết toàn bộ gia sản của cô út]
[Đúng đúng đúng, dượng út quả thật là người trong lòng thâm sâu khó lường, ông cụ đã nhắc nhở cô út về điều này rất nhiều lần rồi, nhưng cô út sống chết không chịu để trong lòng, đúng là hết thuốc chữa ]
[Nếu như cô út chịu nghe thì không gọi là não yêu đương đâu, lại nói, tại sao bây giờ dượng út vẫn còn chưa tới cơ chứ, tôi thật sự muốn nhìn xem cái người yêu nam họa quốc này có vẻ ngoài như thế nào mà lại có thể khiến cho cô út khuynh quốc khuynh thành như này không cách nào tự kiềm chế được mà đem lòng yêu sâu đậm]
[Dượng út đã đến đây từ sớm rồi, chiếc xe của anh ta đang đậu ở trên đường rợp bóng cây bên ngoài trang viên kia kìa.]
Trái tim Hứa Ngạn Văn chợt cảm thấy căng thẳng, trước khi cô nàng bước vào nhà, cô nàng vừa mới gọi điện thoại cho anh ta, rõ ràng anh ta nói mình vẫn còn ở công ty.
[Anh ta đậu xe ở đó làm gì vậy?]
[Ặc, thì chính là, chơi dã chiến play đó nha, tổng tài bá đạo lãnh khốc vô tình với cô thư ký bé nhỏ của mình, vì yêu mà sinh tình xong làm ở trong xe]
[Ấy chà, dượng út biết cách chơi thật đó!]
“Rầm..." Hứa Ngạn Văn nặng nề đặt mạnh ly trà lên bàn trà.
Cô nàng đứng phắt dậy, lồng ngực phập phồng lên xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn tái mét.
Vợ chồng Hứa Ngạn Duệ nhanh chóng quét mắt nhìn Hứa Nhân Nhân một cái, sau đó liếc nhìn chằm chằm Hứa Ngạn Văn, đáy mắt của bọn họ thoáng hiện lên vẻ phấn khởi và khinh thường đối phương - đánh nhau đi, đánh nhau đi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro