Sau Khi Thiên Kim Thật Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng
Chương 12
Miên Hoa Thảng
2024-08-05 11:56:54
Hứa Nhân Nhân giật mình, nơm nớp lo sợ nhìn về phía cô nàng.
[Cai gì vậy, cái gì vậy, cô út trông rất tức giận đó, là ai chọc cô út hay sao?]
Hứa Dao theo bản năng nhìn về phía Hứa Nhân Nhân, miệng ngập ngừng, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Bầu không khí đang giằng co với nhau, ông cụ bèn chậm rãi đi ra từ bên trong góc nhỏ rồi bước xuống cầu thang, nhìn xuống mọi người ở dưới lầu, giọng nói trầm thấp của ông cụ cắt ngang qua cục diện bế tắc: "Mọi người đến đông đủ hết rồi à?"
“Cha.”
Vợ chồng của Hứa Ngạn Ôn vừa thay quần áo xong đi ra ngoài, họ vừa nhìn thấy ông cụ thì vội vàng đi lên đỡ ông cụ ngay.
Mọi người ngước mắt lên, nhìn thấy ông cụ với tinh thần phấn chấn đang chậm rãi bước tới, tất cả đều đứng dậy nghênh đón.
Khi Hứa Ngạn Văn nhận ra được bản thân có làm gì cũng không thể nói ra được lời chất vấn đã đến bên miệng của mình, sau khi cô nàng chấp nhận việc này rồi thì bèn bình tĩnh lại tâm trạng của mình cho thật tốt, nở nụ cười nghênh đón cha của mình.
“Chắc là A Thành đã đến nơi rồi ạ, để con đi ra ngoài xem một chút." Cô nàng giả vờ không biết gì mà giải thích.
Ông cụ gật đầu, thuận thế nhìn cô nàng một cái, rõ ràng ông cụ đang nở nụ cười, nhưng cái nhìn này lại khiến cho Hứa Ngạn Văn cảm thấy luống cuống giống như thể lời nói dối của mình đã bị ông cụ nhìn thấu, cô nàng theo bản năng lảng tránh ánh mắt của ông cụ.
Chẳng lẽ tất cả mọi người đều có thể nghe thấy tiếng lòng của Nhân Nhân sao?
Giờ phút này Hứa Ngạn Văn đang bức thiết muốn nghiệm chứng tin tức được nói từ một giọng nói xa lạ, tạm thời cô nàng không để ý tới những chuyện khác.
Cô nàng vội vàng gọi tài xế tới chuẩn bị xe, định tự mình đi kiểm tra thực hư.
Không thể phủ nhận, giữa cô nàng và Quách Thành vẫn luôn có gì đó ngăn cách cả hai người, hóa ra nguyên nhân vẫn là do xuất thân không cùng đẳng cấp của hai người.
Bất kể là trước hay sau khi kết hôn, thời gian anh ta chìm đắm vào trong công việc luôn nhiều hơn thời gian anh ta bầu bạn với cô nàng.
Thật ra cô nàng có thể hiểu được mục đích đằng sau sự nỗ lực này của anh ta, anh ta gấp gáp muốn chứng minh bản thân không cần dựa vào bất kỳ người nào cũng có thể thành công vang dội.
Vì để cho anh ta có thể chuyên tâm làm việc, cô nàng đã chủ động giảm bớt thời gian gặp mặt nhau, chỉ cần anh ta không chủ động liên lạc, cô nàng cũng sẽ không tùy tiện quấy rầy đối phương.
Mà anh ta cũng dành thời gian cuối tuần để ở bên cạnh cô nàng, mặc dù phần lớn thời gian anh ta luôn gọi điện thoại bàn chuyện làm ăn với người khác, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cô nàng yêu anh ta.
Bởi vì trong mắt cô nàng, anh ta đã chịu vì gặp cô nàng mà tạm thời buông bỏ công việc của mình đã là một loại thể hiện tình cảm của anh ta dành cho cô nàng rồi, cô nàng không nên yêu cầu xa vời nhiều hơn nữa.
Sau khi kết hôn, cho dù hai người ở bên nhau thì ít xa cách nhau thì nhiều, nhưng cô nàng cũng không cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì thích một người thì phải ủng hộ anh ta vô điều kiện, cho anh ta vùng trời tự do lớn nhất, chỉ cần anh ta cảm thấy vui vẻ, đó chính là hạnh phúc mà cô nàng theo đuổi.
Nhưng khi giọng nói kia nói rõ giờ phút này Quách Thành đang làm gì, cô nàng thật sự cảm thấy rất phẫn nộ.
Nhưng mà sau khi cơn phẫn nộ trong cô nàng nguôi ngoai, cô nàng lại cảm thấy có chút hoảng hốt, bởi vì cha chỉ mới nhắc nhở cô nàng nên để ý tới những chuyện của A Thành vào ba ngày trước, mà khi đó Nhân Nhân còn chưa tới đây.
Cho nên, mặc kệ như thế nào cô nàng cũng phải tự mình đi kiểm tra xem sao.
Bước chân Hứa Ngạn Văn có chút loạng choạng, trong đầu cô nàng không ngừng thoáng hiện qua tất cả hình ảnh, từng li từng tí giây phút khi cô nàng ở chung với Quách Thành.
Nhưng bởi vì thói quen lâu dài mà cô nàng luôn có từ trước tới giờ, nên tất cả ký ức có liên quan đến anh ta đều bị che phủ bởi một lớp kính lọc rất dày, khiến cho hiện tại nhớ lại cô nàng vẫn không tìm thấy chút sai lầm hay khuyết điểm nào của đối phương.
[Cai gì vậy, cái gì vậy, cô út trông rất tức giận đó, là ai chọc cô út hay sao?]
Hứa Dao theo bản năng nhìn về phía Hứa Nhân Nhân, miệng ngập ngừng, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Bầu không khí đang giằng co với nhau, ông cụ bèn chậm rãi đi ra từ bên trong góc nhỏ rồi bước xuống cầu thang, nhìn xuống mọi người ở dưới lầu, giọng nói trầm thấp của ông cụ cắt ngang qua cục diện bế tắc: "Mọi người đến đông đủ hết rồi à?"
“Cha.”
Vợ chồng của Hứa Ngạn Ôn vừa thay quần áo xong đi ra ngoài, họ vừa nhìn thấy ông cụ thì vội vàng đi lên đỡ ông cụ ngay.
Mọi người ngước mắt lên, nhìn thấy ông cụ với tinh thần phấn chấn đang chậm rãi bước tới, tất cả đều đứng dậy nghênh đón.
Khi Hứa Ngạn Văn nhận ra được bản thân có làm gì cũng không thể nói ra được lời chất vấn đã đến bên miệng của mình, sau khi cô nàng chấp nhận việc này rồi thì bèn bình tĩnh lại tâm trạng của mình cho thật tốt, nở nụ cười nghênh đón cha của mình.
“Chắc là A Thành đã đến nơi rồi ạ, để con đi ra ngoài xem một chút." Cô nàng giả vờ không biết gì mà giải thích.
Ông cụ gật đầu, thuận thế nhìn cô nàng một cái, rõ ràng ông cụ đang nở nụ cười, nhưng cái nhìn này lại khiến cho Hứa Ngạn Văn cảm thấy luống cuống giống như thể lời nói dối của mình đã bị ông cụ nhìn thấu, cô nàng theo bản năng lảng tránh ánh mắt của ông cụ.
Chẳng lẽ tất cả mọi người đều có thể nghe thấy tiếng lòng của Nhân Nhân sao?
Giờ phút này Hứa Ngạn Văn đang bức thiết muốn nghiệm chứng tin tức được nói từ một giọng nói xa lạ, tạm thời cô nàng không để ý tới những chuyện khác.
Cô nàng vội vàng gọi tài xế tới chuẩn bị xe, định tự mình đi kiểm tra thực hư.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không thể phủ nhận, giữa cô nàng và Quách Thành vẫn luôn có gì đó ngăn cách cả hai người, hóa ra nguyên nhân vẫn là do xuất thân không cùng đẳng cấp của hai người.
Bất kể là trước hay sau khi kết hôn, thời gian anh ta chìm đắm vào trong công việc luôn nhiều hơn thời gian anh ta bầu bạn với cô nàng.
Thật ra cô nàng có thể hiểu được mục đích đằng sau sự nỗ lực này của anh ta, anh ta gấp gáp muốn chứng minh bản thân không cần dựa vào bất kỳ người nào cũng có thể thành công vang dội.
Vì để cho anh ta có thể chuyên tâm làm việc, cô nàng đã chủ động giảm bớt thời gian gặp mặt nhau, chỉ cần anh ta không chủ động liên lạc, cô nàng cũng sẽ không tùy tiện quấy rầy đối phương.
Mà anh ta cũng dành thời gian cuối tuần để ở bên cạnh cô nàng, mặc dù phần lớn thời gian anh ta luôn gọi điện thoại bàn chuyện làm ăn với người khác, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cô nàng yêu anh ta.
Bởi vì trong mắt cô nàng, anh ta đã chịu vì gặp cô nàng mà tạm thời buông bỏ công việc của mình đã là một loại thể hiện tình cảm của anh ta dành cho cô nàng rồi, cô nàng không nên yêu cầu xa vời nhiều hơn nữa.
Sau khi kết hôn, cho dù hai người ở bên nhau thì ít xa cách nhau thì nhiều, nhưng cô nàng cũng không cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì thích một người thì phải ủng hộ anh ta vô điều kiện, cho anh ta vùng trời tự do lớn nhất, chỉ cần anh ta cảm thấy vui vẻ, đó chính là hạnh phúc mà cô nàng theo đuổi.
Nhưng khi giọng nói kia nói rõ giờ phút này Quách Thành đang làm gì, cô nàng thật sự cảm thấy rất phẫn nộ.
Nhưng mà sau khi cơn phẫn nộ trong cô nàng nguôi ngoai, cô nàng lại cảm thấy có chút hoảng hốt, bởi vì cha chỉ mới nhắc nhở cô nàng nên để ý tới những chuyện của A Thành vào ba ngày trước, mà khi đó Nhân Nhân còn chưa tới đây.
Cho nên, mặc kệ như thế nào cô nàng cũng phải tự mình đi kiểm tra xem sao.
Bước chân Hứa Ngạn Văn có chút loạng choạng, trong đầu cô nàng không ngừng thoáng hiện qua tất cả hình ảnh, từng li từng tí giây phút khi cô nàng ở chung với Quách Thành.
Nhưng bởi vì thói quen lâu dài mà cô nàng luôn có từ trước tới giờ, nên tất cả ký ức có liên quan đến anh ta đều bị che phủ bởi một lớp kính lọc rất dày, khiến cho hiện tại nhớ lại cô nàng vẫn không tìm thấy chút sai lầm hay khuyết điểm nào của đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro