Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ

Tôi đã sớm quen...

2024-11-19 02:50:04

"Tại sao lại là hai mươi năm?"

Sau khi rút linh hồn và quay trở lại không gian hệ thống, hệ thống không nhịn được hỏi cậu.

"Cái này còn cần lý do sao?" Triều Từ tỏ vẻ kỳ lạ khi hệ thống hỏi câu hỏi này, "Chẳng lẽ tôi còn phải ở đó thêm sáu bảy chục năm nữa sao?"

Hai mươi năm đủ để làm được vài nhiệm vụ rồi.

"Được rồi..." Giọng hệ thống có chút vi diệu, "Lòng từ bi của cậu thật sự chỉ là thoáng qua."

Nó thu lại sự kinh ngạc và cảm động trước đó, cảm thấy cậu như vậy cũng hợp lý.

Nhưng nghĩ lại, nó vẫn muốn hỏi Triều Từ tại sao lại có sự đặc biệt như vậy đối với Đàn Liệt.

Không, cậu cũng có chút gì đó đối với Hạ Luật. Thậm chí trước đó... cũng như vậy với người tên Lâm Kỳ. Nếu không cậu đã không ở lại thế giới đó suốt một đời, dù trước đó đã bị Lâm Tranh gài bẫy. Nhưng việc dễ dàng bỏ cuộc như vậy không phải là tính cách của Triều Từ.

Tuy nhiên, nó vẫn không mở miệng hỏi, sau khi hai người dừng lại trong không gian hệ thống một lúc, lại tiếp tục đi đến thế giới tiếp theo.

Triều Từ không nói cho hệ thống biết rằng:

Đàn Liệt đã canh mộ hai mươi năm, Triều Từ trả lại cho anh hai mươi năm.

............

Khi Triều Từ tỉnh lại ở một thế giới khác, cậu nhìn vào gương và nhớ lại nhiệm vụ của thế giới này.

Thế giới này nhẹ nhàng hơn nhiều so với thế giới trước đó.

Vì thế giới trước, Triều Từ phải đóng vai một "kẻ bám đuôi", còn thế giới này cậu phải đóng vai một "kẻ bám đuôi giả".

Nghe có vẻ khó hiểu nhưng thực ra rất đơn giản. Triều Từ ở thế giới này làm một kẻ thế thân chỉ vì tiền. Lý do cũng không có gì phức tạp, chỉ đơn giản vì cậu lười biếng.

Cậu hối hận vì lúc trước không chọn chuyên ngành kỹ, chọn bừa ngành hóa học rồi từ đó cuộc sống đại học của cậu như là địa ngục.

Từ năm nhất nhà trường đã yêu cầu bọn họ phải thi lên thạc sĩ. Chỉ với bằng cử nhân của chuyên ngành này sẽ rất khó tìm kiếm việc làm, dù trường của họ nằm trong dự án 211* khá có tiếng. Cho nên, cuộc sống đại học của Triều Từ đầy áp lực, nếu không ở trong phòng thí nghiệm thì là đang trên đường đi đến phòng thí nghiệm. Có nhiều lần cậu phải ở lại phòng thí nghiệm cả tuần, một tuần ngủ chưa đến hai mươi tiếng, chỉ biết chăm chú vào đống máy móc và số liệu.

*Dự án 211: là dự án cấp quốc gia của Trung Quốc nhằm hướng đến thế kỉ 21, mục tiêu là thiết lập khoảng 100 trường đại học trọng điểm và nhiều dự án xây dựng khoa học trọng điểm.

Đến cuối năm ba, Triều Từ không thể chịu nổi nữa, nghĩ rằng mình còn phải sống cuộc sống như thế này hơn một năm nữa, mà dù có thi đỗ thạc sĩ thì ngày tháng sau này cũng vẫn bi thảm. Hơn nữa, sau khi thi đỗ thạc sĩ, cậu có thể chỉ làm trợ lý trong một phòng thí nghiệm nào đó, nhận lương khoảng bảy tám ngàn, chỉ mới nghĩ đến thế thôi mà đã cảm thấy vô cùng hoảng sợ rồi.

Nên cậu đã quyết định từ bỏ thi thạc sĩ, thi thi cái rắm!

"Không thi thì không thi, sao mày cứ soi gương suốt ngày vậy?" Bạn cùng phòng của Triều Từ không nhịn được mà hỏi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bạn cùng phòng của Triều Từ, Phó Lâm, là một trong số ít người ngay từ đầu đã không có ý định thi thạc sĩ trong khoa này.

Vì gia đình của Phó Lâm rất giàu, cậu ta chỉ đơn giản là có hứng thú với hóa học nên mới học chuyên ngành này. Thấy mọi người thi thạc sĩ vất vả như vậy, cậu ta cũng từ bỏ ý định thi thạc sĩ, sau khi tốt nghiệp sẽ để gia đình sắp xếp cho đi du học.

Triều Từ là một đứa trẻ mồ côi từ nhỏ, được gửi nuôi ở nhà người cậu nghèo khó. Hoàn cảnh của cậu hoàn toàn khác biệt với một người xuất thân từ gia đình giàu có như Phó Lâm, vậy mà hai người họ lại hợp nhau một cách kỳ lạ.

Nghe Phó Lâm nói vậy, Triều Từ đặt gương xuống, đột nhiên bước đến trước mặt Phó Lâm, áp sát mặt mình vào mặt cậu ta: "Phó chó, mày thấy tao đẹp không?"

Phó Lâm bị gương mặt bất ngờ áp sát của Triều Từ làm cho giật mình, nhíu mày đẩy cậu ra: "Mày bị gì thế?"

"Không có gì." Sau khi bị đẩy ra, Triều Từ lại vuốt tóc của mình, "Mày trả lời tao đi, tao có đẹp không?"

Phó Lâm bị Triều Từ làm cho bực bội, đang định chế giễu cậu vài câu, nhưng khi nhìn gương mặt của Triều Từ lại không thể nói được lời nào.

Triều Từ này là một tên lười biếng, không làm gì ra hồn, nghèo rớt mồng tơi, tính cách cũng rất khó ưa.

Nhưng chỉ cần nhìn vào gương mặt của cậu, có lẽ không ai có thể nói ra lời nặng nề.

Vì cậu thực sự rất đẹp.

Không phải là đẹp bình thường, dù trong vòng kết giao của Phó Lâm có đầy mỹ nhân, nhưng cậu ta cũng chưa từng thấy ai đẹp hơn Triều Từ.

Phó Lâm chưa từng thấy Triều Từ dùng qua mỹ phẩm gì, ngay cả loại kem dưỡng da bình thường nhất cậu cũng không dùng. Chỉ khi mùa đông đến, thời tiết lạnh quá cậu mới bôi một chút kem dưỡng, nhưng da của cậu lại cực kỳ đẹp. Làn da trắng mịn, chạm vào rất mịn màng và mềm mại. Mỗi lần Phó Lâm bị Triều Từ chọc tức, cậu ta chỉ cần véo mạnh vào má cậu, để lại một vết đỏ, thì cơn giận cũng tự nhiên bay mất.

Môi cậu mỏng và đỏ hồng, khóe môi cong lên một cách tự nhiên, tuy không cười nhưng lại mang theo ý cười. Mũi cao và vừa vặn, không giống như người phương Tây vì mũi cao quá mà làm hốc mắt bị sâu. Đôi mắt của cậu đào hoa và quyến rũ, mí mắt hơi khép lại giống như lười mở ra, tạo nên một dáng vẻ lười biếng nhưng không làm mất điểm, ngược lại còn tăng thêm sức hấp dẫn khó tả.

"Đẹp đẹp đẹp, được chưa?" Phó Lâm nói rồi vội vã xua tay với Triều Từ, "Đừng làm phiền bố nữa, bố đang bận nói chuyện với mẹ mày."

Rõ ràng, Phó Lâm là một tên công tử đào hoa.

Ở trong trường đại học, Triều Từ đã biết mười mấy mối tình của cậu ta, chưa kể những người mà Triều Từ không biết. Phó Lâm chẳng bao giờ thông báo cho Triều Từ khi cậu ta thay bạn gái, chỉ khi Triều Từ hỏi "Mày lại thay bạn gái rồi à?" hoặc "Người này không phải người trước à?", khi đó Phó Lâm mới đáp lại.

"Khoan đã, tao còn có chuyện quan trọng muốn hỏi mày!" Triều Từ kéo Phó Lâm, buộc cậu ta phải nhìn mình.

Phó Lâm đau đầu đành phải đặt điện thoại xuống, không biết hôm nay Triều Từ bị cái gì.

"Rốt cuộc mày muốn nói gì?"

Triều Từ nháy mắt với Phó Lâm: "Tao muốn hỏi mày, mày có biết bà chị nào giàu có, thiếu em trai ngoan ngoãn không, tao không muốn cố gắng nữa."

Phó Lâm: "......"

"Mày không phải... đang đùa chứ?" Phó Lâm vuốt mặt.

"Cái này có thể đùa được sao?" Triều Từ nhướng mày, "Bố Lâm ơi, giới thiệu cho con đi!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phó Lâm nhất thời không biết ý của Triều Từ là thật hay giả.

"Nếu mày thật sự muốn thì với diện mạo này của mày ở trong vòng của tao, đúng là rất được ưa chuộng..." Phó Lâm nói.

Trong vòng tròn xã giao của cậu ta, bất kể là nam hay nữ cũng đều là tay chơi. Dù cậu ta cũng là một tay chơi, nhưng lại không muốn yêu đương với mấy cô tiểu thư nhà giàu kia. Cậu ta cảm thấy yêu đương với bọn họ chẳng có ý nghĩa gì cả, vì trước sau gì khi kết hôn cũng phải lựa chọn những cô tiểu thư có môn đăng hộ đối với nhau.

Nhưng Phó Lâm lại có mối quan hệ khá tốt, đạt được tình hữu nghị cách mạng với các vị tiểu thư nhà giàu. Theo sự hiểu biết của cậu ta về họ, diện mạo của Triều Từ rất được ưa thích. Trước đây, có một cô tiểu thư nhà họ Phương có quan hệ tốt với Phó Lâm đã thấy ảnh của Triều Từ, còn đòi Phó Lâm giới thiệu cho. Lúc đó, Triều Từ không có ý định này nên Phó Lâm đã từ chối.

"Được được, mày giới thiệu một người cho tao đi!" Triều Từ dài cổ ra, trông mong nhìn cậu ta.

"... Mày thật sự nghiêm túc?" Khóe miệng của Phó Lâm run rẩy.

"Sao mày lắm lời thế?"

"......" Phó Lâm xoa trán, "Nếu mày cần tiền, tao có thể cho mày. Cái khác không nói, nhưng vài chục triệu thì không thành vấn đề..."

"Tiền của mày tao không yên tâm nhận đâu, trừ khi mày thích đàn ông... Không đúng, dù mày thích đàn ông thì tao cũng là trai thẳng, vụ này tao không làm được."

Tuy làm trai bao không phải là nghề nghiệp gì đàng hoàng, nhưng nói trắng ra là một bên cần tiền, một bên cần sắc, xem như mỗi bên đều có cái mình muốn. Nếu Triều Từ mở miệng xin vài chục triệu của Phó Lâm, dù Phó Lâm không ngại nhưng tình bạn sau này sẽ không còn được tự nhiên nữa.

Hai người nói với nhau nửa ngày, cuối cùng Phó Lâm cũng đồng ý.

Cậu ta thực sự biết rất nhiều tiểu thư nhà giàu hào phóng, tiểu thư nhà họ Phương là điển hình trong số đó. Cô ấy đã sớm để ý đến Triều Từ, nếu Triều Từ đồng ý và có cậu ta bảo vệ, Triều Từ sẽ không bị thiệt thòi còn nhận được rất nhiều lợi ích.

Phó Lâm chỉ cảm thấy chuyện này thật vớ vẩn, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ Triều Từ kéo góc áo của cậu ta rồi tỏ vẻ đáng thương, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại đồng ý.

Thôi... dù sao cũng là đàn ông, yêu đương một chút cũng chẳng hại gì. Nếu bỏ qua vấn đề mặt mũi, đúng là không mất gì mà còn có lời.

Phó Lâm nghĩ đi nghĩ lại, thấy tiểu thư nhà họ Phương là đáng tin nhất. Cô ấy thân thiết với cậu ta, lại còn để ý đến Triều Từ. Phó Lâm thấy bạn trai trước đó của cô ấy cũng không chịu thiệt thòi gì, còn nhận được rất nhiều lợi ích.

Vừa hay tiểu thư nhà họ Phương gần đây tổ chức tiệc tẩy trần cho anh họ của cô ấy, mời rất nhiều người. Phó Lâm dự định sẽ dẫn Triều Từ đi dự bữa tiệc này.

Anh họ của tiểu thư nhà họ Phương tên là Hứa Trạm, là người thừa kế chính thức của một gia tộc còn đáng sợ hơn nhiều so với nhà họ Phương.

Nhà họ Hứa có thế lực rất lớn ở trong nước, nhưng đại bản doanh lại không nằm ở trong nước mà ở nước A. Tuy vậy, nhà họ Hứa luôn chú trọng truyền thống và cội nguồn, các hậu bối của nhà họ Hứa đều lớn lên ở trong nước, bao gồm cả Hứa Trạm.

Hứa Trạm từ nhỏ đã rất xuất sắc, được cả nhà kỳ vọng. Nhưng khi hắn học trung học, lại thích một người đàn ông, còn là thầy giáo chủ nhiệm của hắn! Chuyện này gây chấn động cả trường. Ông cụ nhà họ Hứa lúc đó rất bảo thủ, không thể chấp nhận chuyện này nên đã bắt hắn đi nước ngoài ngay lập tức.

Thậm chí, khi Hứa Trạm vừa ra nước ngoài chưa đến một năm, người thầy chủ nhiệm Lý Hoài Cảnh đó đã kết hôn với một cô gái giàu có.

Hứa Trạm từ đó cũng mất hết mong muốn trở về nước, ở nước ngoài suốt mười năm, trong mười năm chỉ về nước bốn, năm lần. Khi hắn hai mươi bốn tuổi, sức khỏe của ông Hứa không còn tốt nên Hứa Trạm trở thành người nắm quyền của nhà họ Hứa.

Hiện nay, vì công việc của gia tộc nên hắn phải về nước phát triển vài năm. Tiểu thư nhà họ Phương là con gái của cô ruột hắn, quan hệ với hắn khá tốt. Cô ấy nghe nói hắn sẽ về nước và ở lại khoảng một hai năm, nên dự định sẽ tổ chức một bữa tiệc tẩy trần cho hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ

Số ký tự: 0