Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ
Tôi đã sớm quen...
2024-11-19 02:50:04
Hôm đó, Phó Lâm dẫn Triều Từ thay một bộ trang phục mới. Sau khi thay xong, Triều Từ cảm thấy phát hoảng trong lòng.
Bộ trang phục này tốn hơn một trăm ngàn, mà cậu chỉ định kiếm vài trăm ngàn từ việc hẹn hò với các cô gái giàu có...... Thật sự cảm thấy như mọi thứ đều bị đảo lộn.
Cậu dựa vào Phó Lâm than thở: "Phó chó, sao mày không phải là con gái chứ. Như vậy tao không cần phải kiếm chác bên ngoài, chúng ta có thể giải quyết nội bộ rồi."
Phó Lâm phải cố gắng lắm mới đẩy được Triều Từ ra khỏi người mình, tỏ vẻ ghét bỏ: "Đừng để bố mày phát tởm nữa!"
Hai người cười đùa bước lên chiếc xe thể thao mới mua của Phó Lâm.
Tiểu thư nhà họ Phương tên đầy đủ là Phương Nhã Văn. Cô ấy và Hứa Trạm cũng xem như là đồng trang lứa, vì vậy tiệc tẩy trần lần này cũng không tổ chức quá trang trọng - vì bữa tiệc chính thức đã có người tổ chức từ trước rồi. Tiệc tẩy trần lần này được tổ chức tại biệt thự rộng hai nghìn mét vuông ở thành phố A của Phương Nhã Văn, ngay cả đối với một người giàu như Phương Nhã Văn thì căn biệt thự này cũng chiếm gần nửa tài sản của cô. Cô đã để mắt tới căn biệt thự này từ lâu, khó khăn lắm mới chờ được ngày chủ cũ bán nó, cô đã rút hết tiền của mình và xin thêm một khoản lớn từ bố mẹ để mua nó.
Phương Nhã Văn đã mua căn biệt thự này được hơn hai tháng và khoe khoang suốt thời gian qua. Nhân dịp Hứa Trạm về nước, cô cũng muốn khoe khoang tiếp bằng cách tổ chức tiệc tẩy trần tại đây.
Đây là lần đầu tiên Triều Từ được chứng kiến thế giới của người giàu có.
Những người ở đây đều mặc trang phục cao cấp, một số quý cô đeo trang sức lấp lánh đến mức làm lóa mắt Triều Từ. Những người phục vụ được đào tạo kỹ càng đi qua đi lại. Biệt thự phong cách Pháp ở đối diện thật lãng mạn và xa hoa. Xung quanh cậu toàn là người đẹp ăn mặc sang trọng và ánh đèn tỏa sáng rực rỡ.
Triều Từ dụi mắt, theo sát Phó Lâm lẩm bẩm: "Thật sự còn khoa trương hơn cả trên phim."
Phó Lâm cười cậu: "Phim mà cũng làm như thế này thì đoàn phim đó phá sản lâu rồi."
Dù sự chênh lệch rất lớn đập vào mắt cậu nhưng Triều Từ không tỏ ra rụt rè. Dù cậu không hiểu nhiều về nghi thức của tầng lớp thượng lưu, nhưng phong thái và hành động của cậu vẫn rất điềm tĩnh.
Chênh lệch rất lớn nhưng không liên quan đến cậu. Cậu chỉ cần lo tốt việc của mình là được.
Lý lẽ này ai cũng hiểu nhưng không có mấy ai làm được. Việc Triều Từ có thể làm được điều đó thực sự rất đáng quý, có lẽ đây là lý do mà Phó Lâm đã làm bạn với cậu suốt ba năm.
Phó Lâm và Phương Nhã Văn là bạn tốt của nhau, hai người vừa vào cửa Phương Nhã Văn liền đi về phía họ. Cô định chào hỏi vài câu, nhưng khi thấy Triều Từ thì hai mắt sáng lên, không để ý đến Phó Lâm nữa.
"Đây là Triều Từ phải không, không ngờ hôm nay cậu cũng đến, thật vui khi được gặp cậu!" Phương Nhã Văn đi đến bên cạnh Triều Từ, vẻ mặt hớn hở cười nói.
Phương Nhã Văn và Phó Lâm chơi thân với nhau là do thường xuyên gây gổ với nhau, đó là cách ở chung của hai người họ. Bây giờ cô bỏ mặc Phó Lâm, chỉ nói chuyện với Triều Từ, nên cả hai cũng đều cảm thấy không có vấn đề gì.
Cô cũng được coi là người đẹp nhất trong đám đông kia, với ngũ quan tươi tắn và khí chất trang nhã. Hôm nay, cô mặc một chiếc váy đuôi cá màu xanh da trời, trên cổ và tai đeo bộ trang sức ngọc bích đặt riêng của Bvlgari, kết hợp với mái tóc đen uốn sóng, đúng là xinh đẹp và phú quý vô cùng.
"Tớ cũng rất vui khi được gặp cậu, Phương tiểu thư." Triều Từ cười hơi ngượng ngùng, nhưng ánh mắt mang theo vẻ lười biếng của cậu vẫn không thể che giấu được.
Phương Nhã Văn nhìn Triều Từ mê mẩn.
"Tôi dẫn anh em của tôi đến đây để mọi người mở mang tầm mắt, không cần cảm ơn tôi." Phó Lâm chen vào nói.
Vài người cười đùa mấy câu, Phương Nhã Văn rõ ràng không muốn rời đi, nhưng vì phải tiếp đón những vị khách quan trọng khác nên cô chỉ đành tiếc nuối nói: "Tớ phải đi tiếp khách, lát nữa chúng ta lại nói chuyện nhé."
"Được, cô cứ lo việc của mình đi." Phó Lâm vẫy tay trông rất đáng ghét, bị Phương Nhã Văn lườm cho một cái.
Nhưng cô quay lại cười dịu dàng với Triều Từ rồi mới rời đi.
Sau khi cô đi khỏi, Phó Lâm thúc vào vai Triều Từ: "Thế nào? Con nhỏ Phương đó tuy hơi ngu và thô lỗ, nhưng bình thường tính ra vẫn ổn đúng không."
"Cũng đáng yêu đấy." Triều Từ nói.
Hai người vừa nói vừa đi đến vị trí đã được sắp xếp, xung quanh chủ yếu là bạn bè thân thiết của Phó Lâm, Triều Từ cũng quen biết được một nửa trong số đó.
Tiệc tẩy trần chính thức bắt đầu vào lúc bảy giờ tối. Khi nhân vật chính của bữa tiệc này - Hứa Trạm - xuất hiện, cả hội trường đều im lặng.
Những người ở trong nước đều đã nghe qua không ít về danh tiếng của đại thiếu gia nhà họ Hứa. Hôm nay, người đến dự tiệc đa phần là người trẻ tuổi, khi được diện kiến người nổi tiếng với thủ đoạn sắt đá trong giới kinh doanh, không ai dám làm gì lỗ mãng trước mặt hắn.
Triều Từ cũng không nhịn được mà nhìn thêm vài lần vị đại thiếu gia họ Hứa trong truyền thuyết này. Người này ngoại hình cực kỳ xuất sắc, sống mũi cao, mắt sâu, môi mỏng. Đôi mắt phượng đen nhánh của hắn hiện lên sự sắc bén như mũi tên. Hắn vuốt toàn bộ mái tóc ra sau đầu càng tôn thêm vẻ sắc sảo, mang đến một cảm giác bức người. Hắn rất cao, ít nhất cũng phải một mét chín, khi mặc bộ vest màu xám bạc càng làm cho vóc người của hắn thêm cao ráo và xuất chúng.
Triều Từ chỉ len lén nhìn vài lần, mà trong hội trường này những người làm như vậy cũng không ít. Dù sao nhiều năm qua, phần lớn mọi người trong nước chỉ nghe danh chứ chưa gặp mặt Hứa Trạm, nên tò mò cũng là điều bình thường.
Nhưng không hiểu sao, mỗi khi Triều Từ nhìn Hứa Trạm cũng đều cảm thấy mình đang bị Hứa Trạm nhìn lại. Khi đối diện với đôi mắt phượng đen tuyền và sắc bén của hắn, Triều Từ đột nhiên cảm thấy sống lưng hơi lạnh.
Chắc là ảo giác, dù sao bên cạnh mình cũng có nhiều người, chẳng qua hắn chỉ đang nhìn về hướng này thôi.
Triều Từ tự an ủi mình như vậy.
Bữa tiệc lần này khá tự do, sau khi Phương Nhã Văn và Hứa Trạm nói vài câu đơn giản, mọi người liền tự tản ra để giao lưu hoặc giải trí. Người ngồi cùng bàn với Triều Từ đều là bạn bè quen biết từ trước với nhau, bây giờ vừa khéo tập trung lại, đang đề nghị ra hồ bơi ở phía sau biệt thự chơi.
Bọn họ đang nói chuyện, thì Phương Nhã Văn cầm ly rượu bước đến, tham gia vào câu chuyện của họ.
Phó Lâm được coi là người có gia thế xuất sắc nhất trong nhóm, bình thường bọn họ cũng ngầm coi Phó Lâm là người cầm đầu. Bây giờ Triều Từ ở đây cũng được hưởng lây, bọn họ cười nói với nhau trông rất náo nhiệt.
"Phương đại tiểu thư ơi, đừng nhìn Triều Từ nữa, mắt cậu sáng như là đèn pha rồi." Có người đột nhiên cười nói. Nhóm người này có quan hệ tốt với Phương Nhã Văn, tính ra là lớn lên cùng nhau, nên khi trêu chọc cũng không nể nang gì.
Phương Nhã Văn quay đầu lườm người này: "Cậu mà còn nói nhảm nữa thì ngày mai tôi dẫn đám bồ nhí của cậu đến gặp bố mẹ cậu!"
Lời này như chạm vào điểm yếu của người đó, anh ta lập tức câm miệng không nói gì nữa.
Phương Nhã Văn đắc ý cười, lúc quay đầu lại với Triều Từ lại là vẻ dịu dàng và lịch sự.
Mọi người lại nói chuyện với nhau một lúc, sau đó Phương Nhã Văn và Triều Từ trao đổi WeChat, một nhóm người xung quanh cũng hùa vào tạo ra một bầu không khí rất náo nhiệt. Bỗng nhiên có một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Mọi người đang nói chuyện gì vậy?"
Giọng nói này vừa vang lên, mọi người đều quay đầu lại, khi thấy rõ người đến thì không ai dám nói thêm gì nữa.
Là Hứa Trạm.
"Không có gì hết, chỉ đang ôn lại chuyện cũ với nhau thôi ạ." Phương Nhã Văn vội vàng đứng dậy đi đến bên cạnh Hứa Trạm nói.
Là người chủ trì bữa tiệc tẩy trần cho Hứa Trạm, đáng lẽ ra Phương Nhã Văn phải ở bên cạnh Hứa Trạm suốt buổi tiệc. Nhưng vừa rồi Hứa Trạm bận rộn, hình như nghe điện thoại, nên Phương Nhã Văn cũng không ở bên cạnh hắn.
"Anh họ, đây là Phó Lâm mà em thường nói với anh, cậu ấy ngưỡng mộ anh từ lâu rồi." Phương Nhã Văn giới thiệu Phó Lâm cho Hứa Trạm, muốn Phó Lâm có cơ hội gây ấn tượng trước mặt Hứa Trạm.
Những người này tuy cũng giàu có, nhưng so với nhà họ Hứa thật sự không cùng cấp bậc. Chỉ mới nhận được một chút ân huệ từ nhà họ Hứa, mà nhà họ Phương đã có được địa vị như ngày hôm nay.
Nhưng lời giới thiệu của cô chưa nói hết đã bị Hứa Trạm cắt ngang.
"Cậu ấy là ai?" Hắn nhìn Triều Từ hỏi.
Triều Từ không ngờ vị đại ca này vừa tới đã chú ý đến mình, lập tức căng thẳng.
Phương Nhã Văn cũng hơi bất ngờ, còn có chút dự cảm không lành, nhưng lúc này chỉ có thể cười gượng nói: "Đây là bạn của Phó Lâm..."
Phương Nhã Văn giới thiệu xong Triều Từ, lại nói thêm một đống lời khác để làm dịu không khí. Phương Nhã Văn được coi là người có quan hệ thân thiết với Hứa Trạm nhất, hồi nhỏ khi Hứa Trạm còn học cấp ba thường dẫn cô đi chơi, khi đó cô mới mười tuổi. Dù Hứa Trạm ra nước ngoài nhưng vẫn quan tâm tới cô, hai năm trước khi cô làm lễ trưởng thành, Hứa Trạm cũng về nước để tham dự. Nhưng Hứa Trạm sau mười năm không còn là cậu học sinh trung học năm đó, hắn ngày càng thâm sâu khó lường, ngay cả Phương Nhã Văn cũng có chút sợ hắn.
Phương Nhã Văn nói một hồi lâu cũng không nhận được câu đáp nào từ Hứa Trạm, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Triều Từ. Khi mọi người rơi vào sự im lặng và lúng túng, hắn đột nhiên nói: "Cậu ra ngoài một lát."
Hắn đang nhìn Triều Từ, nên câu này rõ ràng là đang nói với Triều Từ.
Mọi người đều nhìn Triều Từ, nhất thời không hiểu bầu không khí và diễn biến kỳ lạ này là thế nào.
Triều Từ cũng biết người này là nhân vật lớn không thể chọc vào, chỉ có thể thấp thỏm đi theo hắn ra ngoài.
Hai người đến một chỗ yên tĩnh cạnh khu vườn, ở dưới tàng cây cao có hai chiếc ghế và một chiếc bàn kính.
Hứa Trạm ra hiệu bảo Triều Từ ngồi xuống, sau đó hắn cũng ngồi đối diện Triều Từ.
"Ngài... ngài Hứa, ngài —" có việc gì không?
Triều Từ ngập ngừng, không biết phải gọi Hứa Trạm như thế nào.
Khó khăn lắm mới gọi được một tiếng "Ngài Hứa," cậu đang định nói tiếp thì nghe thấy người này đột nhiên nói.
"Cậu định theo đuổi Phương Nhã Văn à?"
Triều Từ lập tức căng thẳng.
Thật ra ý định theo đuổi Phương Nhã Văn của Triều Từ không hề giấu giếm. Phương Nhã Văn cũng là một người biết chơi và cả hai bên đều hiểu ý định của nhau.
Nhưng đột nhiên bị một nhân vật "tai to mặt lớn" như vậy công khai nhắc đến, bầu không khí bỗng trở nên quái dị khó tả.
Bộ trang phục này tốn hơn một trăm ngàn, mà cậu chỉ định kiếm vài trăm ngàn từ việc hẹn hò với các cô gái giàu có...... Thật sự cảm thấy như mọi thứ đều bị đảo lộn.
Cậu dựa vào Phó Lâm than thở: "Phó chó, sao mày không phải là con gái chứ. Như vậy tao không cần phải kiếm chác bên ngoài, chúng ta có thể giải quyết nội bộ rồi."
Phó Lâm phải cố gắng lắm mới đẩy được Triều Từ ra khỏi người mình, tỏ vẻ ghét bỏ: "Đừng để bố mày phát tởm nữa!"
Hai người cười đùa bước lên chiếc xe thể thao mới mua của Phó Lâm.
Tiểu thư nhà họ Phương tên đầy đủ là Phương Nhã Văn. Cô ấy và Hứa Trạm cũng xem như là đồng trang lứa, vì vậy tiệc tẩy trần lần này cũng không tổ chức quá trang trọng - vì bữa tiệc chính thức đã có người tổ chức từ trước rồi. Tiệc tẩy trần lần này được tổ chức tại biệt thự rộng hai nghìn mét vuông ở thành phố A của Phương Nhã Văn, ngay cả đối với một người giàu như Phương Nhã Văn thì căn biệt thự này cũng chiếm gần nửa tài sản của cô. Cô đã để mắt tới căn biệt thự này từ lâu, khó khăn lắm mới chờ được ngày chủ cũ bán nó, cô đã rút hết tiền của mình và xin thêm một khoản lớn từ bố mẹ để mua nó.
Phương Nhã Văn đã mua căn biệt thự này được hơn hai tháng và khoe khoang suốt thời gian qua. Nhân dịp Hứa Trạm về nước, cô cũng muốn khoe khoang tiếp bằng cách tổ chức tiệc tẩy trần tại đây.
Đây là lần đầu tiên Triều Từ được chứng kiến thế giới của người giàu có.
Những người ở đây đều mặc trang phục cao cấp, một số quý cô đeo trang sức lấp lánh đến mức làm lóa mắt Triều Từ. Những người phục vụ được đào tạo kỹ càng đi qua đi lại. Biệt thự phong cách Pháp ở đối diện thật lãng mạn và xa hoa. Xung quanh cậu toàn là người đẹp ăn mặc sang trọng và ánh đèn tỏa sáng rực rỡ.
Triều Từ dụi mắt, theo sát Phó Lâm lẩm bẩm: "Thật sự còn khoa trương hơn cả trên phim."
Phó Lâm cười cậu: "Phim mà cũng làm như thế này thì đoàn phim đó phá sản lâu rồi."
Dù sự chênh lệch rất lớn đập vào mắt cậu nhưng Triều Từ không tỏ ra rụt rè. Dù cậu không hiểu nhiều về nghi thức của tầng lớp thượng lưu, nhưng phong thái và hành động của cậu vẫn rất điềm tĩnh.
Chênh lệch rất lớn nhưng không liên quan đến cậu. Cậu chỉ cần lo tốt việc của mình là được.
Lý lẽ này ai cũng hiểu nhưng không có mấy ai làm được. Việc Triều Từ có thể làm được điều đó thực sự rất đáng quý, có lẽ đây là lý do mà Phó Lâm đã làm bạn với cậu suốt ba năm.
Phó Lâm và Phương Nhã Văn là bạn tốt của nhau, hai người vừa vào cửa Phương Nhã Văn liền đi về phía họ. Cô định chào hỏi vài câu, nhưng khi thấy Triều Từ thì hai mắt sáng lên, không để ý đến Phó Lâm nữa.
"Đây là Triều Từ phải không, không ngờ hôm nay cậu cũng đến, thật vui khi được gặp cậu!" Phương Nhã Văn đi đến bên cạnh Triều Từ, vẻ mặt hớn hở cười nói.
Phương Nhã Văn và Phó Lâm chơi thân với nhau là do thường xuyên gây gổ với nhau, đó là cách ở chung của hai người họ. Bây giờ cô bỏ mặc Phó Lâm, chỉ nói chuyện với Triều Từ, nên cả hai cũng đều cảm thấy không có vấn đề gì.
Cô cũng được coi là người đẹp nhất trong đám đông kia, với ngũ quan tươi tắn và khí chất trang nhã. Hôm nay, cô mặc một chiếc váy đuôi cá màu xanh da trời, trên cổ và tai đeo bộ trang sức ngọc bích đặt riêng của Bvlgari, kết hợp với mái tóc đen uốn sóng, đúng là xinh đẹp và phú quý vô cùng.
"Tớ cũng rất vui khi được gặp cậu, Phương tiểu thư." Triều Từ cười hơi ngượng ngùng, nhưng ánh mắt mang theo vẻ lười biếng của cậu vẫn không thể che giấu được.
Phương Nhã Văn nhìn Triều Từ mê mẩn.
"Tôi dẫn anh em của tôi đến đây để mọi người mở mang tầm mắt, không cần cảm ơn tôi." Phó Lâm chen vào nói.
Vài người cười đùa mấy câu, Phương Nhã Văn rõ ràng không muốn rời đi, nhưng vì phải tiếp đón những vị khách quan trọng khác nên cô chỉ đành tiếc nuối nói: "Tớ phải đi tiếp khách, lát nữa chúng ta lại nói chuyện nhé."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được, cô cứ lo việc của mình đi." Phó Lâm vẫy tay trông rất đáng ghét, bị Phương Nhã Văn lườm cho một cái.
Nhưng cô quay lại cười dịu dàng với Triều Từ rồi mới rời đi.
Sau khi cô đi khỏi, Phó Lâm thúc vào vai Triều Từ: "Thế nào? Con nhỏ Phương đó tuy hơi ngu và thô lỗ, nhưng bình thường tính ra vẫn ổn đúng không."
"Cũng đáng yêu đấy." Triều Từ nói.
Hai người vừa nói vừa đi đến vị trí đã được sắp xếp, xung quanh chủ yếu là bạn bè thân thiết của Phó Lâm, Triều Từ cũng quen biết được một nửa trong số đó.
Tiệc tẩy trần chính thức bắt đầu vào lúc bảy giờ tối. Khi nhân vật chính của bữa tiệc này - Hứa Trạm - xuất hiện, cả hội trường đều im lặng.
Những người ở trong nước đều đã nghe qua không ít về danh tiếng của đại thiếu gia nhà họ Hứa. Hôm nay, người đến dự tiệc đa phần là người trẻ tuổi, khi được diện kiến người nổi tiếng với thủ đoạn sắt đá trong giới kinh doanh, không ai dám làm gì lỗ mãng trước mặt hắn.
Triều Từ cũng không nhịn được mà nhìn thêm vài lần vị đại thiếu gia họ Hứa trong truyền thuyết này. Người này ngoại hình cực kỳ xuất sắc, sống mũi cao, mắt sâu, môi mỏng. Đôi mắt phượng đen nhánh của hắn hiện lên sự sắc bén như mũi tên. Hắn vuốt toàn bộ mái tóc ra sau đầu càng tôn thêm vẻ sắc sảo, mang đến một cảm giác bức người. Hắn rất cao, ít nhất cũng phải một mét chín, khi mặc bộ vest màu xám bạc càng làm cho vóc người của hắn thêm cao ráo và xuất chúng.
Triều Từ chỉ len lén nhìn vài lần, mà trong hội trường này những người làm như vậy cũng không ít. Dù sao nhiều năm qua, phần lớn mọi người trong nước chỉ nghe danh chứ chưa gặp mặt Hứa Trạm, nên tò mò cũng là điều bình thường.
Nhưng không hiểu sao, mỗi khi Triều Từ nhìn Hứa Trạm cũng đều cảm thấy mình đang bị Hứa Trạm nhìn lại. Khi đối diện với đôi mắt phượng đen tuyền và sắc bén của hắn, Triều Từ đột nhiên cảm thấy sống lưng hơi lạnh.
Chắc là ảo giác, dù sao bên cạnh mình cũng có nhiều người, chẳng qua hắn chỉ đang nhìn về hướng này thôi.
Triều Từ tự an ủi mình như vậy.
Bữa tiệc lần này khá tự do, sau khi Phương Nhã Văn và Hứa Trạm nói vài câu đơn giản, mọi người liền tự tản ra để giao lưu hoặc giải trí. Người ngồi cùng bàn với Triều Từ đều là bạn bè quen biết từ trước với nhau, bây giờ vừa khéo tập trung lại, đang đề nghị ra hồ bơi ở phía sau biệt thự chơi.
Bọn họ đang nói chuyện, thì Phương Nhã Văn cầm ly rượu bước đến, tham gia vào câu chuyện của họ.
Phó Lâm được coi là người có gia thế xuất sắc nhất trong nhóm, bình thường bọn họ cũng ngầm coi Phó Lâm là người cầm đầu. Bây giờ Triều Từ ở đây cũng được hưởng lây, bọn họ cười nói với nhau trông rất náo nhiệt.
"Phương đại tiểu thư ơi, đừng nhìn Triều Từ nữa, mắt cậu sáng như là đèn pha rồi." Có người đột nhiên cười nói. Nhóm người này có quan hệ tốt với Phương Nhã Văn, tính ra là lớn lên cùng nhau, nên khi trêu chọc cũng không nể nang gì.
Phương Nhã Văn quay đầu lườm người này: "Cậu mà còn nói nhảm nữa thì ngày mai tôi dẫn đám bồ nhí của cậu đến gặp bố mẹ cậu!"
Lời này như chạm vào điểm yếu của người đó, anh ta lập tức câm miệng không nói gì nữa.
Phương Nhã Văn đắc ý cười, lúc quay đầu lại với Triều Từ lại là vẻ dịu dàng và lịch sự.
Mọi người lại nói chuyện với nhau một lúc, sau đó Phương Nhã Văn và Triều Từ trao đổi WeChat, một nhóm người xung quanh cũng hùa vào tạo ra một bầu không khí rất náo nhiệt. Bỗng nhiên có một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Mọi người đang nói chuyện gì vậy?"
Giọng nói này vừa vang lên, mọi người đều quay đầu lại, khi thấy rõ người đến thì không ai dám nói thêm gì nữa.
Là Hứa Trạm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không có gì hết, chỉ đang ôn lại chuyện cũ với nhau thôi ạ." Phương Nhã Văn vội vàng đứng dậy đi đến bên cạnh Hứa Trạm nói.
Là người chủ trì bữa tiệc tẩy trần cho Hứa Trạm, đáng lẽ ra Phương Nhã Văn phải ở bên cạnh Hứa Trạm suốt buổi tiệc. Nhưng vừa rồi Hứa Trạm bận rộn, hình như nghe điện thoại, nên Phương Nhã Văn cũng không ở bên cạnh hắn.
"Anh họ, đây là Phó Lâm mà em thường nói với anh, cậu ấy ngưỡng mộ anh từ lâu rồi." Phương Nhã Văn giới thiệu Phó Lâm cho Hứa Trạm, muốn Phó Lâm có cơ hội gây ấn tượng trước mặt Hứa Trạm.
Những người này tuy cũng giàu có, nhưng so với nhà họ Hứa thật sự không cùng cấp bậc. Chỉ mới nhận được một chút ân huệ từ nhà họ Hứa, mà nhà họ Phương đã có được địa vị như ngày hôm nay.
Nhưng lời giới thiệu của cô chưa nói hết đã bị Hứa Trạm cắt ngang.
"Cậu ấy là ai?" Hắn nhìn Triều Từ hỏi.
Triều Từ không ngờ vị đại ca này vừa tới đã chú ý đến mình, lập tức căng thẳng.
Phương Nhã Văn cũng hơi bất ngờ, còn có chút dự cảm không lành, nhưng lúc này chỉ có thể cười gượng nói: "Đây là bạn của Phó Lâm..."
Phương Nhã Văn giới thiệu xong Triều Từ, lại nói thêm một đống lời khác để làm dịu không khí. Phương Nhã Văn được coi là người có quan hệ thân thiết với Hứa Trạm nhất, hồi nhỏ khi Hứa Trạm còn học cấp ba thường dẫn cô đi chơi, khi đó cô mới mười tuổi. Dù Hứa Trạm ra nước ngoài nhưng vẫn quan tâm tới cô, hai năm trước khi cô làm lễ trưởng thành, Hứa Trạm cũng về nước để tham dự. Nhưng Hứa Trạm sau mười năm không còn là cậu học sinh trung học năm đó, hắn ngày càng thâm sâu khó lường, ngay cả Phương Nhã Văn cũng có chút sợ hắn.
Phương Nhã Văn nói một hồi lâu cũng không nhận được câu đáp nào từ Hứa Trạm, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Triều Từ. Khi mọi người rơi vào sự im lặng và lúng túng, hắn đột nhiên nói: "Cậu ra ngoài một lát."
Hắn đang nhìn Triều Từ, nên câu này rõ ràng là đang nói với Triều Từ.
Mọi người đều nhìn Triều Từ, nhất thời không hiểu bầu không khí và diễn biến kỳ lạ này là thế nào.
Triều Từ cũng biết người này là nhân vật lớn không thể chọc vào, chỉ có thể thấp thỏm đi theo hắn ra ngoài.
Hai người đến một chỗ yên tĩnh cạnh khu vườn, ở dưới tàng cây cao có hai chiếc ghế và một chiếc bàn kính.
Hứa Trạm ra hiệu bảo Triều Từ ngồi xuống, sau đó hắn cũng ngồi đối diện Triều Từ.
"Ngài... ngài Hứa, ngài —" có việc gì không?
Triều Từ ngập ngừng, không biết phải gọi Hứa Trạm như thế nào.
Khó khăn lắm mới gọi được một tiếng "Ngài Hứa," cậu đang định nói tiếp thì nghe thấy người này đột nhiên nói.
"Cậu định theo đuổi Phương Nhã Văn à?"
Triều Từ lập tức căng thẳng.
Thật ra ý định theo đuổi Phương Nhã Văn của Triều Từ không hề giấu giếm. Phương Nhã Văn cũng là một người biết chơi và cả hai bên đều hiểu ý định của nhau.
Nhưng đột nhiên bị một nhân vật "tai to mặt lớn" như vậy công khai nhắc đến, bầu không khí bỗng trở nên quái dị khó tả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro