Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ
Tôi đã sớm quen...
2024-11-19 02:50:04
Đàn ông đích thực không bao giờ quay đầu lại nhìn vụ nổ.
Nhưng cái gì cũng có ngoại lệ, sau khi ném ra quả bom này, Triều Từ vẫn phải ngồi lại trong quán cà phê, đối diện với Hứa Trạm, chờ đợi phản ứng của hắn.
Bề ngoài cậu tỏ ra bình tĩnh, nhưng thực ra tim đang đập loạn xạ như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ông chủ Hứa im lặng rất lâu, chỉ có sắc mặt là ngày càng khó coi.
Triều Từ thầm nghĩ, thà rằng Hứa Trạm nói ra điều gì đó, kiểu: "Đúng, tôi đã bị cậu lừa, vậy giờ cậu muốn sao? Nói một lời rõ ràng đi!"
Nhưng anh cứ như thế này, tôi cảm thấy lo lắng lắm đấy!
Xong rồi xong rồi, cảm giác như mình đã khiến Hứa Trạm tức giận đến mức mặt anh ta sắp xanh lè lên rồi.
Bây giờ trông anh ta như một người phụ nữ chờ đợi cả thanh xuân vì một tên đàn ông phụ tình.
Triều Từ chớp chớp mắt: Vô tội.jpg
Cậu cẩn thận quan sát Hứa Trạm, sợ rằng hắn sẽ bất ngờ nổi giận với mình.
Nếu một nhân vật tầm cỡ như vậy thực sự muốn đối phó với cậu, thì một người bình thường như cậu chắc chắn sẽ không có cơ hội phản kháng.
"Anh không tin." Sau một hồi sắc mặt thay đổi, Hứa Trạm mới thốt ra ba từ này.
Triều Từ: "???"
Vừa nãy chúng ta nói chuyện rõ ràng rồi mà, sao bây giờ anh lại nói không tin?!
Bên trong cậu ngơ ngác, nhưng bên ngoài vẫn cố giữ bình tĩnh: "Anh tin hay không tùy anh, dù sao chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa. Nếu không còn chuyện gì thì tôi đi trước."
Cậu nói rồi chuẩn bị đứng dậy, nhưng thấy Hứa Trạm lắc đầu nói: "Anh tin hay không không quan trọng. Cho dù mấy chuyện đó đều là giả, anh cũng không thể để em đi như vậy."
Triều Từ cảm thấy hơi bất lực, đầu bắt đầu đau đau.
"Vậy anh muốn thế nào?" cậu hỏi.
"Về lại thành phố A với anh."
Triều Từ: Sao nói tới nói lui lại quay về vấn đề này rồi?
Đầu cậu như muốn nổ tung: "Không phải, đại ca à, anh cần gì phải làm như vậy? Tôi không thích anh, ép nhau thì đâu có gì tốt đẹp. Cho dù anh có đưa tôi về, tôi cũng sẽ làm mặt lạnh với anh mỗi ngày. Tôi không phải như anh tưởng đâu, thật ra tôi không học hành gì cả, lúc anh không ở nhà tôi toàn chơi game, nói học là để lừa anh thôi! Tôi không thích nấu ăn, cũng chẳng thích mát xa hay sấy tóc cho anh, tôi chỉ làm bộ vậy thôi! Tôi cực kỳ ghét nấu ăn, lúc anh đi công tác, ngày nào tôi cũng đặt đồ ăn bên ngoài, hộp đồ ăn vứt đầy nhà, cả tuần cũng chẳng thèm dọn!"
Cậu càng nói càng nhiều, càng nói càng không ngại gì nữa, cuối cùng tuôn ra hết: "Mỗi lần anh lên hot search với người mẫu này, ngôi sao kia, tiểu thư này, bà chủ giàu có kia, thực ra tôi chẳng hề quan tâm! Khi anh về thấy tôi khóc lóc là do tôi dùng thuốc nhỏ mắt để lừa anh thôi!"
【Ngầu đét!】Hệ thống không khỏi thốt lên, đồng thời cũng lo lắng hộ cho Triều Từ.
Triều Từ nói một tràng sảng khoái, nhưng nói xong lại bắt đầu cảm thấy căng thẳng.
Cái này... Liệu mình có nói hơi quá không...
Nói xong, cậu không dám nhìn thẳng vào Hứa Trạm, chỉ dám liếc nhìn hắn qua khóe mắt.
Hứa Trạm nghe xong, im lặng một lúc lâu.
Cuối cùng, hắn bị Triều Từ chọc cười: "Em còn dám nói ra những điều đó?"
Triều Từ gãi gãi mũi, cảm thấy có chút chột dạ.
"Anh không quan tâm trong lòng em nghĩ gì, tóm lại em phải theo anh về thành phố A, sống cùng với anh." Hứa Trạm nói, thấy Triều Từ định mở miệng phản đối, hắn liền nói thêm, "Đây là điều kiện duy nhất của anh. Còn việc em muốn chơi game hay gọi đồ ăn ngoài, tất cả đều tùy em."
Triều Từ nghe xong, suy nghĩ một lúc rồi thử thăm dò: "Ý anh là tôi chỉ cần theo anh về là được, ngoài ra anh không quản lý tôi, cũng không yêu cầu tôi làm chuyện gì khác?"
Hứa Trạm gật đầu.
"Vậy tôi không cần nấu ăn, không cần làm bộ vui vẻ, không cần cung cấp dịch vụ lên giường?"
"......"
Hứa Trạm có chút đen mặt nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
"Nhưng nếu anh lừa tôi thì sao?" Triều Từ cảnh giác hỏi.
"Em có gì đáng để anh lừa? Nếu anh thật sự muốn ép em quay về, em còn có thể ngồi đây mà cò kè mặc cả với anh sao?" Hứa Trạm phản bác.
"Nếu tôi không theo anh về thì sao?"
Hứa Trạm nhướng mày: "Nghe nói cậu con trai nhà họ Phó là bạn thân của em?"
Vẫn là chiêu đe dọa cũ...
Triều Từ thầm than.
Nhưng không thể phủ nhận rằng Hứa Trạm luôn nắm được điểm yếu của cậu.
Hơn nữa, tình hình lần này so với những gì cậu tưởng tượng cũng không tệ lắm. Dù sao cũng chỉ là ở nhà Hứa Trạm một thời gian, cứ lôi thôi lếch thếch mà sống, có lẽ khi nhìn thấy bộ dạng thật của cậu, ông chủ Hứa sẽ không còn chút hứng thú nào nữa.
Còn việc sau này ông chủ Hứa có tức giận, xấu hổ hay không...
Triều Từ đã sống cùng Hứa Trạm ba năm, mặc dù hắn có chút hoang tưởng và hay để bụng, nhưng được cái đã nói là làm, không hề nuốt lời.
Triều Từ không biết có phải do cậu nhìn nhầm hay không, nhưng cậu có cảm giác đôi mắt của Hứa Trạm lúc nãy hơi đỏ.
Không lẽ mình nói có chút mà khiến anh ta khóc rồi?
............
Triều Từ ở lại nhà cậu mình thêm hai ngày nữa rồi mới theo Hứa Trạm trở về thành phố A.
Điều khiến cậu ngạc nhiên là Hứa Trạm thực sự đã ở lại cái thị trấn nhỏ này để chờ cậu. Hắn đến đây vội vã và chỉ ở lại vài ngày, nên đã chọn khách sạn. Triều Từ nghĩ những khách sạn ở thị trấn nhỏ này trông có vẻ ổn, nhưng để một đại gia như Hứa Trạm ở đó, cậu vẫn cảm thấy hơi thiệt thòi cho hắn.
Cảm giác có chút ngượng ngùng.
Ngày thứ ba, Hứa Trạm đích thân đến đón Triều Từ đi ra sân bay, người lái xe là thư ký Chu.
Thực ra, Hứa Trạm có rất nhiều thư ký, hợp thành một đội ngũ thư ký hoàn chỉnh, mỗi người phụ trách một công việc khác nhau. Thư ký Chu chủ yếu phụ trách về các vấn đề liên quan đến cuộc sống hằng ngày của Hứa Trạm, có lẽ vì anh ta có năng lực, lại theo Hứa Trạm từ rất lâu, nên Hứa Trạm rất tin tưởng và giao phó cho anh ta thường xuyên. Triều Từ cũng gặp thư ký Chu nhiều nhất trong số các thư ký.
Thư ký Chu xuống xe mở cửa cho Triều Từ, đồng thời chào hỏi xã giao một chút. Không hiểu sao, Triều Từ luôn cảm thấy nụ cười của thư ký Chu khi nhìn mình có chút khổ sở.
Có lẽ lần trước khi cậu bỏ đi mà không nói tiếng nào đã gây rắc rối cho thư ký Chu, biết đâu Hứa Trạm còn trút giận lên anh ta nữa.
Thật là tội nghiệp.
Triều Từ thầm nói lời xin lỗi với thư ký Chu ở trong lòng.
Chuyến bay từ thị trấn nhỏ đến thành phố A mất khoảng ba giờ, cộng thêm thời gian bị lãng phí trên đường, mặc dù họ đã khởi hành từ sáng sớm nhưng khi đến nơi đã hơn bốn giờ chiều.
Vẫn là căn biệt thự trước đây.
Ngay cả nội thất gần như không thay đổi.
Triều Từ kéo vali đi sau lưng Hứa Trạm, nhìn xung quanh rồi hỏi: "Ngài Hứa, tôi ở phòng nào vậy?"
Hứa Trạm quay lại nhìn cậu, Triều Từ cảm thấy hình như hắn có chút giận dỗi.
"Ở phòng anh," Hứa Trạm nói, giọng điệu không hề có ý định muốn thương lượng với Triều Từ.
"Chuyện này... không hay lắm đâu?" Triều Từ cười gượng.
"Anh sẽ không động đến em."
"Không phải là tôi nghi ngờ nhân phẩm của ngài Hứa đâu, chỉ là... tôi thích thức khuya chơi game, thích đặt đồ ăn ngoài rồi ăn ở trong phòng với lười dọn dẹp... ở cùng anh chắc chắn sẽ làm phiền anh rất nhiều." Triều Từ cẩn thận nói.
"Không sao." Hứa Trạm nói, rồi trực tiếp cầm lấy vali của Triều Từ đi lên tầng hai, hướng đến phòng ngủ chính. Triều Từ chỉ có thể bước từng bước một theo sau.
"Em muốn làm gì cũng được, anh không quản lý em. Nếu em lười dọn phòng, anh có thể bảo dì Triệu đến dọn dẹp, nhưng em không được thức khuya."
"......"
Triều Từ bất đắc dĩ theo Hứa Trạm lên lầu, hai người bước vào phòng ngủ chính, Hứa Trạm đặt vali của Triều Từ vào phòng thay đồ.
Triều Từ liếc nhìn vào trong, thấy có rất nhiều quần áo của mình ở trong phòng thay đồ.
Hầu hết đều là quần áo mới tinh, chỉ có vài bộ là Triều Từ đã từng mặc qua. Cậu nhỏ con hơn Hứa Trạm rất nhiều, nên khi đặt quần áo của hai người ở cạnh nhau vẫn có thể dễ dàng nhận ra.
Sau khi đóng cửa phòng thay đồ lại, Hứa Trạm quay qua hỏi Triều Từ: "Em muốn ăn gì tối nay?"
Triều Từ... cảm thấy hơi bất ngờ.
Cậu có thể gọi món thông qua ông chủ như thế này sao?
"Tôi muốn ăn... trứng hấp sốt gạch cua, khoai tây xào chua ngọt và bò áp chảo..." Triều Từ liệt kê một vài món ăn.
Hứa Trạm gật đầu, cúi xuống nhắn gì đó.
Sau đó, hắn nói với Triều Từ: "Sau này em muốn ăn gì thì nói với chú Lâm."
"Ồ..." Triều Từ ngơ ngác gật đầu.
Triều Từ cảm thấy độ bao dung của Hứa Trạm quá cao.
"Còn nữa, sau này đừng gọi anh là ngài Hứa nữa."
"Hả? Vậy gọi là gì?" Triều Từ ngơ ngác ngẩng đầu lên.
"Gọi..." Hứa Trạm muốn nói gì đó nhưng lại do dự một lúc, cuối cùng nói: "Gọi là Hứa Trạm đi."
"Ồ ồ." Triều Từ gật đầu.
Sau đó, cả hai đều im lặng.
Triều Từ cảm thấy cứ đứng mãi ở cửa như thế này không phải là cách hay. Cậu lại nghĩ đến việc mình đã hạ quyết tâm trước đó, phải làm sao sống bừa bộn hết mức có thể, để khiến ông chủ hoàn toàn từ bỏ mình, nên cậu quyết định...
Không tiếp tục đứng lỳ ở cửa cùng Hứa Trạm nữa, mà quay đầu leo lên giường, xếp chồng mấy cái gối lại để dựa lưng rồi kéo chăn lên đắp.
Cậu lấy điện thoại ra, mở game lên và bắt đầu chơi.
Cậu vẫy tay với Hứa Trạm nói: "Vậy tôi nằm trước nhé, Hứa... Hứa Trạm, anh có gì thì gọi tôi nhé."
Hứa Trạm: "..."
Cái tư thế tiêu chuẩn của kẻ lười biếng cấp quốc gia là như thế này sao?!
Nhưng cái gì cũng có ngoại lệ, sau khi ném ra quả bom này, Triều Từ vẫn phải ngồi lại trong quán cà phê, đối diện với Hứa Trạm, chờ đợi phản ứng của hắn.
Bề ngoài cậu tỏ ra bình tĩnh, nhưng thực ra tim đang đập loạn xạ như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ông chủ Hứa im lặng rất lâu, chỉ có sắc mặt là ngày càng khó coi.
Triều Từ thầm nghĩ, thà rằng Hứa Trạm nói ra điều gì đó, kiểu: "Đúng, tôi đã bị cậu lừa, vậy giờ cậu muốn sao? Nói một lời rõ ràng đi!"
Nhưng anh cứ như thế này, tôi cảm thấy lo lắng lắm đấy!
Xong rồi xong rồi, cảm giác như mình đã khiến Hứa Trạm tức giận đến mức mặt anh ta sắp xanh lè lên rồi.
Bây giờ trông anh ta như một người phụ nữ chờ đợi cả thanh xuân vì một tên đàn ông phụ tình.
Triều Từ chớp chớp mắt: Vô tội.jpg
Cậu cẩn thận quan sát Hứa Trạm, sợ rằng hắn sẽ bất ngờ nổi giận với mình.
Nếu một nhân vật tầm cỡ như vậy thực sự muốn đối phó với cậu, thì một người bình thường như cậu chắc chắn sẽ không có cơ hội phản kháng.
"Anh không tin." Sau một hồi sắc mặt thay đổi, Hứa Trạm mới thốt ra ba từ này.
Triều Từ: "???"
Vừa nãy chúng ta nói chuyện rõ ràng rồi mà, sao bây giờ anh lại nói không tin?!
Bên trong cậu ngơ ngác, nhưng bên ngoài vẫn cố giữ bình tĩnh: "Anh tin hay không tùy anh, dù sao chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa. Nếu không còn chuyện gì thì tôi đi trước."
Cậu nói rồi chuẩn bị đứng dậy, nhưng thấy Hứa Trạm lắc đầu nói: "Anh tin hay không không quan trọng. Cho dù mấy chuyện đó đều là giả, anh cũng không thể để em đi như vậy."
Triều Từ cảm thấy hơi bất lực, đầu bắt đầu đau đau.
"Vậy anh muốn thế nào?" cậu hỏi.
"Về lại thành phố A với anh."
Triều Từ: Sao nói tới nói lui lại quay về vấn đề này rồi?
Đầu cậu như muốn nổ tung: "Không phải, đại ca à, anh cần gì phải làm như vậy? Tôi không thích anh, ép nhau thì đâu có gì tốt đẹp. Cho dù anh có đưa tôi về, tôi cũng sẽ làm mặt lạnh với anh mỗi ngày. Tôi không phải như anh tưởng đâu, thật ra tôi không học hành gì cả, lúc anh không ở nhà tôi toàn chơi game, nói học là để lừa anh thôi! Tôi không thích nấu ăn, cũng chẳng thích mát xa hay sấy tóc cho anh, tôi chỉ làm bộ vậy thôi! Tôi cực kỳ ghét nấu ăn, lúc anh đi công tác, ngày nào tôi cũng đặt đồ ăn bên ngoài, hộp đồ ăn vứt đầy nhà, cả tuần cũng chẳng thèm dọn!"
Cậu càng nói càng nhiều, càng nói càng không ngại gì nữa, cuối cùng tuôn ra hết: "Mỗi lần anh lên hot search với người mẫu này, ngôi sao kia, tiểu thư này, bà chủ giàu có kia, thực ra tôi chẳng hề quan tâm! Khi anh về thấy tôi khóc lóc là do tôi dùng thuốc nhỏ mắt để lừa anh thôi!"
【Ngầu đét!】Hệ thống không khỏi thốt lên, đồng thời cũng lo lắng hộ cho Triều Từ.
Triều Từ nói một tràng sảng khoái, nhưng nói xong lại bắt đầu cảm thấy căng thẳng.
Cái này... Liệu mình có nói hơi quá không...
Nói xong, cậu không dám nhìn thẳng vào Hứa Trạm, chỉ dám liếc nhìn hắn qua khóe mắt.
Hứa Trạm nghe xong, im lặng một lúc lâu.
Cuối cùng, hắn bị Triều Từ chọc cười: "Em còn dám nói ra những điều đó?"
Triều Từ gãi gãi mũi, cảm thấy có chút chột dạ.
"Anh không quan tâm trong lòng em nghĩ gì, tóm lại em phải theo anh về thành phố A, sống cùng với anh." Hứa Trạm nói, thấy Triều Từ định mở miệng phản đối, hắn liền nói thêm, "Đây là điều kiện duy nhất của anh. Còn việc em muốn chơi game hay gọi đồ ăn ngoài, tất cả đều tùy em."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triều Từ nghe xong, suy nghĩ một lúc rồi thử thăm dò: "Ý anh là tôi chỉ cần theo anh về là được, ngoài ra anh không quản lý tôi, cũng không yêu cầu tôi làm chuyện gì khác?"
Hứa Trạm gật đầu.
"Vậy tôi không cần nấu ăn, không cần làm bộ vui vẻ, không cần cung cấp dịch vụ lên giường?"
"......"
Hứa Trạm có chút đen mặt nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
"Nhưng nếu anh lừa tôi thì sao?" Triều Từ cảnh giác hỏi.
"Em có gì đáng để anh lừa? Nếu anh thật sự muốn ép em quay về, em còn có thể ngồi đây mà cò kè mặc cả với anh sao?" Hứa Trạm phản bác.
"Nếu tôi không theo anh về thì sao?"
Hứa Trạm nhướng mày: "Nghe nói cậu con trai nhà họ Phó là bạn thân của em?"
Vẫn là chiêu đe dọa cũ...
Triều Từ thầm than.
Nhưng không thể phủ nhận rằng Hứa Trạm luôn nắm được điểm yếu của cậu.
Hơn nữa, tình hình lần này so với những gì cậu tưởng tượng cũng không tệ lắm. Dù sao cũng chỉ là ở nhà Hứa Trạm một thời gian, cứ lôi thôi lếch thếch mà sống, có lẽ khi nhìn thấy bộ dạng thật của cậu, ông chủ Hứa sẽ không còn chút hứng thú nào nữa.
Còn việc sau này ông chủ Hứa có tức giận, xấu hổ hay không...
Triều Từ đã sống cùng Hứa Trạm ba năm, mặc dù hắn có chút hoang tưởng và hay để bụng, nhưng được cái đã nói là làm, không hề nuốt lời.
Triều Từ không biết có phải do cậu nhìn nhầm hay không, nhưng cậu có cảm giác đôi mắt của Hứa Trạm lúc nãy hơi đỏ.
Không lẽ mình nói có chút mà khiến anh ta khóc rồi?
............
Triều Từ ở lại nhà cậu mình thêm hai ngày nữa rồi mới theo Hứa Trạm trở về thành phố A.
Điều khiến cậu ngạc nhiên là Hứa Trạm thực sự đã ở lại cái thị trấn nhỏ này để chờ cậu. Hắn đến đây vội vã và chỉ ở lại vài ngày, nên đã chọn khách sạn. Triều Từ nghĩ những khách sạn ở thị trấn nhỏ này trông có vẻ ổn, nhưng để một đại gia như Hứa Trạm ở đó, cậu vẫn cảm thấy hơi thiệt thòi cho hắn.
Cảm giác có chút ngượng ngùng.
Ngày thứ ba, Hứa Trạm đích thân đến đón Triều Từ đi ra sân bay, người lái xe là thư ký Chu.
Thực ra, Hứa Trạm có rất nhiều thư ký, hợp thành một đội ngũ thư ký hoàn chỉnh, mỗi người phụ trách một công việc khác nhau. Thư ký Chu chủ yếu phụ trách về các vấn đề liên quan đến cuộc sống hằng ngày của Hứa Trạm, có lẽ vì anh ta có năng lực, lại theo Hứa Trạm từ rất lâu, nên Hứa Trạm rất tin tưởng và giao phó cho anh ta thường xuyên. Triều Từ cũng gặp thư ký Chu nhiều nhất trong số các thư ký.
Thư ký Chu xuống xe mở cửa cho Triều Từ, đồng thời chào hỏi xã giao một chút. Không hiểu sao, Triều Từ luôn cảm thấy nụ cười của thư ký Chu khi nhìn mình có chút khổ sở.
Có lẽ lần trước khi cậu bỏ đi mà không nói tiếng nào đã gây rắc rối cho thư ký Chu, biết đâu Hứa Trạm còn trút giận lên anh ta nữa.
Thật là tội nghiệp.
Triều Từ thầm nói lời xin lỗi với thư ký Chu ở trong lòng.
Chuyến bay từ thị trấn nhỏ đến thành phố A mất khoảng ba giờ, cộng thêm thời gian bị lãng phí trên đường, mặc dù họ đã khởi hành từ sáng sớm nhưng khi đến nơi đã hơn bốn giờ chiều.
Vẫn là căn biệt thự trước đây.
Ngay cả nội thất gần như không thay đổi.
Triều Từ kéo vali đi sau lưng Hứa Trạm, nhìn xung quanh rồi hỏi: "Ngài Hứa, tôi ở phòng nào vậy?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Trạm quay lại nhìn cậu, Triều Từ cảm thấy hình như hắn có chút giận dỗi.
"Ở phòng anh," Hứa Trạm nói, giọng điệu không hề có ý định muốn thương lượng với Triều Từ.
"Chuyện này... không hay lắm đâu?" Triều Từ cười gượng.
"Anh sẽ không động đến em."
"Không phải là tôi nghi ngờ nhân phẩm của ngài Hứa đâu, chỉ là... tôi thích thức khuya chơi game, thích đặt đồ ăn ngoài rồi ăn ở trong phòng với lười dọn dẹp... ở cùng anh chắc chắn sẽ làm phiền anh rất nhiều." Triều Từ cẩn thận nói.
"Không sao." Hứa Trạm nói, rồi trực tiếp cầm lấy vali của Triều Từ đi lên tầng hai, hướng đến phòng ngủ chính. Triều Từ chỉ có thể bước từng bước một theo sau.
"Em muốn làm gì cũng được, anh không quản lý em. Nếu em lười dọn phòng, anh có thể bảo dì Triệu đến dọn dẹp, nhưng em không được thức khuya."
"......"
Triều Từ bất đắc dĩ theo Hứa Trạm lên lầu, hai người bước vào phòng ngủ chính, Hứa Trạm đặt vali của Triều Từ vào phòng thay đồ.
Triều Từ liếc nhìn vào trong, thấy có rất nhiều quần áo của mình ở trong phòng thay đồ.
Hầu hết đều là quần áo mới tinh, chỉ có vài bộ là Triều Từ đã từng mặc qua. Cậu nhỏ con hơn Hứa Trạm rất nhiều, nên khi đặt quần áo của hai người ở cạnh nhau vẫn có thể dễ dàng nhận ra.
Sau khi đóng cửa phòng thay đồ lại, Hứa Trạm quay qua hỏi Triều Từ: "Em muốn ăn gì tối nay?"
Triều Từ... cảm thấy hơi bất ngờ.
Cậu có thể gọi món thông qua ông chủ như thế này sao?
"Tôi muốn ăn... trứng hấp sốt gạch cua, khoai tây xào chua ngọt và bò áp chảo..." Triều Từ liệt kê một vài món ăn.
Hứa Trạm gật đầu, cúi xuống nhắn gì đó.
Sau đó, hắn nói với Triều Từ: "Sau này em muốn ăn gì thì nói với chú Lâm."
"Ồ..." Triều Từ ngơ ngác gật đầu.
Triều Từ cảm thấy độ bao dung của Hứa Trạm quá cao.
"Còn nữa, sau này đừng gọi anh là ngài Hứa nữa."
"Hả? Vậy gọi là gì?" Triều Từ ngơ ngác ngẩng đầu lên.
"Gọi..." Hứa Trạm muốn nói gì đó nhưng lại do dự một lúc, cuối cùng nói: "Gọi là Hứa Trạm đi."
"Ồ ồ." Triều Từ gật đầu.
Sau đó, cả hai đều im lặng.
Triều Từ cảm thấy cứ đứng mãi ở cửa như thế này không phải là cách hay. Cậu lại nghĩ đến việc mình đã hạ quyết tâm trước đó, phải làm sao sống bừa bộn hết mức có thể, để khiến ông chủ hoàn toàn từ bỏ mình, nên cậu quyết định...
Không tiếp tục đứng lỳ ở cửa cùng Hứa Trạm nữa, mà quay đầu leo lên giường, xếp chồng mấy cái gối lại để dựa lưng rồi kéo chăn lên đắp.
Cậu lấy điện thoại ra, mở game lên và bắt đầu chơi.
Cậu vẫy tay với Hứa Trạm nói: "Vậy tôi nằm trước nhé, Hứa... Hứa Trạm, anh có gì thì gọi tôi nhé."
Hứa Trạm: "..."
Cái tư thế tiêu chuẩn của kẻ lười biếng cấp quốc gia là như thế này sao?!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro