Ngôn Linh
2024-11-21 21:14:29
Trước khi bị Hắc Giao nuốt chửng, Niên Tùng Ngọc cuối cùng cũng tỉnh dậy.
Hắn hít một hơi dài, trong mắt hiện lên một đạo hồng quang, hư ảnh khổng lồ sau lưng lại xuất hiện, to gấp đôi lúc trước.
Tương ứng với hư ảnh người khổng lồ, hai thanh đao của nó cũng đã dài gấp đôi, đạt tới tám trượng (hơn hai mươi mét)!
Niên Tùng Ngọc cầm trường đao lên, nhắm vào cái miệng rộng như vực sâu của Hắc Giao, chém một nhát từ dưới lên trên!
Mọi người trên thành nhìn thấy cảnh tượng này đều kinh ngạc, thấy ánh trăng lóe lên, thủy ngân rỉ xuống đất, đầu của con Hắc Giao bị xẻ làm đôi, nửa thân dưới nặng nề rơi xuống đất.
"Không phải chứ?" Tằng Phi Hùng giật mình: "Cứ như thế mà thất bại sao? To lớn như vậy mà vẫn bị giết chết."
Hắc Giao đã chết, bây giờ họ phải làm sao, chết chung sao?
Ánh mắt Hạ Linh Xuyên lại rất sắc bén: "Không chảy máu, hẳn là nó chưa chết!"
Hơn nữa sinh vật nơi này đều có chức năng tự động hồi sinh, Hắc Giao còn là khí linh, chắc chắn cũng phải có chứ?
Như để giải đáp nghi ngờ của hắn, khói bốc lên từ đầu Hắc Giao, hàm dưới hoàn chỉnh nhanh chóng mọc ra. Những phần bị cắt xuống đất cũng hóa thành nước đen, lăn về phía cái đuôi và hợp nhất trở lại.
Dù thế nào đi nữa, đây cũng là sân nhà của Hắc Giao, phắc tắc cho nó lợi thế lớn nhất.
Không cần phải nói, cả hai lại bắt đầu một hiệp đấu sinh tử khác. Hắc Giao liều mạng cố gắng nuốt chửng Niên Tùng Ngọc, nhưng kẻ sau lại tung hoành tùy ý, độc đoán cuồng bá hơn trước.
Điều đáng kinh ngạc nhất, chính là ánh sáng xanh tỏa ra từ cơ thể hắn sáng ngời bất thường, chứng minh khả năng sử dụng đồng tiền càn khôn của hắn đã đạt đến đỉnh cao.
Có thể thấy, sự áp chế đối với Niên Tùng Ngọc trong thế giới ảo đã thực sự biến mất.
Khi được ánh sáng trắng bao phủ toàn thân, Niên Tùng Ngọc giống như bật phần mềm gian lận, đánh nát Hắc Giao hai lần liên tục, may mắn Hắc Giao có thể nhanh chóng hồi phục, chiến đấu cực kỳ ngoan cường. Những con vượn quỷ, sa báo xung quanh lao vào đột kích, cũng bị họ Niên quét sạch, chấn động tan nát.
Điều này cũng rất lạ. Theo lý thuyết, việc sử dụng ‘Sức mạnh Hồng Hoang’ phải trả cái giá rất đắt, sau khi Niên Tùng Ngọc mạnh mẽ được vài chục giây sẽ cảm thấy yếu ớt khó thở, đôi mắt sẽ lờ mờ, phần thân dưới sẽ không ổn định. Tuy rằng không yếu đến mức đi bộ phải bám vào tường, nhưng tuyệt đối không thể đấu với Hạ Linh Xuyên ba mươi hiệp.
Bây giờ Niên Tùng Ngọc có thể sử dụng ‘Sức mạnh Hồng Hoang’ tận hai lần liên tiếp, mà lần này còn lợi hại hung bạo hơn lần trước, đây nhất định là do ánh sáng trắng nhập thể. Hạ Linh Xuyên không hề ghen tị với điều này, trên đời này không có bữa cơm miễn phí, Niên Tùng Ngọc đột nhiên mạnh lên như vậy, có lẽ phải đánh đổi bằng việc tổn hại đến gân cốt, tinh huyết ép cạn để đẩy cơ thể đến cực hạn, sợ sau này sẽ để lại di chứng rất xấu.
Rõ ràng hai bên địch ta không ai quan tâm đến điều này.
Lại một hiệp đấu nữa.
"Quá yếu! Ngươi chỉ có nhiêu đó thôi sao?" Niên Tùng Ngọc chĩa mũi đao xuống đất: "Làm ta đi một chuyến, không đáng."
Hạ Linh Xuyên nghe được giọng điệu của ‘Niên Tùng Ngọc’ tràn đầy sự thất vọng, trong lòng hơi rung động.
Hắn không biết quá trình thỉnh thần phức tạp đến mức nào, nhưng trong lịch sử chỉ có ba lần thần giáng thế thành công, thêm lần này cũng chỉ có bốn lần, nghĩ tới cũng không dễ dàng gì.
Thất vọng có nghĩa là nỗ lực bỏ ra thua xa với thành quả đạt được. Vậy tại sao tên này lại thất vọng, chẳng phải linh khí càng yếu thì càng tốt sao? Cái này mới giúp bọn họ dễ lấy lại hồ Đại Phóng.
Hắc Giao không hề tức giận, cười nói: “Ta có thể tiếp tục chiến đấu ba năm, năm năm, ngươi đánh tiếp được không?”
Lần này nó bị chặt thành ba mảnh, cơ thể cũng đang hồi phục rất nhanh, nhiều nhất chỉ trong hai mươi hơi thở là có thể trở lại như lúc đầu. Những con vượn quỷ còn sót lại cũng tập hợp lại, sẽ sớm phát động một cuộc tấn công khác.
Ổn định lâu dài, mới là vương đạo. Dù đối thủ có hung hãn đến đâu, thân thể mà hắn mượn dùng cũng rách nát, căn cơ quá kém, thời gian và phần thắng cuối cùng sẽ thuộc về Hắc Giao.
Niên Tùng Ngọc không nói nhiều, hắn cắn đầu ngón tay, từ trong không trung vẽ ra ba chữ phù văn.
Máu chảy ra đông cứng trong không khí, biến phù văn thành ký tự bằng máu.
Động tác ban đầu của hắn rất nhanh, nhưng càng về phía sau càng trở nên chậm chạp, như thể những động tác cuối này rất quan trọng. Phải đến khi Hắc Giao hồi phục xong, xông lên lần nữa, khó khăn lắm hắn mới vẽ xong những nét cuối cùng.
Sau đó, hắn hét lên ba tiếng.
Mỗi âm thanh đều có một âm tiết, âm điệu cũng rất quái dị, nhưng có thể lập tức biến một ký tự máu thành luồng sáng màu đỏ, lao về phía Hắc Giao.
Hắn hít một hơi dài, trong mắt hiện lên một đạo hồng quang, hư ảnh khổng lồ sau lưng lại xuất hiện, to gấp đôi lúc trước.
Tương ứng với hư ảnh người khổng lồ, hai thanh đao của nó cũng đã dài gấp đôi, đạt tới tám trượng (hơn hai mươi mét)!
Niên Tùng Ngọc cầm trường đao lên, nhắm vào cái miệng rộng như vực sâu của Hắc Giao, chém một nhát từ dưới lên trên!
Mọi người trên thành nhìn thấy cảnh tượng này đều kinh ngạc, thấy ánh trăng lóe lên, thủy ngân rỉ xuống đất, đầu của con Hắc Giao bị xẻ làm đôi, nửa thân dưới nặng nề rơi xuống đất.
"Không phải chứ?" Tằng Phi Hùng giật mình: "Cứ như thế mà thất bại sao? To lớn như vậy mà vẫn bị giết chết."
Hắc Giao đã chết, bây giờ họ phải làm sao, chết chung sao?
Ánh mắt Hạ Linh Xuyên lại rất sắc bén: "Không chảy máu, hẳn là nó chưa chết!"
Hơn nữa sinh vật nơi này đều có chức năng tự động hồi sinh, Hắc Giao còn là khí linh, chắc chắn cũng phải có chứ?
Như để giải đáp nghi ngờ của hắn, khói bốc lên từ đầu Hắc Giao, hàm dưới hoàn chỉnh nhanh chóng mọc ra. Những phần bị cắt xuống đất cũng hóa thành nước đen, lăn về phía cái đuôi và hợp nhất trở lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù thế nào đi nữa, đây cũng là sân nhà của Hắc Giao, phắc tắc cho nó lợi thế lớn nhất.
Không cần phải nói, cả hai lại bắt đầu một hiệp đấu sinh tử khác. Hắc Giao liều mạng cố gắng nuốt chửng Niên Tùng Ngọc, nhưng kẻ sau lại tung hoành tùy ý, độc đoán cuồng bá hơn trước.
Điều đáng kinh ngạc nhất, chính là ánh sáng xanh tỏa ra từ cơ thể hắn sáng ngời bất thường, chứng minh khả năng sử dụng đồng tiền càn khôn của hắn đã đạt đến đỉnh cao.
Có thể thấy, sự áp chế đối với Niên Tùng Ngọc trong thế giới ảo đã thực sự biến mất.
Khi được ánh sáng trắng bao phủ toàn thân, Niên Tùng Ngọc giống như bật phần mềm gian lận, đánh nát Hắc Giao hai lần liên tục, may mắn Hắc Giao có thể nhanh chóng hồi phục, chiến đấu cực kỳ ngoan cường. Những con vượn quỷ, sa báo xung quanh lao vào đột kích, cũng bị họ Niên quét sạch, chấn động tan nát.
Điều này cũng rất lạ. Theo lý thuyết, việc sử dụng ‘Sức mạnh Hồng Hoang’ phải trả cái giá rất đắt, sau khi Niên Tùng Ngọc mạnh mẽ được vài chục giây sẽ cảm thấy yếu ớt khó thở, đôi mắt sẽ lờ mờ, phần thân dưới sẽ không ổn định. Tuy rằng không yếu đến mức đi bộ phải bám vào tường, nhưng tuyệt đối không thể đấu với Hạ Linh Xuyên ba mươi hiệp.
Bây giờ Niên Tùng Ngọc có thể sử dụng ‘Sức mạnh Hồng Hoang’ tận hai lần liên tiếp, mà lần này còn lợi hại hung bạo hơn lần trước, đây nhất định là do ánh sáng trắng nhập thể. Hạ Linh Xuyên không hề ghen tị với điều này, trên đời này không có bữa cơm miễn phí, Niên Tùng Ngọc đột nhiên mạnh lên như vậy, có lẽ phải đánh đổi bằng việc tổn hại đến gân cốt, tinh huyết ép cạn để đẩy cơ thể đến cực hạn, sợ sau này sẽ để lại di chứng rất xấu.
Rõ ràng hai bên địch ta không ai quan tâm đến điều này.
Lại một hiệp đấu nữa.
"Quá yếu! Ngươi chỉ có nhiêu đó thôi sao?" Niên Tùng Ngọc chĩa mũi đao xuống đất: "Làm ta đi một chuyến, không đáng."
Hạ Linh Xuyên nghe được giọng điệu của ‘Niên Tùng Ngọc’ tràn đầy sự thất vọng, trong lòng hơi rung động.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn không biết quá trình thỉnh thần phức tạp đến mức nào, nhưng trong lịch sử chỉ có ba lần thần giáng thế thành công, thêm lần này cũng chỉ có bốn lần, nghĩ tới cũng không dễ dàng gì.
Thất vọng có nghĩa là nỗ lực bỏ ra thua xa với thành quả đạt được. Vậy tại sao tên này lại thất vọng, chẳng phải linh khí càng yếu thì càng tốt sao? Cái này mới giúp bọn họ dễ lấy lại hồ Đại Phóng.
Hắc Giao không hề tức giận, cười nói: “Ta có thể tiếp tục chiến đấu ba năm, năm năm, ngươi đánh tiếp được không?”
Lần này nó bị chặt thành ba mảnh, cơ thể cũng đang hồi phục rất nhanh, nhiều nhất chỉ trong hai mươi hơi thở là có thể trở lại như lúc đầu. Những con vượn quỷ còn sót lại cũng tập hợp lại, sẽ sớm phát động một cuộc tấn công khác.
Ổn định lâu dài, mới là vương đạo. Dù đối thủ có hung hãn đến đâu, thân thể mà hắn mượn dùng cũng rách nát, căn cơ quá kém, thời gian và phần thắng cuối cùng sẽ thuộc về Hắc Giao.
Niên Tùng Ngọc không nói nhiều, hắn cắn đầu ngón tay, từ trong không trung vẽ ra ba chữ phù văn.
Máu chảy ra đông cứng trong không khí, biến phù văn thành ký tự bằng máu.
Động tác ban đầu của hắn rất nhanh, nhưng càng về phía sau càng trở nên chậm chạp, như thể những động tác cuối này rất quan trọng. Phải đến khi Hắc Giao hồi phục xong, xông lên lần nữa, khó khăn lắm hắn mới vẽ xong những nét cuối cùng.
Sau đó, hắn hét lên ba tiếng.
Mỗi âm thanh đều có một âm tiết, âm điệu cũng rất quái dị, nhưng có thể lập tức biến một ký tự máu thành luồng sáng màu đỏ, lao về phía Hắc Giao.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro