Ngôn Linh (2)
2024-11-21 21:14:29
Sau ba tiếng hét lớn, ba sợi xích màu đỏ như máu lại xuất hiện trên cơ thể Hắc Giao!
Những sợi xích này đều là những hư ảnh, dường như không có thực, nhưng đột nhiên Hắc Giao lại bị đè xuống đất, như thể nó đang cõng ba ngọn núi trên lưng.
Mỗi lần tiến về phía trước đều vô cùng khó khăn, cần nỗ lực gấp ba đến năm lần.
Vẻ mặt của đám người trên thành đều biến sắc. Sao Hắc Giao có thể bị đàn áp đến mức này ở sân nhà được?
Đây là ‘Thiên Thần’ mà Tôn Phu Bình đã dốc hết sức thỉnh tới sao? Quả nhiên rất mạnh.
"Đây là ta bắt chước Ngôn Linh thuật, tương ứng với ba tác dụng nặng nề, trì trệ, mệt mỏi, ngay cả tốc độ tái sinh của ngươi cũng sẽ chậm hơn.” Cho nên khi trúng Ngôn Linh thuật, hành động chậm chạp, thân thể nặng nề, sức chiến đấu tuột dốc. Niên Tùng Ngọc cười nói: "Kỳ quái, ngươi giải không được sao?"
Hắc Giao im lặng nhìn hắn, kiên định chậm rãi bò về phía hắn.
“Nếu như ngươi không giải được...” Hai mắt Niên Tùng Ngọc sáng ngời, ngay cả thanh âm cũng tràn đầy hưng phấn: “Ngươi không phải chủ nhân chính của thế giới này!”
Hạ Linh Xuyên cau mày. Cho dù là chủ nhân đích thực của ảo cảnh này, cũng không thể nào toàn năng toàn quyền khống chế hết thảy? Nếu chỉ cần giơ một ngón tay lên là kẻ địch chết hết, thì làm sao bọn họ còn sống cho đến bây giờ?
Nhưng tên thần được thỉnh kia rõ ràng là có ẩn ý, vẻ mặt hưng phấn, như trúng số độc đắc.
Nghĩ đến cái giá của thuật thỉnh thần, nghĩ đến Hạ Thuần Hoa, trong lòng Hạ Linh Xuyên lại đau nhói.
Nỗi đau này, dường như phát ra từ sâu trong ký ức của nguyên thân.
Bây giờ thần đã xuất hiện, phải chăng chín mươi phần trăm là Hạ Thuần Hoa đã chết rồi không?
Hạ Linh Xuyên nhanh chóng chuyển suy nghĩ sang việc khác. Người chết không thể sống lại, điều quan trọng nhất là tiếp theo phải làm gì.
Sau khi được ánh sáng trắng nhập vào, hắn luôn cảm thấy đầu nhức như búa bổ, thần trí choáng váng, muốn nằm xuống ngủ ba ngày. Nghĩ đến trải nghiệm kỳ lạ vừa trải qua, hắn biết mình nhất định đã bị thương, không nói đến chuyện khác, chỉ riêng con sa báo biến ra từ bóng tối đó suýt nữa đã xé bụng hắn.
Sau khi tỉnh lại hắn sờ sờ ngực và bụng, ngoại trừ nội thương do đá lăn gây ra, vùng da vẫn còn nguyên vẹn.
Vậy, vết thương ở đầu phải không?
Hạ Linh Xuyên cố gắng hết sức bỏ qua sự khó chịu trong lòng và đầu óc, giữ bình tĩnh.
Hai đợt bắn nỏ đó đã phá hủy hoàn toàn mối quan hệ của hắn với Tôn, Niên. Giờ hắn chỉ có thể giúp Hắc Giao xử lý tên quốc sư.
Nhưng Hắc Giao có giữ lời không?
Nếu xử lý xong Tôn, Niên, liệu Hắc Giao có tiện thể nuốt chửng họ luôn không? Dù sao Hắc Giao bảo vệ hồ Đại Phóng, bọn họ cũng là kẻ xâm nhập, về bản chất thì chẳng khác gì với hai người Tôn, Niên.
Lúc này, những người trên thành đều đang vịn vào tường nhìn xuống, không còn thời gian để nghĩ đến chuyện khác. Hạ Linh Xuyên trợn mắt, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý tưởng kỳ quái.
Nghe có vẻ khả thi, tại sao không thử?
Bị trúng Ngôn Linh Chú, hiệu quả đòn tấn công của Hắc Giao giảm đi rất nhiều, trước kia nhanh như rồng, thì bây giờ lại chậm như ốc sên.
Đừng nói là Niên Tùng Ngọc, ngay cả Tằng Phi Hùng cũng có thể xắn tay áo đánh với nó mấy hiệp.
Niên Tùng Ngọc dùng trường đao đâm vào đầu Hắc Giao, lại một lần nữa viết máu trong không khí.
Lần này cũng chỉ có một chữ, Niên Tùng Ngọc viết càng khó khăn, đầu ngón tay thậm chí còn run rẩy, khó có thể tiếp tục.
Nếu cử động của Hắc Giao không bị hạn chế, hắn sẽ không thể hoàn thành công việc này.
Sắc mặt của Niên Tùng Ngọc vừa đỏ vừa trắng, vất vả cũng viết xong, hét lên một tiếng, rồi nôn ra một ngụm máu đen.
Trong máu có những mảnh thịt, đó là những mảnh nội tạng bị nhổ ra.
Nhưng tác dụng của ngôn linh chú này đối với Hắc Giao, còn tốt hơn những lần trước:
Sương bắt đầu hình thành ở chỗ bị đao chém, bắt đầu từ đầu và lan xuống phía dưới.
Sương trắng lan rộng đến bộ phận nào, bộ phận đó của Hắc Giao sẽ hoàn toàn dừng lại.
Rõ ràng Niên Tùng Ngọc đã nghĩ ra cách đối phó với Hắc Giao, đó là đóng băng nó hoàn toàn, khiến cho đối thủ khỏi tái sinh lại sau khi bị đánh thành từng mảnh.
Hạn chế duy nhất là, hắn phải đọc thần chú, mới có thể tiếp tục quá trình.
Rõ ràng ngôn linh chú không dễ sử dụng như vậy.
Tằng Phi Hùng nói thầm: “Thiếu gia, không lẽ vị thần kia vừa hô “đóng băng” à?”
Không thấy người bên cạnh trả lời, Tằng Phi Hùng quay đầu lại nhìn, người đâu mất rồi?
Không thấy Hạ Linh Xuyên ở đâu.
Da đầu Tằng Phi Hùng tê dại, phe mình dưới sự dẫn dắt của thiếu gia đối đầu với thiên thần, trước mắt thì có vẻ như Hắc Giao đã sắp thua, có khi nào thiên thần đánh xong rồi đưa lửa giận còn thừa trút lên bọn họ không đây?
Nhất định là thế, chắc chắn sẽ như thế.
Những sợi xích này đều là những hư ảnh, dường như không có thực, nhưng đột nhiên Hắc Giao lại bị đè xuống đất, như thể nó đang cõng ba ngọn núi trên lưng.
Mỗi lần tiến về phía trước đều vô cùng khó khăn, cần nỗ lực gấp ba đến năm lần.
Vẻ mặt của đám người trên thành đều biến sắc. Sao Hắc Giao có thể bị đàn áp đến mức này ở sân nhà được?
Đây là ‘Thiên Thần’ mà Tôn Phu Bình đã dốc hết sức thỉnh tới sao? Quả nhiên rất mạnh.
"Đây là ta bắt chước Ngôn Linh thuật, tương ứng với ba tác dụng nặng nề, trì trệ, mệt mỏi, ngay cả tốc độ tái sinh của ngươi cũng sẽ chậm hơn.” Cho nên khi trúng Ngôn Linh thuật, hành động chậm chạp, thân thể nặng nề, sức chiến đấu tuột dốc. Niên Tùng Ngọc cười nói: "Kỳ quái, ngươi giải không được sao?"
Hắc Giao im lặng nhìn hắn, kiên định chậm rãi bò về phía hắn.
“Nếu như ngươi không giải được...” Hai mắt Niên Tùng Ngọc sáng ngời, ngay cả thanh âm cũng tràn đầy hưng phấn: “Ngươi không phải chủ nhân chính của thế giới này!”
Hạ Linh Xuyên cau mày. Cho dù là chủ nhân đích thực của ảo cảnh này, cũng không thể nào toàn năng toàn quyền khống chế hết thảy? Nếu chỉ cần giơ một ngón tay lên là kẻ địch chết hết, thì làm sao bọn họ còn sống cho đến bây giờ?
Nhưng tên thần được thỉnh kia rõ ràng là có ẩn ý, vẻ mặt hưng phấn, như trúng số độc đắc.
Nghĩ đến cái giá của thuật thỉnh thần, nghĩ đến Hạ Thuần Hoa, trong lòng Hạ Linh Xuyên lại đau nhói.
Nỗi đau này, dường như phát ra từ sâu trong ký ức của nguyên thân.
Bây giờ thần đã xuất hiện, phải chăng chín mươi phần trăm là Hạ Thuần Hoa đã chết rồi không?
Hạ Linh Xuyên nhanh chóng chuyển suy nghĩ sang việc khác. Người chết không thể sống lại, điều quan trọng nhất là tiếp theo phải làm gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi được ánh sáng trắng nhập vào, hắn luôn cảm thấy đầu nhức như búa bổ, thần trí choáng váng, muốn nằm xuống ngủ ba ngày. Nghĩ đến trải nghiệm kỳ lạ vừa trải qua, hắn biết mình nhất định đã bị thương, không nói đến chuyện khác, chỉ riêng con sa báo biến ra từ bóng tối đó suýt nữa đã xé bụng hắn.
Sau khi tỉnh lại hắn sờ sờ ngực và bụng, ngoại trừ nội thương do đá lăn gây ra, vùng da vẫn còn nguyên vẹn.
Vậy, vết thương ở đầu phải không?
Hạ Linh Xuyên cố gắng hết sức bỏ qua sự khó chịu trong lòng và đầu óc, giữ bình tĩnh.
Hai đợt bắn nỏ đó đã phá hủy hoàn toàn mối quan hệ của hắn với Tôn, Niên. Giờ hắn chỉ có thể giúp Hắc Giao xử lý tên quốc sư.
Nhưng Hắc Giao có giữ lời không?
Nếu xử lý xong Tôn, Niên, liệu Hắc Giao có tiện thể nuốt chửng họ luôn không? Dù sao Hắc Giao bảo vệ hồ Đại Phóng, bọn họ cũng là kẻ xâm nhập, về bản chất thì chẳng khác gì với hai người Tôn, Niên.
Lúc này, những người trên thành đều đang vịn vào tường nhìn xuống, không còn thời gian để nghĩ đến chuyện khác. Hạ Linh Xuyên trợn mắt, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý tưởng kỳ quái.
Nghe có vẻ khả thi, tại sao không thử?
Bị trúng Ngôn Linh Chú, hiệu quả đòn tấn công của Hắc Giao giảm đi rất nhiều, trước kia nhanh như rồng, thì bây giờ lại chậm như ốc sên.
Đừng nói là Niên Tùng Ngọc, ngay cả Tằng Phi Hùng cũng có thể xắn tay áo đánh với nó mấy hiệp.
Niên Tùng Ngọc dùng trường đao đâm vào đầu Hắc Giao, lại một lần nữa viết máu trong không khí.
Lần này cũng chỉ có một chữ, Niên Tùng Ngọc viết càng khó khăn, đầu ngón tay thậm chí còn run rẩy, khó có thể tiếp tục.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu cử động của Hắc Giao không bị hạn chế, hắn sẽ không thể hoàn thành công việc này.
Sắc mặt của Niên Tùng Ngọc vừa đỏ vừa trắng, vất vả cũng viết xong, hét lên một tiếng, rồi nôn ra một ngụm máu đen.
Trong máu có những mảnh thịt, đó là những mảnh nội tạng bị nhổ ra.
Nhưng tác dụng của ngôn linh chú này đối với Hắc Giao, còn tốt hơn những lần trước:
Sương bắt đầu hình thành ở chỗ bị đao chém, bắt đầu từ đầu và lan xuống phía dưới.
Sương trắng lan rộng đến bộ phận nào, bộ phận đó của Hắc Giao sẽ hoàn toàn dừng lại.
Rõ ràng Niên Tùng Ngọc đã nghĩ ra cách đối phó với Hắc Giao, đó là đóng băng nó hoàn toàn, khiến cho đối thủ khỏi tái sinh lại sau khi bị đánh thành từng mảnh.
Hạn chế duy nhất là, hắn phải đọc thần chú, mới có thể tiếp tục quá trình.
Rõ ràng ngôn linh chú không dễ sử dụng như vậy.
Tằng Phi Hùng nói thầm: “Thiếu gia, không lẽ vị thần kia vừa hô “đóng băng” à?”
Không thấy người bên cạnh trả lời, Tằng Phi Hùng quay đầu lại nhìn, người đâu mất rồi?
Không thấy Hạ Linh Xuyên ở đâu.
Da đầu Tằng Phi Hùng tê dại, phe mình dưới sự dẫn dắt của thiếu gia đối đầu với thiên thần, trước mắt thì có vẻ như Hắc Giao đã sắp thua, có khi nào thiên thần đánh xong rồi đưa lửa giận còn thừa trút lên bọn họ không đây?
Nhất định là thế, chắc chắn sẽ như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro