Người Phụ Nữ Nà...
2024-11-21 21:14:29
Tất cả mọi người phải quay về vị trí của mình trong vòng một khắc.
Bắt đầu từ lúc này, chỉ cần hai bên không vượt ranh giới, thì trước bình minh ngày mai, hai bên có thể chung sống hòa bình.
Bọn cướp lại xuống nước vớt con cá lớn, lão đại Lô bảo bọn chúng chuyển con cá sang ranh giới phía Đông rồi nói với Hạ Thuần Hoa: “Con cá này khỏe và chắc thịt lắm, cái này coi như quà an ủi cho Hạ đại nhân ha!”. Vừa dứt lời, chúng thổ phỉ thoái lui.
Trong chớp mắt, đám thổ phỉ trên khoảng đất đầu làng đã biến mất sạch.
Hạ Thuần Hoa nhìn theo bóng lưng họ, vẻ mặt nghiêm trọng: "Lũ này không giống như những tên thảo khấu bình thường."
Hạ Việt hối hận: "Là do con quá nóng vội, ép buộc Tằng phó tướng hành động."
“Ngựa non háu đá! Ngươi thậm chí còn chưa biết gì về họ Lô đó mà đã dám ra tay?” Hạ Thuần Hoa trừng mắt nhìn hắn, có chút thất vọng: “Hắn đã bắt đầu đề phòng rồi, tốt nhất là nên đề nghị chung sống hòa bình với bọn cướp, nếu không tối nay nhất định sẽ mưa máu gió tanh!”
Hạ Việt mím môi, cúi đầu.
Quần áo của thiếu niên đã bị rách một mảng lớn sau trận hỗn loạn vừa rồi. Ứng phu nhân đưa tay lau máu trên trán cho con, không đành lòng nói: “Lão gia, Việt Nhi chỉ muốn giúp thôi…” Chồng bà hiếm khi nặng lời với con trai như vậy.
“Được rồi!” Hạ Thuần Hoa giơ tay ngắt lời bà: “Trở về trước rồi tính kế hoạch lâu dài sau.”
Hạ Linh Xuyên chỉ vào Chu thị, nói với người đàn ông béo mập đang nằm trên đất: “Vợ chồng ngươi thực sự không có một chút ăn ý nào cả. Cổ nói rằng bài vị Thủy Linh đã vỡ nhưng ngươi lại không hề ngạc nhiên một chút nào.”
Ban ngày, người dân trong làng ra ngoài làm việc, đến tối mới về nhà. Một sự kiện lớn như việc bài vị Thủy Linh bị gãy, đối với những người dân làng Tiên Linh sống dựa vào nước, làm sao có thể coi thường được? Cho dù Chu thị không tiết lộ trước với Hạ Linh Xuyên, chỉ dựa vào điểm này, hắn ta cũng có thể nhận ra rằng Vương Béo có vấn đề.
Hạ Linh Xuyên vẫy tay với Chu thị: “Nói cho ta biết, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Chu Thị hạ giọng, vội vàng nói: “Hôm nay vào lúc chạng vạng, bọn thổ phỉ đến tàn sát dân làng, không ngờ các vị lại đột nhiên đến. Bọn chúng liền giả làm dân làng, bắt đi tất cả trẻ em và uy hiếp chúng tôi phải phối hợp.”
Hạ Linh Xuyên thở dài.
Nói thật, trước khi nhìn thấy bức thư máu của Chu thị, hắn nhiều nhất chỉ nghĩ rằng mình đến một cái hắc thôn, người dân trong làng tạo ra quá nhiều sát nghiệp nên trên người mới có huyết khí nồng nặc.
Có hắc điếm thì có hắc thôn, phương thức làm ăn đều như nhau, đón khách du lịch là giả còn giết người cướp của mới là thật. Tuy nhiên phần lớn chuyện này đều xảy ra ở những ngôi làng xa xôi, có câu ‘cùng sơn ác thủy xuất điêu dân’.(*)
(*)cùng sơn ác thủy xuất điêu dân: đại khái nghĩa là những nơi có địa hình hiểm trở, khí hậu khắc nghiệt sinh ra người dân hung ác.
Tất nhiên, làng Tiên Linh quanh năm cô lập bởi những dãy núi cao sừng sững, hiếm khi có khách tham quan và đoàn buôn bán ghé qua đây nên cũng đáp ứng được điều kiện địa lý này.
Nhưng hắn không ngờ đối thủ lại là một đám thổ phỉ!
Điều này thật kỳ lạ.
Trên con đường Hồng Nhai, hắn đã giao du với bọn cướp sa mạc không chỉ một hai năm, hắn hiểu rõ những kẻ này đối với dân thường và thương nhân vô cùng hung hãn, nhưng trước quân đội chính quy lại ngoan ngoãn như cừu non, thấu hiểu tinh túy của câu nói "dân không đấu với quan".
Bọn cướp hung hãn tàn sát thôn làng này có bị mất trí không? Nghe nói quân lính vào núi, không những không trốn mà còn muốn ở lại giả mạo dân làng!
"Bọn chúng định làm gì?" Đây chính là mục đích hắn mạo hiểm đi tìm Chu thị.
Chu Thị lắc đầu: “Chúng không có nói.”
“Có phải bọn thổ phỉ luôn hoành hành tại nơi này hay không?”
Chu thị gật đầu: "Ba năm nay ít nhất có chín lần thổ phỉ vào làng, nhưng đều chỉ cướp tài sản rồi đi, chỉ có lần trước đánh thương hai người. Không giống như bọn người hôm nay, đã giết hơn một trăm thôn dân, ngay cả chủ nhà này cũng bị giết."
Hạ Linh Xuyên hơi kinh ngạc: "Chồng cô cũng chết rồi sao?"
Nhìn vẻ mặt quá bình tĩnh của Chu thị, không giống như người vừa mất đi trụ cột gia đình. Đối với những người phụ nữ nông dân bình thường, chồng chết đồng nghĩa với việc bầu trời sụp đổ.
"Ừ, chồng tôi trộm một chiếc thuyền nhỏ, muốn chèo ra hồ, nhưng mới đi được hơn mười trượng thì thuyền đã bị lật. Hình như là bị cái gì đó kéo xuống đáy hồ." Giọng điệu của Chu thị bình thản, như thể đang kể về tai họa của người khác, chồng của người khác.
Người phụ nữ này, càng nhìn càng kỳ quái.
Mí mắt của Chu thị thậm khí còn không lay động: “Những kẻ sát nhân này sau khi giết hết quan binh, cũng sẽ không tha cho chúng tôi. Nếu tôi không nói, mọi người đều sẽ chết; nếu tôi nói, có lẽ còn một chút hy vọng.”
Bắt đầu từ lúc này, chỉ cần hai bên không vượt ranh giới, thì trước bình minh ngày mai, hai bên có thể chung sống hòa bình.
Bọn cướp lại xuống nước vớt con cá lớn, lão đại Lô bảo bọn chúng chuyển con cá sang ranh giới phía Đông rồi nói với Hạ Thuần Hoa: “Con cá này khỏe và chắc thịt lắm, cái này coi như quà an ủi cho Hạ đại nhân ha!”. Vừa dứt lời, chúng thổ phỉ thoái lui.
Trong chớp mắt, đám thổ phỉ trên khoảng đất đầu làng đã biến mất sạch.
Hạ Thuần Hoa nhìn theo bóng lưng họ, vẻ mặt nghiêm trọng: "Lũ này không giống như những tên thảo khấu bình thường."
Hạ Việt hối hận: "Là do con quá nóng vội, ép buộc Tằng phó tướng hành động."
“Ngựa non háu đá! Ngươi thậm chí còn chưa biết gì về họ Lô đó mà đã dám ra tay?” Hạ Thuần Hoa trừng mắt nhìn hắn, có chút thất vọng: “Hắn đã bắt đầu đề phòng rồi, tốt nhất là nên đề nghị chung sống hòa bình với bọn cướp, nếu không tối nay nhất định sẽ mưa máu gió tanh!”
Hạ Việt mím môi, cúi đầu.
Quần áo của thiếu niên đã bị rách một mảng lớn sau trận hỗn loạn vừa rồi. Ứng phu nhân đưa tay lau máu trên trán cho con, không đành lòng nói: “Lão gia, Việt Nhi chỉ muốn giúp thôi…” Chồng bà hiếm khi nặng lời với con trai như vậy.
“Được rồi!” Hạ Thuần Hoa giơ tay ngắt lời bà: “Trở về trước rồi tính kế hoạch lâu dài sau.”
Hạ Linh Xuyên chỉ vào Chu thị, nói với người đàn ông béo mập đang nằm trên đất: “Vợ chồng ngươi thực sự không có một chút ăn ý nào cả. Cổ nói rằng bài vị Thủy Linh đã vỡ nhưng ngươi lại không hề ngạc nhiên một chút nào.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ban ngày, người dân trong làng ra ngoài làm việc, đến tối mới về nhà. Một sự kiện lớn như việc bài vị Thủy Linh bị gãy, đối với những người dân làng Tiên Linh sống dựa vào nước, làm sao có thể coi thường được? Cho dù Chu thị không tiết lộ trước với Hạ Linh Xuyên, chỉ dựa vào điểm này, hắn ta cũng có thể nhận ra rằng Vương Béo có vấn đề.
Hạ Linh Xuyên vẫy tay với Chu thị: “Nói cho ta biết, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Chu Thị hạ giọng, vội vàng nói: “Hôm nay vào lúc chạng vạng, bọn thổ phỉ đến tàn sát dân làng, không ngờ các vị lại đột nhiên đến. Bọn chúng liền giả làm dân làng, bắt đi tất cả trẻ em và uy hiếp chúng tôi phải phối hợp.”
Hạ Linh Xuyên thở dài.
Nói thật, trước khi nhìn thấy bức thư máu của Chu thị, hắn nhiều nhất chỉ nghĩ rằng mình đến một cái hắc thôn, người dân trong làng tạo ra quá nhiều sát nghiệp nên trên người mới có huyết khí nồng nặc.
Có hắc điếm thì có hắc thôn, phương thức làm ăn đều như nhau, đón khách du lịch là giả còn giết người cướp của mới là thật. Tuy nhiên phần lớn chuyện này đều xảy ra ở những ngôi làng xa xôi, có câu ‘cùng sơn ác thủy xuất điêu dân’.(*)
(*)cùng sơn ác thủy xuất điêu dân: đại khái nghĩa là những nơi có địa hình hiểm trở, khí hậu khắc nghiệt sinh ra người dân hung ác.
Tất nhiên, làng Tiên Linh quanh năm cô lập bởi những dãy núi cao sừng sững, hiếm khi có khách tham quan và đoàn buôn bán ghé qua đây nên cũng đáp ứng được điều kiện địa lý này.
Nhưng hắn không ngờ đối thủ lại là một đám thổ phỉ!
Điều này thật kỳ lạ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên con đường Hồng Nhai, hắn đã giao du với bọn cướp sa mạc không chỉ một hai năm, hắn hiểu rõ những kẻ này đối với dân thường và thương nhân vô cùng hung hãn, nhưng trước quân đội chính quy lại ngoan ngoãn như cừu non, thấu hiểu tinh túy của câu nói "dân không đấu với quan".
Bọn cướp hung hãn tàn sát thôn làng này có bị mất trí không? Nghe nói quân lính vào núi, không những không trốn mà còn muốn ở lại giả mạo dân làng!
"Bọn chúng định làm gì?" Đây chính là mục đích hắn mạo hiểm đi tìm Chu thị.
Chu Thị lắc đầu: “Chúng không có nói.”
“Có phải bọn thổ phỉ luôn hoành hành tại nơi này hay không?”
Chu thị gật đầu: "Ba năm nay ít nhất có chín lần thổ phỉ vào làng, nhưng đều chỉ cướp tài sản rồi đi, chỉ có lần trước đánh thương hai người. Không giống như bọn người hôm nay, đã giết hơn một trăm thôn dân, ngay cả chủ nhà này cũng bị giết."
Hạ Linh Xuyên hơi kinh ngạc: "Chồng cô cũng chết rồi sao?"
Nhìn vẻ mặt quá bình tĩnh của Chu thị, không giống như người vừa mất đi trụ cột gia đình. Đối với những người phụ nữ nông dân bình thường, chồng chết đồng nghĩa với việc bầu trời sụp đổ.
"Ừ, chồng tôi trộm một chiếc thuyền nhỏ, muốn chèo ra hồ, nhưng mới đi được hơn mười trượng thì thuyền đã bị lật. Hình như là bị cái gì đó kéo xuống đáy hồ." Giọng điệu của Chu thị bình thản, như thể đang kể về tai họa của người khác, chồng của người khác.
Người phụ nữ này, càng nhìn càng kỳ quái.
Mí mắt của Chu thị thậm khí còn không lay động: “Những kẻ sát nhân này sau khi giết hết quan binh, cũng sẽ không tha cho chúng tôi. Nếu tôi không nói, mọi người đều sẽ chết; nếu tôi nói, có lẽ còn một chút hy vọng.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro