Người Phụ Nữ Nà...
2024-11-21 21:14:29
Nói nghe rất có đạo lý, nặng là ở chỗ cô ở trong tay kẻ thù mà vẫn còn bình tĩnh phân tích.
Phải biết rằng người ta sinh ra ai cũng có tâm lý may mắn, một khi biến thành tù nhân, thì việc tin vào lời hứa của kẻ bắt cóc cũng giống như nắm bắt sợi cỏ cuối cùng, ảo tưởng rằng bọn chúng sẽ thả cho mình sống.
Bởi vì đối với những người tuyệt vọng, hiện thực tàn khốc lại càng khó chấp nhận hơn.
Huống chi còn liên quan đến con cái, người làm mẹ rất khó để bình tĩnh suy nghĩ.
Hạ Linh Xuyên từ từ ngồi xuống, tay phải vô thức nắm lấy cán của thanh đao gãy.
Hắn đã ngửi thấy mùi nguy hiểm, thanh đao lạnh ngắt, như thể có thể giúp hắn thanh lọc tạp niệm, tĩnh tâm suy nghĩ.
Nói lại thì, lần trước hắn đã chiến đấu hai tiếng đồng hồ trong mộng cảnh, sau khi tỉnh dậy cảm thấy thanh đao gãy càng thân thuộc hơn.
Nói cách khác, mức độ hòa hợp giữa hai bên đã cao hơn.
Hiện tại, kế sách hay nhất là phải moi móc thêm thông tin từ kẻ địch.
Hạ Linh Xuyên suy nghĩ một lát, lật úp người đàn ông béo ú trên mặt đất, sau đó rút dao găm kè lên cổ tên này: "Ta có chuyện hỏi ngươi, dám hét to, tất chết. Hiểu chưa?"
Tên cướp béo ú vội vàng gật đầu.
Hạ Linh Xuyên lấy bánh mì chặn miệng hắn ra, rồi mới hỏi: "Có bao nhiêu người?"
"Hai trăm… hơn." Vương béo ú quả nhiên không dám nói to.
“Con số cụ thể.”
“Hai trăm…” Tên cướp tính nhẩm: “Ba mươi lăm người!”
Tên Vương vội vàng nói: "Chúng ta không có ác ý với quan binh, chỉ hy vọng tối nay bình yên vô sự, sáng mai mỗi người đi một ngả, không liên quan đến nhau!"
Hạ Linh Xuyên nghiêng đầu nhìn tên Vương: "Đây là lời ngươi nói hay là Lô lão đại nói?"
"Lô lão đại!" Người đàn ông béo ú vội vàng nói:"Tôi nghe chính miệng hắn nói, chắc chắn mười phần!"
Chu thị đột nhiên nói: "Ngươi khẳng định không đếm sai số người?"
Vương Béo nhìn Chu thị: "Chúng ta đi đi lại lại đều là cùng một nhóm người, sao có thể đếm sai được?"
Chu thị cười lạnh: "Nhưng trước đây tôi bị giam trong miếu Thủy Linh, nghe được đồng bọn của ngươi nói chuyện bên cạnh từ đường, hình như các ngươi đã chiếm lấy cả thị trấn gần đây."
Ngay cả thị trấn cũng bị đánh hạ? Biểu cảm trên mặt Hạ Linh Xuyên trở nên nghiêm trọng.
Bình thường bọn cướp từ trên núi xuống chỉ xông vào nhà cướp đồ, nhiều nhất là cướp sắc, hiếm khi giết người. Đạo lý cắt hẹ chừa gốc để sau này mọc lại, thậm chí cả lão bần nông cũng hiểu, giết chết dân làng tương đương với việc cắt đứt gốc hẹ, lần sau còn có cái gì để thu hoạch?
Nhờ có quan binh làm chỗ dựa nên lần trước khi Hạ Linh Xuyên đối mặt với tên mập vẫn thấy ung dung, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy có gì đó không ổn. Thị trấn khác làng mạc, tầng lớp quý tộc biết tự móc túi tiền của mình để thành lập một đội quân bảo vệ thị trấn và một đội quân tự huấn luyện,vì vậy những lực lượng vũ trang đó là điều rất cần thiết trong thời điểm loạn lạc này. Nhưng nhóm thổ phỉ này thậm chí có thể đánh bại một thị trấn nghĩa là bọn chúng ít nhất phải có lợi thế về số lượng.
Nếu tên mập mạp nói dối một điều thì có thể mọi việc khác gã ta đều có khả năng gã ta nói dối.
Hạ Linh Xuyên lại nhét cái bánh mì vào miệng của gã ta, sau đó vạch vạt áo trước ngực ra, dùng con dao găm rạch một chữ thập ở trước ngực gã.
Máu chảy ra ngay lập tức, với tốc độ rất nhanh.
Tên mập hét lên đau đớn, nhưng hầu hết âm thanh đều bị cái bánh chặn hết. Các cơ bắp trên mặt gã ta vặn vẹo, cổ họng run rẩy.
Sau đó, Hạ Linh Xuyên đưa con dao găm cho Chu thị, bảo cô giữ chặt mũi dao ở vị trí chữ thập: "Giữ chặt. Nếu thêm một tấc nữa là chắc chắn gã ta sẽ chết."
Chu thị hơi do dự, cầm con dao găm bằng cả hai tay.
"Ngươi mà hét lên cổ liền đâm nát cái tim dơ bẩn của ngươi,còn nếu ngươi dám trả lời qua quýt thì cô nương này cũng sẽ đâm xuyên luôn cái trái tim dơ bẩn này của ngươi." Hạ Linh Xuyên vỗ vỗ bả vai của tên mập mạp: “Cô nương này hận ngươi đến tận xương tủy, thế nên ngươi tốt nhất không nên nếm thử. Hiểu chưa?"
Tên mập mạp thận trọng gật đầu.
"Chúng ta chơi một trò chơi đi, gọi là chạy đua với thời gian." Hạ Linh Xuyên mỉm cười nói: "Nếu ngươi trả lời được tất cả các câu hỏi trước khi máu chảy hết thì ta có thể cầm máu cho ngươi, tha cho ngươi một mạng. Thế nào?"
Tốc độ gật đầu của tên mập này nhanh hơn rất nhiều.
Hạ Linh Xuyên cũng hài lòng gật đầu.
Nếu là ở mấy tháng trước, hắn vẫn chưa hề ra tay tàn nhẫn như bây giờ. Thế nhưng, sau khi trải qua nhiều lần đấu tranh sinh tử thì cuối cùng hắn cũng hiểu ra một đạo lý:
Nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân, đặc biệt nếu đối phương có lòng hại người.
Hắn lấy cái bánh mì ra, hỏi: "Người của ngươi còn ở thị trấn nào nữa?"
Phải biết rằng người ta sinh ra ai cũng có tâm lý may mắn, một khi biến thành tù nhân, thì việc tin vào lời hứa của kẻ bắt cóc cũng giống như nắm bắt sợi cỏ cuối cùng, ảo tưởng rằng bọn chúng sẽ thả cho mình sống.
Bởi vì đối với những người tuyệt vọng, hiện thực tàn khốc lại càng khó chấp nhận hơn.
Huống chi còn liên quan đến con cái, người làm mẹ rất khó để bình tĩnh suy nghĩ.
Hạ Linh Xuyên từ từ ngồi xuống, tay phải vô thức nắm lấy cán của thanh đao gãy.
Hắn đã ngửi thấy mùi nguy hiểm, thanh đao lạnh ngắt, như thể có thể giúp hắn thanh lọc tạp niệm, tĩnh tâm suy nghĩ.
Nói lại thì, lần trước hắn đã chiến đấu hai tiếng đồng hồ trong mộng cảnh, sau khi tỉnh dậy cảm thấy thanh đao gãy càng thân thuộc hơn.
Nói cách khác, mức độ hòa hợp giữa hai bên đã cao hơn.
Hiện tại, kế sách hay nhất là phải moi móc thêm thông tin từ kẻ địch.
Hạ Linh Xuyên suy nghĩ một lát, lật úp người đàn ông béo ú trên mặt đất, sau đó rút dao găm kè lên cổ tên này: "Ta có chuyện hỏi ngươi, dám hét to, tất chết. Hiểu chưa?"
Tên cướp béo ú vội vàng gật đầu.
Hạ Linh Xuyên lấy bánh mì chặn miệng hắn ra, rồi mới hỏi: "Có bao nhiêu người?"
"Hai trăm… hơn." Vương béo ú quả nhiên không dám nói to.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Con số cụ thể.”
“Hai trăm…” Tên cướp tính nhẩm: “Ba mươi lăm người!”
Tên Vương vội vàng nói: "Chúng ta không có ác ý với quan binh, chỉ hy vọng tối nay bình yên vô sự, sáng mai mỗi người đi một ngả, không liên quan đến nhau!"
Hạ Linh Xuyên nghiêng đầu nhìn tên Vương: "Đây là lời ngươi nói hay là Lô lão đại nói?"
"Lô lão đại!" Người đàn ông béo ú vội vàng nói:"Tôi nghe chính miệng hắn nói, chắc chắn mười phần!"
Chu thị đột nhiên nói: "Ngươi khẳng định không đếm sai số người?"
Vương Béo nhìn Chu thị: "Chúng ta đi đi lại lại đều là cùng một nhóm người, sao có thể đếm sai được?"
Chu thị cười lạnh: "Nhưng trước đây tôi bị giam trong miếu Thủy Linh, nghe được đồng bọn của ngươi nói chuyện bên cạnh từ đường, hình như các ngươi đã chiếm lấy cả thị trấn gần đây."
Ngay cả thị trấn cũng bị đánh hạ? Biểu cảm trên mặt Hạ Linh Xuyên trở nên nghiêm trọng.
Bình thường bọn cướp từ trên núi xuống chỉ xông vào nhà cướp đồ, nhiều nhất là cướp sắc, hiếm khi giết người. Đạo lý cắt hẹ chừa gốc để sau này mọc lại, thậm chí cả lão bần nông cũng hiểu, giết chết dân làng tương đương với việc cắt đứt gốc hẹ, lần sau còn có cái gì để thu hoạch?
Nhờ có quan binh làm chỗ dựa nên lần trước khi Hạ Linh Xuyên đối mặt với tên mập vẫn thấy ung dung, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy có gì đó không ổn. Thị trấn khác làng mạc, tầng lớp quý tộc biết tự móc túi tiền của mình để thành lập một đội quân bảo vệ thị trấn và một đội quân tự huấn luyện,vì vậy những lực lượng vũ trang đó là điều rất cần thiết trong thời điểm loạn lạc này. Nhưng nhóm thổ phỉ này thậm chí có thể đánh bại một thị trấn nghĩa là bọn chúng ít nhất phải có lợi thế về số lượng.
Nếu tên mập mạp nói dối một điều thì có thể mọi việc khác gã ta đều có khả năng gã ta nói dối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Linh Xuyên lại nhét cái bánh mì vào miệng của gã ta, sau đó vạch vạt áo trước ngực ra, dùng con dao găm rạch một chữ thập ở trước ngực gã.
Máu chảy ra ngay lập tức, với tốc độ rất nhanh.
Tên mập hét lên đau đớn, nhưng hầu hết âm thanh đều bị cái bánh chặn hết. Các cơ bắp trên mặt gã ta vặn vẹo, cổ họng run rẩy.
Sau đó, Hạ Linh Xuyên đưa con dao găm cho Chu thị, bảo cô giữ chặt mũi dao ở vị trí chữ thập: "Giữ chặt. Nếu thêm một tấc nữa là chắc chắn gã ta sẽ chết."
Chu thị hơi do dự, cầm con dao găm bằng cả hai tay.
"Ngươi mà hét lên cổ liền đâm nát cái tim dơ bẩn của ngươi,còn nếu ngươi dám trả lời qua quýt thì cô nương này cũng sẽ đâm xuyên luôn cái trái tim dơ bẩn này của ngươi." Hạ Linh Xuyên vỗ vỗ bả vai của tên mập mạp: “Cô nương này hận ngươi đến tận xương tủy, thế nên ngươi tốt nhất không nên nếm thử. Hiểu chưa?"
Tên mập mạp thận trọng gật đầu.
"Chúng ta chơi một trò chơi đi, gọi là chạy đua với thời gian." Hạ Linh Xuyên mỉm cười nói: "Nếu ngươi trả lời được tất cả các câu hỏi trước khi máu chảy hết thì ta có thể cầm máu cho ngươi, tha cho ngươi một mạng. Thế nào?"
Tốc độ gật đầu của tên mập này nhanh hơn rất nhiều.
Hạ Linh Xuyên cũng hài lòng gật đầu.
Nếu là ở mấy tháng trước, hắn vẫn chưa hề ra tay tàn nhẫn như bây giờ. Thế nhưng, sau khi trải qua nhiều lần đấu tranh sinh tử thì cuối cùng hắn cũng hiểu ra một đạo lý:
Nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân, đặc biệt nếu đối phương có lòng hại người.
Hắn lấy cái bánh mì ra, hỏi: "Người của ngươi còn ở thị trấn nào nữa?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro