Sau Khi Tiên Nhân Biến Mất

Tù Binh Oán Lin...

2024-11-21 21:14:29

Cuối cùng số phận của Đào Bác cũng chẳng khá hơn so với đồng đội của hắn, xương cốt không còn. Mao Đào rùng mình: “Vậy chúng ta nhanh chóng đến gặp quốc sư.”

Hạ Linh Xuyên cười nhẹ: “Nhờ phúc ngươi ban tặng, nên không xong nhanh như vậy đâu.”

Bởi vì Mao Đào đến tìm hắn, nên toàn bộ phía bắc thành Bàn Long vẫn chưa bị thiêu rụi: "Bây giờ có thể nói cho ta biết, chính xác thì ngươi đến đây tìm ta làm gì?"

Mao Đào sửng sốt: "Ta, ta chính là sợ thôi."

Hạ Linh Xuyên không thèm nói nhiều với hắn: “Trở về phía bắc đi.”

"Đừng, để ta nói! Chỉ là ta chưa nghĩ ra." Mao Đào lấy khăn lau mồ hôi: "Vừa rồi quốc sư xem cuốn sách của Đào Bác, ông ta không biết, thật ra trước kia ta đã theo lão đại Tư Đồ sống ở Bạt Lăng quốc mười hai năm, cũng từng đi học, cho đến khi cha ta kinh doanh bị người ta giết..."

"Dừng lại, vào vấn đề chính!"

“…chữ viết của Bạt Lăng quốc, ít nhiều thì ta cũng có thể hiểu được.”

Hạ Linh Xuyên dừng lại: “Quốc sư đã giấu cái gì?”

Hắn biết, lão già này đang tàng tư bí mật gì đó!

Tuy Mao Đào rõ ràng hiểu nhưng cũng tỏ ra bối rối như họ, tiểu tử này cũng không ngốc.

“Ta không biết nhiều về chữ Bạt Lăng, nên đọc có hơi khó khăn. Nhưng mà Đào Bác đã yêu cầu người đào bản bút ký này lên gửi nó đến Bạt Lăng quốc, nhất định sẽ có hậu tạ. Ngoài ra tựa hồ hắn còn nói: từ cái ảo cảnh này có thể suy ra, cái gì mà các vị thần linh thật sự đã chết rồi.”

Trong lòng Hạ Linh Xuyên lay động: “Di Thiên?”

Xem ra Bạt Lăng quốc còn biết nhiều chuyện hơn. Nhưng điều này cũng bình thường, dù sao đây cũng là quốc gia tham gia vào cuộc chiến năm đó.

“Mấy chữ kia ta không hiểu.” Mao Đào cười khổ: “Hơn nữa hồ Đại Phóng cũng chưa chắc đã di chuyển được.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sắc mặt Hạ Linh Xuyên thay đổi: “Ngươi chắc chứ?”

Họ đã trải trăm cay ngàn đắng mạo hiểm để đến đây, chỉ để lấy hồ Đại Phóng về. Nếu hồ không di chuyển được, chẳng phải đến vô ích sao?

Vậy còn, trận chiến ở Ngọa Lăng quan bây giờ thì sao?

Vấn đề này vừa bật ra, bản thân Hạ Linh Xuyên cũng sợ hết hồn.

Bắt đầu từ khi nào, hắn lại để ý đến tình hình chiến sự của Diên quốc như vậy?

“Chỉ là ta chưa dám chắc, nên đang nghĩ có nên nói ra hay không thôi.” Mao Đào lẩm bẩm: “Ta mới vào trường được ba năm, sớm biết chuyện này, thì ta đã không ngủ trong lớp.” Đến lúc cần sách lại thấy sách quá ít.

“Còn gì nữa?” Hạ Linh Xuyên sờ cằm. Chắc chắn Tôn quốc sư cũng thấy mấy câu đó, nhưng lại không lên tiếng.

Lão già thật sự có cách lấy hồ Đại Phóng, hay đang có dự định khác trong đầu?

“Còn nữa, Đào Bác tin rằng trên thế giới này có một cái gì đó cường đại đang tồn tại.” Mao Đào xấu hổ nói: “Những từ khác ta đọc không hiểu, nên không thể tùy tiện đoán được.”

Cường đại đang tồn tại sao? "Chỉ không biết đang trốn góc nào rình mò thôi?"

Mao Đào nhún nhún vai, không có trả lời: "Xuyên huynh, tại sao quốc sư không nhắc tới?"

“Có lẽ, ông ta cho rằng chúng ta không cần biết.” Hạ Linh Xuyên đổi chủ đề; “Chúng ta phóng hỏa bao lâu rồi?”

"Ừm, hơn một canh giờ?"

"Nên trở về thôi."

"Phía bắc còn..."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hạ Linh Xuyên ngắt lời: “Phía bắc có thể không quan trọng.”

Sao đại thiếu gia nhìn ra phía bắc không quan trọng? "Nhà ở phía bắc không đốt, sợ quốc sư trách tội." Nếu ở bên ngoài, Mao Đào nhất định sẽ chỉ đi theo Hạ Linh Xuyên dẫn đường, nhưng ở đây...

"Đại thiếu, ngài không thể hại ta."

“Chúng ta trở về trước đi, nếu như ảo ảnh không bị phá vỡ, ta sẽ cùng ngươi đi về phía bắc.” Hạ Linh Xuyên cười nói: “Ngươi sợ bọn hắn ăn thịt ngươi sao?”

Câu này đã trúng tim đen của Mao Đào, hắn run rẩy. Hắn là người yếu nhất trong bốn người, nếu không muốn bị ăn thịt trước, thì ít nhất phải lôi kéo một ai đó thành đồng minh.

Lúc này tất cả rượu, nhiên liệu, than mà họ nhặt trên đường đều đã dùng hết, Mao Đào không phản đối nữa, nên bỏ xe đẩy đi về cổng phía nam.

“Đại thiếu, chúng ta đi thẳng tới đó đi.” Tại sao phải đi đường vòng, muốn lẻn qua bức tường phía đông sao?

“Đi theo ta, đừng nói nhảm nữa.” Hạ Linh Xuyên không hiểu tại sao, càng đi về phía nam, trong lòng càng nặng trĩu khó chịu.

Giống như đại họa đang đến.

Vì vậy hắn đã chọn con đường này, tiện thể che đi thân hình của mình.

Bây giờ phía đông và phía tây của thành đang rực lửa, có điềm diệt vong sắp xảy ra.

Bên ngoài trận pháp thiên lôi, một mảng u ám đều là anh linh, tầm nhìn không thấy được điểm cuối.

Không biết bình thường những oan linh này bị dồn đến nơi nào, chỉ có Đại Phong quân bao vây nơi này. Bộ dáng quân nhân nghiêm túc, bình tĩnh như vực thẳm, bộ dáng hung bạo khi mới ra khỏi giếng đã không còn nữa.

Trong lúc sống và sau khi chết, họ đều là những kẻ thiện chiến.

Bị mấy vạn người chết nhìn chằm chằm không nói một tiếng, điều này mang đến cho người sống bao nhiêu áp lực đây?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Tiên Nhân Biến Mất

Số ký tự: 0