Sau Khi Trở Thành Bàn Tay Vàng Của Nam Chủ Long Ngạo Thiên
Cuộc Sống Bình...
2024-10-25 22:57:54
“Tùy ngươi.” Hà Khấu Nghiên lạnh nhạt đáp.
Tiêu Miên ngẩng đầu, gật đầu nói: “Đa tạ.”
Từ nhỏ, hắn chưa bao giờ giao du với Ngũ ca. Nếu người này là bằng hữu của Ngũ ca, hắn không có ý kết giao. Hơn nữa, nếu Ngũ ca đến, cũng tốt, đỡ được một trận ầm ĩ.
Mẫn Châu che giấu nỗi lòng, leo lên ngựa đi bên cạnh xe ngựa, đoàn xe chầm chậm tiến về cửa thành.
Ánh hoàng hôn dần dần biến mất, sắc trời tối dần.
Giang Diên thở dài, cuộc sống bình yên của nàng sắp bị xáo trộn rồi.
Sau khi vào thành được khoảng mười lăm phút, từ xa có một bóng ngựa phi đến, chính là Ngũ ca Tiêu Miên, Tiêu Chương. Người này vô cùng kiêu ngạo, là con cháu trực hệ của Tiêu gia, lại là Linh Sư thất cấp, địa vị không hề nhỏ trong Đế đô.
Sau khi hắn nhận được thư của Mẫn Châu, vội vã chạy tới, nghe nói đường đệ phế vật đã trở về? Không được triệu hoán, tự mình trở về sẽ bị phạt, mà trên đường nguy hiểm, không có linh lực thì sao mà về được?
Hắn đến trước đoàn xe, gọi một tiếng “Mẫn lão đệ!” rồi xuống ngựa, Mẫn Châu cũng theo, trao đổi vài câu bên tai, ánh mắt Tiêu Chương không khỏi ngạc nhiên, nhìn vào trong xe.
“Cái gì? Tiêu Miên và Tam công chúa có quan hệ với nhau?”
“Tham kiến Tam… Hà tiểu thư.” Hắn tiến lên hành lễ.
Tiêu Miên thầm đoán Hà Khấu Nghiên có thân phận gì, có lẽ là Hoàng thất hoặc thấp nhất cũng là Tông thất chi nữ, ngay cả Ngũ ca kiêu ngạo cũng phải kính cẩn chào.
Hà Khấu Nghiên ló đầu ra nhìn hắn: “Lão ngũ Tiêu gia?”
Tiêu Chương: “Đúng là tại hạ.”
“Đưa đường đệ của ngươi đi đi.” Nàng lại quay sang Tiêu Miên: “Nói đến Đế đô thì sẽ rời đi, sao còn ngồi đó ăn vạ ta?”
Tiêu Miên: “……”
Hắn một tay chống xe nhảy xuống, đứng trước mặt Tiêu Chương, cất tiếng: “Ngũ ca.”
Tiêu Chương chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ: “Tiêu Miên? Ngươi không được triệu hoán, sao lại tự ý trở về Đế đô?”
Đoàn xe lại chuyển bánh, Mẫn Châu cáo từ bọn họ: “Tiêu ngũ ca, ta đi trước, ngày khác sẽ kêu huynh và và vị huynh đệ này cùng nhau uống rượu.”
Tiêu Chương chỉ vẫy tay, không mảy may chú ý đến Mẫn Châu, tâm trí chỉ đổ dồn vào Tiêu Miên.
Âm thanh và tướng mạo của người trước mặt này đều như Tiêu Miên trong trí nhớ của hắn, chỉ có điều ánh mắt Tiêu Miên lại càng thêm thành thục, thâm thúy như vực sâu.
Tiêu Miên lên tiếng: “Hai năm trước, ta từng đến Bắc Thành hỏi gia gia, lúc nào ta mới có thể trở về, gia gia nói hãy chờ ta trở thành Linh Sư rồi hẵng hay.”
Tiêu Chương không nhớ ra lời này có thật hay không, chỉ dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn: “Ngươi đã thành thành Linh Sư? Ngươi đang đùa ai vậy?”
Hắn cười nhạo, vòng quanh Tiêu Miên một vòng, tay vuốt cằm mà nói: “Người không có linh lực, tức là không có linh căn, trừ phi ngươi đầu thai lần nữa, bằng không cả đời này cũng không thể thành Linh Sư. Hay là ngươi theo con đường kiếm sĩ? Nhưng kiếm sĩ thì cuối cùng cũng chỉ là… Này, ai cho phép ngươi rời đi, ta còn chưa nói xong!”
Thấy Tiêu Miên quay lưng đi, hắn liền vội vàng nhảy lên ngựa đuổi theo: “Ngươi có thái độ gì đấy?”
Tiêu Miên không thèm để ý đến hắn. Còn hắn ở trên ngựa thấy Tiêu Miên như vậy thì tức giận giơ chân định đá Tiêu Miên, nhưng Tiêu Miên chỉ hơi nghiêng đầu, tay nhanh như chớp bắt lấy chân hắn kéo xuống. Tiêu Chương bất ngờ không kịp trở tay, rơi xuống ngựa, đổ nhào vào đống bùn, nhìn Tiêu Miên với ánh mắt hoài nghi, thầm nghĩ tiểu tử này sao lại có sức mạnh lớn đến vậy?
“Ngũ ca, không phải đến đón ta về nhà sao?” Tiêu Miên quay sang nhìn hắn, miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười nhạt.
Tiêu Chương mạc danh cảm thấy túng quẫn, nhưng Tiêu Chương hắn đã bao giờ phải sợ ai? Chắc chắn là do trên đường lớn không dễ động thủ, chờ tới địa phương không có người, xem hắn thu thập tiểu tử này như thế nào.
“Đi, về rồi nói sau.” Hắn lại leo lên ngựa, “Nếu ngươi dám gạt ta gia gia cũng chưa từng nói những lời đó, về ta coi gia gia xử lý ngươi ra sao.”
Sau một thời gian dài, cuối cùng bọn họ cũng trở về địa bàn của Tiêu gia, Đại trạch đồ sộ ở giữa vùng này, xung quanh là nhà của dòng bên Tiêu gia.
Trên đường đi, những người họ gặp đều cung kính chào Tiêu Chương, trong khi Tiêu Miên theo sau lại không được ai để mắt tới, chỉ như một cái bóng đi theo.
Tiêu Chương đắc ý quay đầu lại nhìn hắn: “Cửu đệ, hai năm không về, có vẻ mọi người đều không nhận ra ngươi nữa rồi.”
Trong lòng Tiêu Miên không hề gợn sóng: “Là Ngũ ca quá nổi bật mà thôi.”
Tiêu Chương cười lạnh: “Ta chợt nhớ còn có việc, không thể đưa Cửu đệ về hẳn được, đi trước một bước, chắc Cửu đệ còn biết đường về nhỉ.”
Nói xong, hắn vung roi ngựa, lập tức rời đi, để Tiêu Miên lại một mình trên đường.
“Ngươi còn nhớ đường không?” Giang Diên hỏi.
“Nhớ.” Tiêu Miên nhìn quanh bốn phía, “Không có gì thay đổi.”
Tiêu Miên ngẩng đầu, gật đầu nói: “Đa tạ.”
Từ nhỏ, hắn chưa bao giờ giao du với Ngũ ca. Nếu người này là bằng hữu của Ngũ ca, hắn không có ý kết giao. Hơn nữa, nếu Ngũ ca đến, cũng tốt, đỡ được một trận ầm ĩ.
Mẫn Châu che giấu nỗi lòng, leo lên ngựa đi bên cạnh xe ngựa, đoàn xe chầm chậm tiến về cửa thành.
Ánh hoàng hôn dần dần biến mất, sắc trời tối dần.
Giang Diên thở dài, cuộc sống bình yên của nàng sắp bị xáo trộn rồi.
Sau khi vào thành được khoảng mười lăm phút, từ xa có một bóng ngựa phi đến, chính là Ngũ ca Tiêu Miên, Tiêu Chương. Người này vô cùng kiêu ngạo, là con cháu trực hệ của Tiêu gia, lại là Linh Sư thất cấp, địa vị không hề nhỏ trong Đế đô.
Sau khi hắn nhận được thư của Mẫn Châu, vội vã chạy tới, nghe nói đường đệ phế vật đã trở về? Không được triệu hoán, tự mình trở về sẽ bị phạt, mà trên đường nguy hiểm, không có linh lực thì sao mà về được?
Hắn đến trước đoàn xe, gọi một tiếng “Mẫn lão đệ!” rồi xuống ngựa, Mẫn Châu cũng theo, trao đổi vài câu bên tai, ánh mắt Tiêu Chương không khỏi ngạc nhiên, nhìn vào trong xe.
“Cái gì? Tiêu Miên và Tam công chúa có quan hệ với nhau?”
“Tham kiến Tam… Hà tiểu thư.” Hắn tiến lên hành lễ.
Tiêu Miên thầm đoán Hà Khấu Nghiên có thân phận gì, có lẽ là Hoàng thất hoặc thấp nhất cũng là Tông thất chi nữ, ngay cả Ngũ ca kiêu ngạo cũng phải kính cẩn chào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hà Khấu Nghiên ló đầu ra nhìn hắn: “Lão ngũ Tiêu gia?”
Tiêu Chương: “Đúng là tại hạ.”
“Đưa đường đệ của ngươi đi đi.” Nàng lại quay sang Tiêu Miên: “Nói đến Đế đô thì sẽ rời đi, sao còn ngồi đó ăn vạ ta?”
Tiêu Miên: “……”
Hắn một tay chống xe nhảy xuống, đứng trước mặt Tiêu Chương, cất tiếng: “Ngũ ca.”
Tiêu Chương chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ: “Tiêu Miên? Ngươi không được triệu hoán, sao lại tự ý trở về Đế đô?”
Đoàn xe lại chuyển bánh, Mẫn Châu cáo từ bọn họ: “Tiêu ngũ ca, ta đi trước, ngày khác sẽ kêu huynh và và vị huynh đệ này cùng nhau uống rượu.”
Tiêu Chương chỉ vẫy tay, không mảy may chú ý đến Mẫn Châu, tâm trí chỉ đổ dồn vào Tiêu Miên.
Âm thanh và tướng mạo của người trước mặt này đều như Tiêu Miên trong trí nhớ của hắn, chỉ có điều ánh mắt Tiêu Miên lại càng thêm thành thục, thâm thúy như vực sâu.
Tiêu Miên lên tiếng: “Hai năm trước, ta từng đến Bắc Thành hỏi gia gia, lúc nào ta mới có thể trở về, gia gia nói hãy chờ ta trở thành Linh Sư rồi hẵng hay.”
Tiêu Chương không nhớ ra lời này có thật hay không, chỉ dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn: “Ngươi đã thành thành Linh Sư? Ngươi đang đùa ai vậy?”
Hắn cười nhạo, vòng quanh Tiêu Miên một vòng, tay vuốt cằm mà nói: “Người không có linh lực, tức là không có linh căn, trừ phi ngươi đầu thai lần nữa, bằng không cả đời này cũng không thể thành Linh Sư. Hay là ngươi theo con đường kiếm sĩ? Nhưng kiếm sĩ thì cuối cùng cũng chỉ là… Này, ai cho phép ngươi rời đi, ta còn chưa nói xong!”
Thấy Tiêu Miên quay lưng đi, hắn liền vội vàng nhảy lên ngựa đuổi theo: “Ngươi có thái độ gì đấy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Miên không thèm để ý đến hắn. Còn hắn ở trên ngựa thấy Tiêu Miên như vậy thì tức giận giơ chân định đá Tiêu Miên, nhưng Tiêu Miên chỉ hơi nghiêng đầu, tay nhanh như chớp bắt lấy chân hắn kéo xuống. Tiêu Chương bất ngờ không kịp trở tay, rơi xuống ngựa, đổ nhào vào đống bùn, nhìn Tiêu Miên với ánh mắt hoài nghi, thầm nghĩ tiểu tử này sao lại có sức mạnh lớn đến vậy?
“Ngũ ca, không phải đến đón ta về nhà sao?” Tiêu Miên quay sang nhìn hắn, miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười nhạt.
Tiêu Chương mạc danh cảm thấy túng quẫn, nhưng Tiêu Chương hắn đã bao giờ phải sợ ai? Chắc chắn là do trên đường lớn không dễ động thủ, chờ tới địa phương không có người, xem hắn thu thập tiểu tử này như thế nào.
“Đi, về rồi nói sau.” Hắn lại leo lên ngựa, “Nếu ngươi dám gạt ta gia gia cũng chưa từng nói những lời đó, về ta coi gia gia xử lý ngươi ra sao.”
Sau một thời gian dài, cuối cùng bọn họ cũng trở về địa bàn của Tiêu gia, Đại trạch đồ sộ ở giữa vùng này, xung quanh là nhà của dòng bên Tiêu gia.
Trên đường đi, những người họ gặp đều cung kính chào Tiêu Chương, trong khi Tiêu Miên theo sau lại không được ai để mắt tới, chỉ như một cái bóng đi theo.
Tiêu Chương đắc ý quay đầu lại nhìn hắn: “Cửu đệ, hai năm không về, có vẻ mọi người đều không nhận ra ngươi nữa rồi.”
Trong lòng Tiêu Miên không hề gợn sóng: “Là Ngũ ca quá nổi bật mà thôi.”
Tiêu Chương cười lạnh: “Ta chợt nhớ còn có việc, không thể đưa Cửu đệ về hẳn được, đi trước một bước, chắc Cửu đệ còn biết đường về nhỉ.”
Nói xong, hắn vung roi ngựa, lập tức rời đi, để Tiêu Miên lại một mình trên đường.
“Ngươi còn nhớ đường không?” Giang Diên hỏi.
“Nhớ.” Tiêu Miên nhìn quanh bốn phía, “Không có gì thay đổi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro