Sau Khi Trở Thành Bàn Tay Vàng Của Nam Chủ Long Ngạo Thiên
Đế Đô
2024-10-25 22:57:54
Khi đến lượt xe của Hà Khấu Nghiên, cửa sổ xe hé mở, một chiếc thẻ bài được đưa ra. Tiểu binh vừa nhìn thấy lập tức thay đổi thái độ, cung kính nhận lại và đưa cho tướng quân giữ thành kiểm tra.
Đó là lệnh bài của Hoàng thất, biểu thị cho thân phận cao quý của người ngồi bên trong. Thủ lĩnh đoàn binh hít một hơi, dùng khẩu hình nói rằng đây là Tam công chúa, tướng quân giữ thành vội vã tiến lên hành lễ.
Bởi vì đã đến Đế đô, nơi này an toàn, nên không cần phải giấu giếm thân phận.
“Mạt tướng tham kiến……”
Hắn đang định nói, thì giọng nữ tì trong xe cắt ngang: “Chậm đã.”
Tướng quân hiểu ý, bèn sửa lời: “Hà tiểu thư.”
Hắn là một tướng quân giữ thành, địa vị không cao, nên việc hành lễ với quý nữ trong Đế đô là điều hiển nhiên.
Hà Khấu Nghiên nhàn nhạt đáp một tiếng.
Tướng quân tiếp tục: “Theo quy định, tất cả người vào thành đều phải xuất trình thân phận để được kiểm tra, ngài xem……”
“Không sao, ngươi cứ tra đi.” Đây là quy củ của hoàng đô, nàng đã quen thuộc, không có ý kiến gì.
Tiêu Miên ngồi trong xe ngựa, ngồi song song với xa phu, ăn mặc khá giản dị, tướng quân giữ thành liếc nhìn vào trong xe, rồi ghi chép lại từng thân phận.
Khi đến lượt Tiêu Miên, hắn đưa thẻ bài lên, tướng quân mở ra, nhíu mày, lại đánh giá Tiêu Miên. Trong trí nhớ của hắn không có người này.
“Tiêu Miên…… Đứng ở hàng thứ chín của Tiêu gia.” Hắn như đã nghe qua cái tên này, vẫy tay gọi thuộc hạ đến hỏi về người này. Người nọ nghĩ ngợi rồi nói: “Tướng quân, thuộc hạ nhớ rõ Tiêu gia có một người như vậy, chỉ có điều hắn……”
Người đó liếc nhìn Tiêu Miên, nhỏ giọng nói: “Hắn trời sinh không có linh lực, hai năm trước đã bị trục xuất khỏi Đế đô, theo lý thuyết không thể tự mình trở về Đế đô, huống chi hắn không phải Linh Sư, trên đường rất khó sống sót.”
Tướng quân giữ thành liếc mắt, “Ngươi nói hắn có thể là giả mạo thân phận?”
Người đó gật đầu: “Rất có khả năng.”
Tướng quân cân nhắc, thân phận của người này có thể giả mạo hay không thì tạm thời chưa nói, nhưng đoàn xe này trừ đoàn binh ra, chỉ có người có lệnh bài Hoàng thất và thị nữ hộ vệ, vì an toàn cho công chúa, nên vẫn quyết định kiểm tra cẩn thận. Nếu không có vấn đề gì, hắn có thể ngồi yên ở đây, nhưng nếu có sơ suất, e rằng mất chức là đã quá nhẹ nhàng.
“Hà tiểu thư.” Hắn quay lại, cung kính nói: “Chúng ta cần kiểm tra một chút về thân phận của vị công tử này.”
Hà Khấu Nghiên ra hiệu cho thị nữ mở cửa xe, nhìn Tiêu Miên và hỏi: “Hắn có vấn đề gì về thân phận sao?”
“Điều này……” Tướng quân do dự nói: “Theo thẻ bài, vị công tử này ghi lại là Cửu thiếu gia của Tiêu hoa, nhưng theo mạt tướng biết, vị này trời sinh không có linh lực, hai năm trước đã bị trục xuất, vì an toàn của ngài, chúng ta cần xác minh cẩn thận.”
Hà Khấu Nghiên nghe vậy, dừng một chút, trực tiếp hỏi Tiêu Miên: “Không phải chàng nói là chàng không có quan hệ gì với Tiêu gia sao?”
Tiêu Miên: “……”
Hà Khấu Nghiên: “Chàng lừa ta? Rốt cuộc chàng có phải là lão cửuTiêu gia không?”
Tiêu Miên thành thật đáp: “Đúng.”
Hà Khấu Nghiên nhìn hắn một lát, “Dựa vào việc chàng đã cứu ta, ta tin chàng.”
Nàng lập tức đóng cửa xe lại, nói: “Hắn không có vấn đề, ta làm chứng, cho phép qua.”
Tướng quân giữ thành khó xử nói: “Điều này……”
Hà Khấu Nghiên ngữ khí trở nên nghiêm khắc hơn: “Lời ta không có giá trị sao? Nếu có chuyện gì, ta sẽ chịu trách nhiệm.”
Tướng quân chỉ có thể thỏa hiệp, cúi đầu nói: “Vâng.” Rồi cao giọng nói: “Cho phép qua!”
Đoàn xe đang chuẩn bị tiến bước, thì một giọng nam vang lên: “Chờ đã!”
Giữa cảnh chiều tà mờ ảo, một người có tướng mạo anh tuấn cưỡi bạch mã phi nhanh, y phục lộng lẫy, ghìm cương dừng lại trước chiếc xe ngựa. Người này bước xuống, vén vạt áo hạ người cúi xuống hành lễ với xe ngựa: “Không hay biết Hà tiểu thư hôm nay hồi đế đô, không thể tiếp đón, xin tha tội.”
Hà Khấu Nghiên ngồi trong xe, nét mặt lạnh lùng, chưa vén màn, chỉ đáp: “Yêu cầu ngươi tới đón ta à? Chả nhẽ ta không biết đường sao?.”
Giang Diên thầm quan sát nam tử này, nhanh chóng nhận ra thân phận của người nọ. Nếu Dương Hiệt là nam xứng bi thảm nhất trong truyện, thì nam xứng thứ hai Mẫn Châu ở ngoài xe này, đào tim đào phổi cho Hà Khấu Nghiêu ,cũng không kém chỉ biết đứng nhìn nữ nhân mình yêu bên cạnh người khác.
Mẫn Châu là nhi tử của một quan lớn ở Tề quốc, là một ứng cử viên sáng giá cho vị trí phò mã cho Tam công chúa, nhưng Hà Khấu Nghiên lại không thích người này. Tuy nhiên, hắn không phải kẻ xấu, chỉ là một nam xứng số khổ trong nguyên tác mà thôi.
Mẫn Châu không tỏ ra tức giận, giọng điệu ôn hòa: “Vừa rồi ta nghe tướng quân thủ thành nói, công tử này là Cửu thiếu gia Tiêu gia? Ta cùng Tiêu ngũ công tử rất thân thiết, vừa rồi đã gửi thư cho hắn, chắc hẳn hắn sẽ đến nhanh. Không bằng để ta hộ tống Hà tiểu thư vào thành, Tiêu cửu thiếu gia cũng tiện đường về Tiêu gia.”
Đó là lệnh bài của Hoàng thất, biểu thị cho thân phận cao quý của người ngồi bên trong. Thủ lĩnh đoàn binh hít một hơi, dùng khẩu hình nói rằng đây là Tam công chúa, tướng quân giữ thành vội vã tiến lên hành lễ.
Bởi vì đã đến Đế đô, nơi này an toàn, nên không cần phải giấu giếm thân phận.
“Mạt tướng tham kiến……”
Hắn đang định nói, thì giọng nữ tì trong xe cắt ngang: “Chậm đã.”
Tướng quân hiểu ý, bèn sửa lời: “Hà tiểu thư.”
Hắn là một tướng quân giữ thành, địa vị không cao, nên việc hành lễ với quý nữ trong Đế đô là điều hiển nhiên.
Hà Khấu Nghiên nhàn nhạt đáp một tiếng.
Tướng quân tiếp tục: “Theo quy định, tất cả người vào thành đều phải xuất trình thân phận để được kiểm tra, ngài xem……”
“Không sao, ngươi cứ tra đi.” Đây là quy củ của hoàng đô, nàng đã quen thuộc, không có ý kiến gì.
Tiêu Miên ngồi trong xe ngựa, ngồi song song với xa phu, ăn mặc khá giản dị, tướng quân giữ thành liếc nhìn vào trong xe, rồi ghi chép lại từng thân phận.
Khi đến lượt Tiêu Miên, hắn đưa thẻ bài lên, tướng quân mở ra, nhíu mày, lại đánh giá Tiêu Miên. Trong trí nhớ của hắn không có người này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tiêu Miên…… Đứng ở hàng thứ chín của Tiêu gia.” Hắn như đã nghe qua cái tên này, vẫy tay gọi thuộc hạ đến hỏi về người này. Người nọ nghĩ ngợi rồi nói: “Tướng quân, thuộc hạ nhớ rõ Tiêu gia có một người như vậy, chỉ có điều hắn……”
Người đó liếc nhìn Tiêu Miên, nhỏ giọng nói: “Hắn trời sinh không có linh lực, hai năm trước đã bị trục xuất khỏi Đế đô, theo lý thuyết không thể tự mình trở về Đế đô, huống chi hắn không phải Linh Sư, trên đường rất khó sống sót.”
Tướng quân giữ thành liếc mắt, “Ngươi nói hắn có thể là giả mạo thân phận?”
Người đó gật đầu: “Rất có khả năng.”
Tướng quân cân nhắc, thân phận của người này có thể giả mạo hay không thì tạm thời chưa nói, nhưng đoàn xe này trừ đoàn binh ra, chỉ có người có lệnh bài Hoàng thất và thị nữ hộ vệ, vì an toàn cho công chúa, nên vẫn quyết định kiểm tra cẩn thận. Nếu không có vấn đề gì, hắn có thể ngồi yên ở đây, nhưng nếu có sơ suất, e rằng mất chức là đã quá nhẹ nhàng.
“Hà tiểu thư.” Hắn quay lại, cung kính nói: “Chúng ta cần kiểm tra một chút về thân phận của vị công tử này.”
Hà Khấu Nghiên ra hiệu cho thị nữ mở cửa xe, nhìn Tiêu Miên và hỏi: “Hắn có vấn đề gì về thân phận sao?”
“Điều này……” Tướng quân do dự nói: “Theo thẻ bài, vị công tử này ghi lại là Cửu thiếu gia của Tiêu hoa, nhưng theo mạt tướng biết, vị này trời sinh không có linh lực, hai năm trước đã bị trục xuất, vì an toàn của ngài, chúng ta cần xác minh cẩn thận.”
Hà Khấu Nghiên nghe vậy, dừng một chút, trực tiếp hỏi Tiêu Miên: “Không phải chàng nói là chàng không có quan hệ gì với Tiêu gia sao?”
Tiêu Miên: “……”
Hà Khấu Nghiên: “Chàng lừa ta? Rốt cuộc chàng có phải là lão cửuTiêu gia không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Miên thành thật đáp: “Đúng.”
Hà Khấu Nghiên nhìn hắn một lát, “Dựa vào việc chàng đã cứu ta, ta tin chàng.”
Nàng lập tức đóng cửa xe lại, nói: “Hắn không có vấn đề, ta làm chứng, cho phép qua.”
Tướng quân giữ thành khó xử nói: “Điều này……”
Hà Khấu Nghiên ngữ khí trở nên nghiêm khắc hơn: “Lời ta không có giá trị sao? Nếu có chuyện gì, ta sẽ chịu trách nhiệm.”
Tướng quân chỉ có thể thỏa hiệp, cúi đầu nói: “Vâng.” Rồi cao giọng nói: “Cho phép qua!”
Đoàn xe đang chuẩn bị tiến bước, thì một giọng nam vang lên: “Chờ đã!”
Giữa cảnh chiều tà mờ ảo, một người có tướng mạo anh tuấn cưỡi bạch mã phi nhanh, y phục lộng lẫy, ghìm cương dừng lại trước chiếc xe ngựa. Người này bước xuống, vén vạt áo hạ người cúi xuống hành lễ với xe ngựa: “Không hay biết Hà tiểu thư hôm nay hồi đế đô, không thể tiếp đón, xin tha tội.”
Hà Khấu Nghiên ngồi trong xe, nét mặt lạnh lùng, chưa vén màn, chỉ đáp: “Yêu cầu ngươi tới đón ta à? Chả nhẽ ta không biết đường sao?.”
Giang Diên thầm quan sát nam tử này, nhanh chóng nhận ra thân phận của người nọ. Nếu Dương Hiệt là nam xứng bi thảm nhất trong truyện, thì nam xứng thứ hai Mẫn Châu ở ngoài xe này, đào tim đào phổi cho Hà Khấu Nghiêu ,cũng không kém chỉ biết đứng nhìn nữ nhân mình yêu bên cạnh người khác.
Mẫn Châu là nhi tử của một quan lớn ở Tề quốc, là một ứng cử viên sáng giá cho vị trí phò mã cho Tam công chúa, nhưng Hà Khấu Nghiên lại không thích người này. Tuy nhiên, hắn không phải kẻ xấu, chỉ là một nam xứng số khổ trong nguyên tác mà thôi.
Mẫn Châu không tỏ ra tức giận, giọng điệu ôn hòa: “Vừa rồi ta nghe tướng quân thủ thành nói, công tử này là Cửu thiếu gia Tiêu gia? Ta cùng Tiêu ngũ công tử rất thân thiết, vừa rồi đã gửi thư cho hắn, chắc hẳn hắn sẽ đến nhanh. Không bằng để ta hộ tống Hà tiểu thư vào thành, Tiêu cửu thiếu gia cũng tiện đường về Tiêu gia.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro