Sau Khi Trở Thành Loli, Tôi Được Nam Thần Tượng Nhặt Nuôi
Chương 18
Dữu Tử Đa Nhục
2024-08-18 20:43:07
Smile là nhóm nhạc nữ yêu thích của cô. Thật là tình cờ khi họ có chuyến lưu diễn vào cuối tháng, nhưng vé bán ra chỉ hết trong một ngày, mấy ngày nay cô đều phải săn vé ở bọn đầu cơ.
Duyệt Nhất Trầm chỉ cười.
Nhìn thấy nụ cười này của anh, Tư Lật rất phấn khích: “Anh có vé sao?!”
"Có đúng hai cái."
Tư Lật nhớ rằng Tương Duẫn Nhi, giọng nữ cao trong nhóm đó là một người em của Duyệt Nhất Trầm, cô đoán chắc là cô ta đã tặng anh vé đó.
"Và đó là ghế VIP ở hàng ghế đầu."
Mắt Tư Lật sáng lên
"Nhưng có một điều kiện trao đổi."
Tư Lật liền chu miệng lên: “Sao anh lại như này chứ?”
Duyệt Nhất Trầm làm bộ muốn đứng dậy, nếu không đồng ý thì sẽ không nói chuyện.
Tư Lật không còn cách nào khác, đành phải giữ chặt anh, bất đắc dĩ nói: "Được, được rồi, anh nói gì thì nói đi, tôi đồng ý."
Duyệt Nhất Trầm không nói điều kiện ra sao mà chỉ nói cô nhất định sẽ làm được. Sáng sớm hôm sau anh đã gọi cô dậy rửa mặt, thay quần áo, bữa sáng cũng chưa ăn đã lên xe phóng ra ngoài.
Khi xe dừng lại, Tư Lật vẫn đang ngủ gà ngủ gật, sau khi bị mang xuống xe liền bị đánh thức bởi mấy tiếng khóc chói tai.
Tư Lật mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mặt mà há hốc mồm.
Khoảng sân đầy những em bé đang há miệng khóc gọi bố mẹ qua hàng rào. Bên cạnh là cầu trượt, quả bóng,...Cô cắn ngón tay nhìn về mấy đứa bé, sau đó ngửa đầu thấy một tấm biển sặc sỡ: Trường mầm non Mũ đỏ.
Tư Lật ngay lập tức bùng nổ.
"Duyệt Nhất Trầm!!!"
“Suỵt”, Duyệt Nhất Trầm vội vàng trấn an cô: “Đừng la, ở nhà không thấy chán sao? Ở đây có nhiều trẻ con chơi cùng, có rất nhiều đồ ăn ngon. Tôi hôm nay sẽ đi tham dự một buổi tọa đàm, xong việc sẽ đến đón em ngay."
Tư Lật lắc đầu như trống bỏi: "Không, không, không, tôi không chán, tôi ở nhà rất tốt mà, hiện tại tôi cũng rất ngoan, còn không chạy đi đâu nữa, đừng bỏ tôi ở đây!"
Quá mất mặt, cô ở tuổi này rồi còn phải đi nhà trẻ, hơn nữa còn phải ngồi nghe mấy tiếng khóc này.
Còn cực hình hơn ở nhà.
"Em ngoan đi. Chị Cát nói ngày nào em cũng ở nhà sẽ không tốt cho thể chất và tinh thần, bây giờ em béo lắm có biết không. Tối hôm qua em vừa đồng ý với tôi mà, giờ em đi nhà trẻ, tôi sẽ đưa em đến buổi biểu diễn.” Hôm đó qua điện thoại chị Cát nói rằng ở nhà quá chán nên cô mới lấy đồ trang điểm ra chơi, kiến nghị anh đưa cô đi nhà trẻ.
“Không, tôi không đồng ý, tôi sẽ không nghe lời mà, được không?”. Việc mua bán này không có lời, buổi hòa nhạc chỉ có một đêm, đi nhà trẻ sẽ mất mấy năm.
Giáo viên mẫu giáo ở bên cạnh tiến đến ôm cô, giúp Duyệt Nhất Trầm thuyết phục cô: "Tiểu Khả Ái, cô giáo đợi cô lâu rồi, nhà trẻ rất vui, rất nhiều trẻ con, còn có nhiều đồ chơi nữa, con thích đồ chơi gì nào?"
Tư Lật ôm chặt lấy cổ Duyệt Nhất Trầm, hai chân vòng qua eo anh thật chặt.
Duyệt Nhất Trầm không biết nên cười hay nên khóc: "Nghe lời nào, buổi tối anh đến đón em."
Tư Lật không chịu buông tay, thấy anh quyết tâm giữ cô lại, nhất thời thấy buồn, kỹ thuật diễn xuất bùng nổ, òa khóc lên.
Tiếng khóc như trời sập, toàn bộ mẫu giáo đều nghe thấy tiếng khóc của cô.
"Tôi, muốn, về, nhà."
Duyệt Nhất Trầm hơi đau đầu, cười cười nhìn giáo viên: "Thực xin lỗi, để tôi thuyết phục con bé, cô cứ đi làm trước đi."
Cô giáo vội vàng bước đi.
Duyệt Nhất Trầm đi tới góc tường, "Đừng khóc, nghe tôi nói..."
Tư Lật vẫn không kìm được nước mắt.
"Váy mới của C, áo khoác của B, mỗi cỡ một bộ."
Tiếng khóc của cô gái lập tức yếu đi rất nhiều.
Duyệt Nhất Trầm tăng liều: "Mười thỏi son."
“Thêm phấn highlight và má hồng”, Tư Lật nức nở.
"Chốt."
Tư Lật nín khóc ngay: "Vậy thì tôi đi học, buổi tối nhớ đến đón tôi."
Duyệt Nhất Trầm đưa cô cho giáo viên, mặt không đổi sắc mà quay đầu đi.
***
Mặc dù được gửi đến nhà trẻ một cách suôn sẻ, nhưng Duyệt Nhất Trầm vẫn có chút không yên tâm, sau khi tọa đàm xong liền vội vàng đến trường mẫu giáo đón cô.
Trường mẫu giáo vẫn chưa tan học, anh đợi ở cửa một lúc thì cửa mới mở ra.
Người đầu tiên chạy ra ngoài là Tư Lật, cô như quả bóng mà lao vào lòng anh, tóc lộn xộn, váy lấm lem hết.
Quầng mắt cũng đỏ.
Duyệt Nhất Trầm khẽ thở dài, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía giáo viên, mang theo ý tứ hỏi.
Cô giáo có vẻ hơi ngượng ngùng: "Tiểu Khả Ái đánh nhau với người khác."
Duyệt Nhất Trầm quay đầu hỏi Tư Lật: “Có bị thương không?”
"Con bé không sao, quần áo của con bé bị bẩn lúc học thể dục", giáo viên nói.
"Vậy thì ...", Duyệt Nhất Trầm ngập ngừng hỏi: "Những người khác có bị thương không? Nếu có chuyện gì cần tôi bồi thường thì cứ nói đi."
“Không sao, được rồi.” Cô giáo vội vàng xua tay: “Cũng không có gì to tát, con bé cũng không có chuyện gì, chỉ là Tiểu Khả Ái có lẽ chưa quen sống tập thể, đợi vài ngày nữa sẽ tốt thôi.”
Duyệt Nhất Trầm bế cô vào xe, đầu tiên lấy khăn giấy ướt lau mặt và tay cho cô, sau đó giúp cô chải tóc trước khi hỏi cô chuyện gì đang xảy ra. Tư Lật do dự hồi lâu mới nói: "Thằng nhỏ đó muốn dùng cọ vẽ váy cho tôi. Váy của tôi ba vạn tệ, làm sao tôi có thể để nó vẽ lên, nên tôi đẩy nó, rồi nó lại đẩy tôi, và tôi lại đẩy nó trở lại, sau đó giáo viên đến. Tôi thực sự không đánh nhau, tôi rất ngoan."
Duyệt Nhất Trầm đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn về phía trước hỏi: "Học mẫu giáo vui không?"
“Giờ học thể dục khá vui.” Nói đến điều này, Tư Lật có chút phấn khích. “Trong lớp thể dục, chúng tôi học leo núi và chơi bóng bàn. Cô giáo cũng nói rằng tôi có thiên phú.”
Duyệt Nhất Trầm không nhịn được cười, sau khi bị trừng mắt liền thu hồi ý cười: "Trường học này tôi chọn cho em, là trường mẫu giáo trong toàn thành phố chú trọng phát triển lĩnh vực nhất. Nghe nói mỗi tháng sẽ có chương trình nấu cơm dã ngoại và đánh du kích cùng mấy hoạt động khác nữa."
Vừa rồi, giáo viên hỏi anh có muốn ghi danh Tiểu Khả Ái vào một lớp taekwondo không.
Tư Lật ừm một tiếng: "Thảo nào có nhiều bé trai như vậy."
Tư Lật đi mẫu giáo hơn nửa tháng, cuối cùng cũng đến buổi biểu diễn cô luôn mong đợi.
Cô đã chuẩn bị trước rất nhiều, gậy phát sáng, mũ, sáng sớm ngồi xổm ở cửa trường mẫu giáo, đợi Duyệt Nhất Trầm đến đón.
Cảm ơn trời đất là anh không đến muộn.
Buổi biểu diễn được tổ chức ở trung tâm thể thao, hai người họ đến sớm, Duyệt Nhất Trầm cũng thuận tiện đưa cô vào hậu trường.
Tương Duẫn Nhi đang đợi bọn họ ở cửa, cô ta khá ngạc nhiên khi từ xa nhìn thấy Duyệt Nhất Trầm đang ôm một đứa trẻ: “Sao anh còn đưa con riêng đến đây nữa.”
Tương Duẫn Nhi rất xinh đẹp, không chỉ là giọng cao trong nhóm mà còn biết sáng tác nhạc. Tư Lật rất thích giọng hát và âm nhạc của cô ta nên hoàn toàn có thể bỏ qua việc cô ta có EQ rất thấp, không biết ăn nói
“Xin chào, chị Duẫn Nhi, chị thật xinh đẹp!”, Tư Lật nói với giọng tỉnh bơ, dù sao thì nịnh bợ một chút cũng không việc gì: “Em tên là Tiểu Khả Ái.”
“Cảm ơn.” Tương Duẫn Nhi cười với cô, sau đó ngẩng đầu hỏi Duyệt Nhất Trầm: “Đây là con ai vậy?”
“Con gái của bạn tôi.” Duyệt Nhất Trầm chỉ giải thích một chút, rồi hỏi: “Tôi có thể đưa con bé vào không? Con bé muốn gặp các thành viên khác.”
"Vào đi, bọn họ đang trang điểm."
Duyệt Nhất Trầm dẫn cô đi theo Tương Duẫn Nhi đến phòng trang điểm.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy tất cả các thành viên của nhóm nhạc nữ, vì vậy cô có vẻ phấn khích hơn bình thường một chút, trông càng giống một đứa trẻ hơn.
Duyệt Nhất Trầm buông tay ra để cô đến chào hỏi các chị gái khác.
Nhưng mà Tư Lật còn chưa kịp nói chuyện với ai, bọn họ đã sôi nổi lên đón, bỏ cả trang điểm để đi lên lôi kéo Duyệt Nhất Trầm.
Duyệt Nhất Trầm vui vẻ mà ứng phó, lại lôi kéo Tư Lật ngồi xuống, nhờ cá cô gái đó cùng chụp ảnh chung.
Sau đó, họ miễn cưỡng đến để chụp ảnh với Tư Lật và ký tên vào chiếc mũ của cô.
Sau khi chụp vài tấm ảnh, có người nhận ra đứa nhỏ trước mặt chính là đứa bé trang điểm trên mạng mấy ngày trước, lập tức nói to.
"À, vậy là hai người quen nhau thật rồi."
"Vậy đoạn video đó có thực sự được dàn dựng không?"
"Nó nên được lên kế hoạch bởi studio của bạn? Bạn muốn quảng cáo các ngôi sao nhí?"
Duyệt Nhất Trầm vân vê phần ren trên váy của Tư Lật, cũng không đáp lại.
Tương Duẫn Nhi nhìn không vừa mắt, nên cô vội vàng trang điểm, sau đó đưa hai người ra khỏi phòng thay đồ.
"Đừng lo lắng quá, đều là phụ nữ nên có chút hóng hớt."
Duyệt Nhất Trầm cười cười: "Không sao."
"Đúng vậy, không phải lúc trước con gái chị Cát cũng nói muốn đến buổi hòa nhạc của tôi sao? Sao anh không đưa con bé đến đây?"
Người đàn ông dừng một chút, sau đó cau mày, anh hoàn toàn quên mất chuyện đó.
Tương Duẫn Nhi mỉm cười, vẻ mặt có chút vi diệu: "Đàn ông các anh đúng là có mới nới cũ."
Cả Duyệt Nhất Trầm và Tư Lật đều không trả lời những lời này.
Cô ta lại hỏi: "Nghe nói anh đã thuê một trợ lý mới? Lần trước nhìn thấy vòng bạn bè của Sơ Cát, hình như cô ta còn là võng hồng mặt."
Tư Lật rất ủy khuất, cô là võng hồng mặt bao giờ chứ? Thần tượng à, cô bớt nói vài lời đi.
Duyệt Nhất Trầm cũng có chút bất lực: "Võng hồng mặt là sao?"
“Võng hồng mặt nghĩa là rất xinh đẹp”, Tư Lật thì thầm bên cạnh anh.
Tương Duẫn Nhi xùy một tiếng: "Võng hồng mặt là khuôn mặt đã phẫu thuật thẩm mỹ. Tôi đã nói với anh này, anh phải bảo vệ cô ta khi đi chơi, khéo chạm vào mũi một cái là trò cười của mọi người mất."
Duyệt Nhất Trầm dở khóc dở cười.
Tương Duẫn Nhi lại hỏi Duyệt Nhất Trầm: "Anh có muốn cho cô ta từ chức không? Tôi biết một trợ lý rất có tiếng tăm, mấu chốt người đấy còn là đàn ông, như vậy sẽ thuận tiện hơn."
Duyệt Nhất Trầm cười một tiếng, vẻ mặt mờ mịt; "Tại sao cô lại có ý kiến với trợ lí của tôi như vậy?"
Tương Duẫn Nhi nói: “Cái loại võng hồng mặt này là loại đàn bà mưu mô xảo trá, tiếp cận anh nhất định có mục đích. Sợ rằng ngày nào đó anh sẽ trúng chiêu cô ta đấy.”
Tư Lật: "..."
Vẻ mặt Duyệt Nhất Trầm không thay đổi, nhắc nhở cô ta: "Đi vào chuẩn bị đi, nửa giờ nữa concert sẽ bắt đầu."
Sau đó cũng không nói nữa, cầm lấy tay Tư Lật xoay người rời đi.
Sau khi rời hậu trường, cả hai đều có chút xấu hổ.
Duyệt Nhất Trầm dừng ở cửa soát vé, cúi đầu hỏi cô: "Còn muốn xem sao?"
"Tất nhiên. Tôi thích các bài hát của họ, bất kể tính cách của họ."
Duyệt Nhất Trầm mỉm cười, ôm cô đi vào.
Hai người tìm được chỗ ngồi rồi ngồi xuống, Duyệt Nhất Trầm lập tức biến thành người hầu riêng, đeo phụ kiện dạ quang cho cô, mang nước và đồ ăn vặt ra cho cô, vì sợ cô sẽ cảm thấy nhàm chán.
Bên cạnh Duyệt Nhất Trầm là một người đàn ông trung niên đội chiếc mũ có in chữ ký của Smile. Anh ta có vẻ là fan của Smile. Ngay từ khi ngồi xuống, anh ta đã có chút phấn khích, thậm chí còn nhờ Duyệt Nhất Trầm giúp anh ấy chụp ảnh.
Hoàn toàn không nhận ra Duyệt Nhất Trầm.
Hôm nay anh đã được trang bị đầy đủ vũ khí, đội mũ, đeo kính, đội tóc giả và mặc một chiếc quần ống loe đậm chất retro. Khi anh mặc trang phục này đến đón Tư Lật còn suýt chút bị đuổi đi.
Tư Lật mở hộp cơm ra, cầm lấy một quả cherry, giơ tay cho Duyệt Nhất Trầm ăn, anh ta lập tức cắn một cái, sau đó nói: "Em tự ăn đi."
Tư Lật lại cầm lấy một quả khác, lúc chuẩn bị cho vào miệng lại quay đầu nhìn Duyệt Nhất Trầm, nghiêm túc nói: “Duyệt Nhất Trầm, tôi không có phẫu thuật thẩm mỹ.”
Anh nghe xong thì cười một tiếng: "Tôi biết, không chỉ có không chỉnh, lúc lớn cũng đâu xinh đẹp lắm."
“Miệng của anh thật là độc”, Tư Lật bĩu môi, “Không phải tôi không xinh đẹp, mà là anh quen nhìn mấy cô nàng phẫu thuật thẩm mỹ trước mặt hằng ngày rồi, nên nhìn ai cũng giống ai.”
Duyệt Nhất Trầm ừ một tiếng, cười nói: “Cũng coi như đúng.”
Không biết do trang bị chưa chuẩn bị hay chưa trang điểm mà concert đã bị hoãn nửa tiếng.
Mặc dù các cổ động viên có mặt hết lời phàn nàn nhưng đoạn dạo đầu vẫn vang lên, và khán giả vẫn sôi trào hết lên.
Tư Lật cũng ngay lập tức biến thành một cô gái hâm mộ nhỏ, vừa la hét vừa vẫy vẫy light stick, bàn tay mập mạp còn hấp dẫn hơn cả light stick. Tay Duyệt Nhất Trầm đặt trên lưng ghế để bảo vệ cô, lúc nào cũng chú ý đến cô.
Ánh đèn chói lọi trên sân khấu chiếu vào khuôn mặt nhỏ bé này, và đôi mắt của cô bé dường như có những ngôi sao nhỏ. Dù xung quanh có rất nhiều giọng nói và sân khấu ồn ào nhưng anh vẫn có thể xác định chính xác chất giọng còn non nớt của người ngồi bên cạnh mình.
Kết thúc show, Tư Lật vẫn chưa đã thèm, đi theo đám fans hò hét hết mức.
Lúc này, một cơn mưa phùn đã nổi ở phía chân trời và có xu hướng ngày càng lớn hơn.
“Đi thôi”, Duyệt Nhất Trầm quấn chặt khăn quàng cổ cho cô và thuyết phục: “Trời mưa, họ sẽ không ra đâu.”
“Chờ đã.”, Tư Lật kiên trì.
Kết quả là, đến khi đèn sân khấu tắt hết, họ vẫn không ra ngoài.
Những người hâm mộ lần lượt rời đi, Duyệt Nhất Trầm cũng đã thuyết phục được Tư Lật đi cùng mình.
Lúc này trời đã mưa rất to, Duyệt Nhất Trầm không mang ô, chỉ có thể ôm Tư Lật vội vàng bước ra ngoài. Anh đã cố gắng che chắn cho Tư Lật hết mức nhưng người trong ngực vẫn bị ướt không ít.
Khi đến lối vào bãi đậu xe, điện thoại của Duyệt Nhất Trầm đổ chuông, anh đã không muốn chú ý đến nó, nhưng tiếng chuông cứ liên tục vang lên. Tư Lật bảo anh nghe máy đi, anh chỉ có thể đứng ở cửa ra vào, rút điện thoại, tháo khẩu trang ra nghe.
Tư Lật liếc mắt nhìn thoáng qua, phát hiện là Tương Duẫn Nhi, lập tức muốn tát chính mình vì đã bảo anh nghe điện thoại.
Bên kia hình như đang hỏi vị trí của anh, Duyệt Nhất Trầm nhìn qua bảng hướng dẫn: "Lối vào bãi đậu xe khu D, ừm, tôi đi đây...Muốn đến đây sao?Bên này có rất nhiều người, bị nhìn thấy là phiền lắm. Xe công ty hỏng rồi sao? Vậy thì ... ", Duyệt Nhất Trầm nhìn Tư Lật một cái, cô lập tức hiểu ra, làm một cử chỉ ok.
"Vậy thì đến đây, chúng tôi đang đợi cô ở cửa ra vào."
Họ đợi ở cửa ra vào khoảng mười phút, khi cơn mưa phùn ập đến kèm theo gió lạnh, vai Duyệt Nhất Trầm ướt sũng, Tư Lật được che nên cũng đỡ hơn, nhưng tóc và chân đều bị ướt hết rồi.
“Có lạnh không?”. Duyệt Nhất Trầm để Tư Lật ngồi trên mặt đất, sau đó anh ngồi xổm xuống nhìn cô, không đợi cô trả lời đã cởi áo khoác muốn khoác cho cô. Tư Lật vội ngăn anh lại: "Không lạnh, anh đừng cởi."
Anh chỉ mặc một chiếc áo gió mỏng với một chiếc áo len bên trong, nếu cởi ra chắc chắn sẽ bị cảm lạnh.
Duyệt Nhất Trầm không nghe cô nói, anh đã cởi cúc áo rồi. Tư Lật đành phải kéo lại quần áo của anh rồi nhào vào ngực anh: "Nếu anh ôm tôi, tôi sẽ không lạnh nữa, anh đừng cởi ra."
Duyệt Nhất Trầm hơi giật mình, sau đó siết chặt vòng tay ôm cô vào lòng.
Vòng tay vẫn ấm áp như mọi khi.
Tư Lật không dám nghĩ rằng mình có thể có phúc được lao vào ngực anh mọi lúc như bây giờ.
Thực sự đáng giá.
“Tối nay có vui không?”, Duyệt Nhất Trầm hỏi.
“Rất vui.” Si Li ngẩng đầu lên và trả lời, “Buổi biểu diễn rất tuyệt.”
Không ngờ anh lại đang nhìn xuống cô, nếu anh không hơi nghiêng đầu thì Tư Lật đã hôn anh rồi.
Duyệt Nhất Trầm mỉm cười, lấy tay áo lau đi thái dương hơi ẩm ướt của cô: "Tôi thật sự không hiểu sao em lại thích nhóm nhạc nữ này. Rõ ràng là em có khẩu vị bình thường."
Tư Lật bật cười: "Giống như tôi không thể hiểu tại sao anh và Tương Duẫn Nhi lại là bạn của nhau."
“Thực ra trước khi ra mắt, cô ấy khá đáng yêu.”, Duyệt Nhất Trầm giải thích.
Tư Lật ừm một tiếng.
Duyệt Nhất Trầm nhìn cô một cái thật sâu, "Tôi cứ tưởng sau đêm nay em sẽ thoát fan cơ."
"Tất nhiên là không. Tới đây tôi lại càng thích họ hơn. Các bài hát thực sự hay, giọng hát của họ cũng tuyệt vời và hiệu ứng sân khấu rất tốt. Tôi vẫn sẽ đến khi có buổi biểu diễn lần sau.”, Tư Lật nhìn anh, không khỏi bật cười, "Nhưng anh đến buổi biểu diễn này mới kỳ lạ này."
Anh trông không giống một người có thể nghe loại nhạc này.
Duyệt Nhất Trầm cúi xuống cười: “Đi cùng em thì không vấn đề gì.”
Duyệt Nhất Trầm chỉ cười.
Nhìn thấy nụ cười này của anh, Tư Lật rất phấn khích: “Anh có vé sao?!”
"Có đúng hai cái."
Tư Lật nhớ rằng Tương Duẫn Nhi, giọng nữ cao trong nhóm đó là một người em của Duyệt Nhất Trầm, cô đoán chắc là cô ta đã tặng anh vé đó.
"Và đó là ghế VIP ở hàng ghế đầu."
Mắt Tư Lật sáng lên
"Nhưng có một điều kiện trao đổi."
Tư Lật liền chu miệng lên: “Sao anh lại như này chứ?”
Duyệt Nhất Trầm làm bộ muốn đứng dậy, nếu không đồng ý thì sẽ không nói chuyện.
Tư Lật không còn cách nào khác, đành phải giữ chặt anh, bất đắc dĩ nói: "Được, được rồi, anh nói gì thì nói đi, tôi đồng ý."
Duyệt Nhất Trầm không nói điều kiện ra sao mà chỉ nói cô nhất định sẽ làm được. Sáng sớm hôm sau anh đã gọi cô dậy rửa mặt, thay quần áo, bữa sáng cũng chưa ăn đã lên xe phóng ra ngoài.
Khi xe dừng lại, Tư Lật vẫn đang ngủ gà ngủ gật, sau khi bị mang xuống xe liền bị đánh thức bởi mấy tiếng khóc chói tai.
Tư Lật mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mặt mà há hốc mồm.
Khoảng sân đầy những em bé đang há miệng khóc gọi bố mẹ qua hàng rào. Bên cạnh là cầu trượt, quả bóng,...Cô cắn ngón tay nhìn về mấy đứa bé, sau đó ngửa đầu thấy một tấm biển sặc sỡ: Trường mầm non Mũ đỏ.
Tư Lật ngay lập tức bùng nổ.
"Duyệt Nhất Trầm!!!"
“Suỵt”, Duyệt Nhất Trầm vội vàng trấn an cô: “Đừng la, ở nhà không thấy chán sao? Ở đây có nhiều trẻ con chơi cùng, có rất nhiều đồ ăn ngon. Tôi hôm nay sẽ đi tham dự một buổi tọa đàm, xong việc sẽ đến đón em ngay."
Tư Lật lắc đầu như trống bỏi: "Không, không, không, tôi không chán, tôi ở nhà rất tốt mà, hiện tại tôi cũng rất ngoan, còn không chạy đi đâu nữa, đừng bỏ tôi ở đây!"
Quá mất mặt, cô ở tuổi này rồi còn phải đi nhà trẻ, hơn nữa còn phải ngồi nghe mấy tiếng khóc này.
Còn cực hình hơn ở nhà.
"Em ngoan đi. Chị Cát nói ngày nào em cũng ở nhà sẽ không tốt cho thể chất và tinh thần, bây giờ em béo lắm có biết không. Tối hôm qua em vừa đồng ý với tôi mà, giờ em đi nhà trẻ, tôi sẽ đưa em đến buổi biểu diễn.” Hôm đó qua điện thoại chị Cát nói rằng ở nhà quá chán nên cô mới lấy đồ trang điểm ra chơi, kiến nghị anh đưa cô đi nhà trẻ.
“Không, tôi không đồng ý, tôi sẽ không nghe lời mà, được không?”. Việc mua bán này không có lời, buổi hòa nhạc chỉ có một đêm, đi nhà trẻ sẽ mất mấy năm.
Giáo viên mẫu giáo ở bên cạnh tiến đến ôm cô, giúp Duyệt Nhất Trầm thuyết phục cô: "Tiểu Khả Ái, cô giáo đợi cô lâu rồi, nhà trẻ rất vui, rất nhiều trẻ con, còn có nhiều đồ chơi nữa, con thích đồ chơi gì nào?"
Tư Lật ôm chặt lấy cổ Duyệt Nhất Trầm, hai chân vòng qua eo anh thật chặt.
Duyệt Nhất Trầm không biết nên cười hay nên khóc: "Nghe lời nào, buổi tối anh đến đón em."
Tư Lật không chịu buông tay, thấy anh quyết tâm giữ cô lại, nhất thời thấy buồn, kỹ thuật diễn xuất bùng nổ, òa khóc lên.
Tiếng khóc như trời sập, toàn bộ mẫu giáo đều nghe thấy tiếng khóc của cô.
"Tôi, muốn, về, nhà."
Duyệt Nhất Trầm hơi đau đầu, cười cười nhìn giáo viên: "Thực xin lỗi, để tôi thuyết phục con bé, cô cứ đi làm trước đi."
Cô giáo vội vàng bước đi.
Duyệt Nhất Trầm đi tới góc tường, "Đừng khóc, nghe tôi nói..."
Tư Lật vẫn không kìm được nước mắt.
"Váy mới của C, áo khoác của B, mỗi cỡ một bộ."
Tiếng khóc của cô gái lập tức yếu đi rất nhiều.
Duyệt Nhất Trầm tăng liều: "Mười thỏi son."
“Thêm phấn highlight và má hồng”, Tư Lật nức nở.
"Chốt."
Tư Lật nín khóc ngay: "Vậy thì tôi đi học, buổi tối nhớ đến đón tôi."
Duyệt Nhất Trầm đưa cô cho giáo viên, mặt không đổi sắc mà quay đầu đi.
***
Mặc dù được gửi đến nhà trẻ một cách suôn sẻ, nhưng Duyệt Nhất Trầm vẫn có chút không yên tâm, sau khi tọa đàm xong liền vội vàng đến trường mẫu giáo đón cô.
Trường mẫu giáo vẫn chưa tan học, anh đợi ở cửa một lúc thì cửa mới mở ra.
Người đầu tiên chạy ra ngoài là Tư Lật, cô như quả bóng mà lao vào lòng anh, tóc lộn xộn, váy lấm lem hết.
Quầng mắt cũng đỏ.
Duyệt Nhất Trầm khẽ thở dài, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía giáo viên, mang theo ý tứ hỏi.
Cô giáo có vẻ hơi ngượng ngùng: "Tiểu Khả Ái đánh nhau với người khác."
Duyệt Nhất Trầm quay đầu hỏi Tư Lật: “Có bị thương không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Con bé không sao, quần áo của con bé bị bẩn lúc học thể dục", giáo viên nói.
"Vậy thì ...", Duyệt Nhất Trầm ngập ngừng hỏi: "Những người khác có bị thương không? Nếu có chuyện gì cần tôi bồi thường thì cứ nói đi."
“Không sao, được rồi.” Cô giáo vội vàng xua tay: “Cũng không có gì to tát, con bé cũng không có chuyện gì, chỉ là Tiểu Khả Ái có lẽ chưa quen sống tập thể, đợi vài ngày nữa sẽ tốt thôi.”
Duyệt Nhất Trầm bế cô vào xe, đầu tiên lấy khăn giấy ướt lau mặt và tay cho cô, sau đó giúp cô chải tóc trước khi hỏi cô chuyện gì đang xảy ra. Tư Lật do dự hồi lâu mới nói: "Thằng nhỏ đó muốn dùng cọ vẽ váy cho tôi. Váy của tôi ba vạn tệ, làm sao tôi có thể để nó vẽ lên, nên tôi đẩy nó, rồi nó lại đẩy tôi, và tôi lại đẩy nó trở lại, sau đó giáo viên đến. Tôi thực sự không đánh nhau, tôi rất ngoan."
Duyệt Nhất Trầm đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn về phía trước hỏi: "Học mẫu giáo vui không?"
“Giờ học thể dục khá vui.” Nói đến điều này, Tư Lật có chút phấn khích. “Trong lớp thể dục, chúng tôi học leo núi và chơi bóng bàn. Cô giáo cũng nói rằng tôi có thiên phú.”
Duyệt Nhất Trầm không nhịn được cười, sau khi bị trừng mắt liền thu hồi ý cười: "Trường học này tôi chọn cho em, là trường mẫu giáo trong toàn thành phố chú trọng phát triển lĩnh vực nhất. Nghe nói mỗi tháng sẽ có chương trình nấu cơm dã ngoại và đánh du kích cùng mấy hoạt động khác nữa."
Vừa rồi, giáo viên hỏi anh có muốn ghi danh Tiểu Khả Ái vào một lớp taekwondo không.
Tư Lật ừm một tiếng: "Thảo nào có nhiều bé trai như vậy."
Tư Lật đi mẫu giáo hơn nửa tháng, cuối cùng cũng đến buổi biểu diễn cô luôn mong đợi.
Cô đã chuẩn bị trước rất nhiều, gậy phát sáng, mũ, sáng sớm ngồi xổm ở cửa trường mẫu giáo, đợi Duyệt Nhất Trầm đến đón.
Cảm ơn trời đất là anh không đến muộn.
Buổi biểu diễn được tổ chức ở trung tâm thể thao, hai người họ đến sớm, Duyệt Nhất Trầm cũng thuận tiện đưa cô vào hậu trường.
Tương Duẫn Nhi đang đợi bọn họ ở cửa, cô ta khá ngạc nhiên khi từ xa nhìn thấy Duyệt Nhất Trầm đang ôm một đứa trẻ: “Sao anh còn đưa con riêng đến đây nữa.”
Tương Duẫn Nhi rất xinh đẹp, không chỉ là giọng cao trong nhóm mà còn biết sáng tác nhạc. Tư Lật rất thích giọng hát và âm nhạc của cô ta nên hoàn toàn có thể bỏ qua việc cô ta có EQ rất thấp, không biết ăn nói
“Xin chào, chị Duẫn Nhi, chị thật xinh đẹp!”, Tư Lật nói với giọng tỉnh bơ, dù sao thì nịnh bợ một chút cũng không việc gì: “Em tên là Tiểu Khả Ái.”
“Cảm ơn.” Tương Duẫn Nhi cười với cô, sau đó ngẩng đầu hỏi Duyệt Nhất Trầm: “Đây là con ai vậy?”
“Con gái của bạn tôi.” Duyệt Nhất Trầm chỉ giải thích một chút, rồi hỏi: “Tôi có thể đưa con bé vào không? Con bé muốn gặp các thành viên khác.”
"Vào đi, bọn họ đang trang điểm."
Duyệt Nhất Trầm dẫn cô đi theo Tương Duẫn Nhi đến phòng trang điểm.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy tất cả các thành viên của nhóm nhạc nữ, vì vậy cô có vẻ phấn khích hơn bình thường một chút, trông càng giống một đứa trẻ hơn.
Duyệt Nhất Trầm buông tay ra để cô đến chào hỏi các chị gái khác.
Nhưng mà Tư Lật còn chưa kịp nói chuyện với ai, bọn họ đã sôi nổi lên đón, bỏ cả trang điểm để đi lên lôi kéo Duyệt Nhất Trầm.
Duyệt Nhất Trầm vui vẻ mà ứng phó, lại lôi kéo Tư Lật ngồi xuống, nhờ cá cô gái đó cùng chụp ảnh chung.
Sau đó, họ miễn cưỡng đến để chụp ảnh với Tư Lật và ký tên vào chiếc mũ của cô.
Sau khi chụp vài tấm ảnh, có người nhận ra đứa nhỏ trước mặt chính là đứa bé trang điểm trên mạng mấy ngày trước, lập tức nói to.
"À, vậy là hai người quen nhau thật rồi."
"Vậy đoạn video đó có thực sự được dàn dựng không?"
"Nó nên được lên kế hoạch bởi studio của bạn? Bạn muốn quảng cáo các ngôi sao nhí?"
Duyệt Nhất Trầm vân vê phần ren trên váy của Tư Lật, cũng không đáp lại.
Tương Duẫn Nhi nhìn không vừa mắt, nên cô vội vàng trang điểm, sau đó đưa hai người ra khỏi phòng thay đồ.
"Đừng lo lắng quá, đều là phụ nữ nên có chút hóng hớt."
Duyệt Nhất Trầm cười cười: "Không sao."
"Đúng vậy, không phải lúc trước con gái chị Cát cũng nói muốn đến buổi hòa nhạc của tôi sao? Sao anh không đưa con bé đến đây?"
Người đàn ông dừng một chút, sau đó cau mày, anh hoàn toàn quên mất chuyện đó.
Tương Duẫn Nhi mỉm cười, vẻ mặt có chút vi diệu: "Đàn ông các anh đúng là có mới nới cũ."
Cả Duyệt Nhất Trầm và Tư Lật đều không trả lời những lời này.
Cô ta lại hỏi: "Nghe nói anh đã thuê một trợ lý mới? Lần trước nhìn thấy vòng bạn bè của Sơ Cát, hình như cô ta còn là võng hồng mặt."
Tư Lật rất ủy khuất, cô là võng hồng mặt bao giờ chứ? Thần tượng à, cô bớt nói vài lời đi.
Duyệt Nhất Trầm cũng có chút bất lực: "Võng hồng mặt là sao?"
“Võng hồng mặt nghĩa là rất xinh đẹp”, Tư Lật thì thầm bên cạnh anh.
Tương Duẫn Nhi xùy một tiếng: "Võng hồng mặt là khuôn mặt đã phẫu thuật thẩm mỹ. Tôi đã nói với anh này, anh phải bảo vệ cô ta khi đi chơi, khéo chạm vào mũi một cái là trò cười của mọi người mất."
Duyệt Nhất Trầm dở khóc dở cười.
Tương Duẫn Nhi lại hỏi Duyệt Nhất Trầm: "Anh có muốn cho cô ta từ chức không? Tôi biết một trợ lý rất có tiếng tăm, mấu chốt người đấy còn là đàn ông, như vậy sẽ thuận tiện hơn."
Duyệt Nhất Trầm cười một tiếng, vẻ mặt mờ mịt; "Tại sao cô lại có ý kiến với trợ lí của tôi như vậy?"
Tương Duẫn Nhi nói: “Cái loại võng hồng mặt này là loại đàn bà mưu mô xảo trá, tiếp cận anh nhất định có mục đích. Sợ rằng ngày nào đó anh sẽ trúng chiêu cô ta đấy.”
Tư Lật: "..."
Vẻ mặt Duyệt Nhất Trầm không thay đổi, nhắc nhở cô ta: "Đi vào chuẩn bị đi, nửa giờ nữa concert sẽ bắt đầu."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó cũng không nói nữa, cầm lấy tay Tư Lật xoay người rời đi.
Sau khi rời hậu trường, cả hai đều có chút xấu hổ.
Duyệt Nhất Trầm dừng ở cửa soát vé, cúi đầu hỏi cô: "Còn muốn xem sao?"
"Tất nhiên. Tôi thích các bài hát của họ, bất kể tính cách của họ."
Duyệt Nhất Trầm mỉm cười, ôm cô đi vào.
Hai người tìm được chỗ ngồi rồi ngồi xuống, Duyệt Nhất Trầm lập tức biến thành người hầu riêng, đeo phụ kiện dạ quang cho cô, mang nước và đồ ăn vặt ra cho cô, vì sợ cô sẽ cảm thấy nhàm chán.
Bên cạnh Duyệt Nhất Trầm là một người đàn ông trung niên đội chiếc mũ có in chữ ký của Smile. Anh ta có vẻ là fan của Smile. Ngay từ khi ngồi xuống, anh ta đã có chút phấn khích, thậm chí còn nhờ Duyệt Nhất Trầm giúp anh ấy chụp ảnh.
Hoàn toàn không nhận ra Duyệt Nhất Trầm.
Hôm nay anh đã được trang bị đầy đủ vũ khí, đội mũ, đeo kính, đội tóc giả và mặc một chiếc quần ống loe đậm chất retro. Khi anh mặc trang phục này đến đón Tư Lật còn suýt chút bị đuổi đi.
Tư Lật mở hộp cơm ra, cầm lấy một quả cherry, giơ tay cho Duyệt Nhất Trầm ăn, anh ta lập tức cắn một cái, sau đó nói: "Em tự ăn đi."
Tư Lật lại cầm lấy một quả khác, lúc chuẩn bị cho vào miệng lại quay đầu nhìn Duyệt Nhất Trầm, nghiêm túc nói: “Duyệt Nhất Trầm, tôi không có phẫu thuật thẩm mỹ.”
Anh nghe xong thì cười một tiếng: "Tôi biết, không chỉ có không chỉnh, lúc lớn cũng đâu xinh đẹp lắm."
“Miệng của anh thật là độc”, Tư Lật bĩu môi, “Không phải tôi không xinh đẹp, mà là anh quen nhìn mấy cô nàng phẫu thuật thẩm mỹ trước mặt hằng ngày rồi, nên nhìn ai cũng giống ai.”
Duyệt Nhất Trầm ừ một tiếng, cười nói: “Cũng coi như đúng.”
Không biết do trang bị chưa chuẩn bị hay chưa trang điểm mà concert đã bị hoãn nửa tiếng.
Mặc dù các cổ động viên có mặt hết lời phàn nàn nhưng đoạn dạo đầu vẫn vang lên, và khán giả vẫn sôi trào hết lên.
Tư Lật cũng ngay lập tức biến thành một cô gái hâm mộ nhỏ, vừa la hét vừa vẫy vẫy light stick, bàn tay mập mạp còn hấp dẫn hơn cả light stick. Tay Duyệt Nhất Trầm đặt trên lưng ghế để bảo vệ cô, lúc nào cũng chú ý đến cô.
Ánh đèn chói lọi trên sân khấu chiếu vào khuôn mặt nhỏ bé này, và đôi mắt của cô bé dường như có những ngôi sao nhỏ. Dù xung quanh có rất nhiều giọng nói và sân khấu ồn ào nhưng anh vẫn có thể xác định chính xác chất giọng còn non nớt của người ngồi bên cạnh mình.
Kết thúc show, Tư Lật vẫn chưa đã thèm, đi theo đám fans hò hét hết mức.
Lúc này, một cơn mưa phùn đã nổi ở phía chân trời và có xu hướng ngày càng lớn hơn.
“Đi thôi”, Duyệt Nhất Trầm quấn chặt khăn quàng cổ cho cô và thuyết phục: “Trời mưa, họ sẽ không ra đâu.”
“Chờ đã.”, Tư Lật kiên trì.
Kết quả là, đến khi đèn sân khấu tắt hết, họ vẫn không ra ngoài.
Những người hâm mộ lần lượt rời đi, Duyệt Nhất Trầm cũng đã thuyết phục được Tư Lật đi cùng mình.
Lúc này trời đã mưa rất to, Duyệt Nhất Trầm không mang ô, chỉ có thể ôm Tư Lật vội vàng bước ra ngoài. Anh đã cố gắng che chắn cho Tư Lật hết mức nhưng người trong ngực vẫn bị ướt không ít.
Khi đến lối vào bãi đậu xe, điện thoại của Duyệt Nhất Trầm đổ chuông, anh đã không muốn chú ý đến nó, nhưng tiếng chuông cứ liên tục vang lên. Tư Lật bảo anh nghe máy đi, anh chỉ có thể đứng ở cửa ra vào, rút điện thoại, tháo khẩu trang ra nghe.
Tư Lật liếc mắt nhìn thoáng qua, phát hiện là Tương Duẫn Nhi, lập tức muốn tát chính mình vì đã bảo anh nghe điện thoại.
Bên kia hình như đang hỏi vị trí của anh, Duyệt Nhất Trầm nhìn qua bảng hướng dẫn: "Lối vào bãi đậu xe khu D, ừm, tôi đi đây...Muốn đến đây sao?Bên này có rất nhiều người, bị nhìn thấy là phiền lắm. Xe công ty hỏng rồi sao? Vậy thì ... ", Duyệt Nhất Trầm nhìn Tư Lật một cái, cô lập tức hiểu ra, làm một cử chỉ ok.
"Vậy thì đến đây, chúng tôi đang đợi cô ở cửa ra vào."
Họ đợi ở cửa ra vào khoảng mười phút, khi cơn mưa phùn ập đến kèm theo gió lạnh, vai Duyệt Nhất Trầm ướt sũng, Tư Lật được che nên cũng đỡ hơn, nhưng tóc và chân đều bị ướt hết rồi.
“Có lạnh không?”. Duyệt Nhất Trầm để Tư Lật ngồi trên mặt đất, sau đó anh ngồi xổm xuống nhìn cô, không đợi cô trả lời đã cởi áo khoác muốn khoác cho cô. Tư Lật vội ngăn anh lại: "Không lạnh, anh đừng cởi."
Anh chỉ mặc một chiếc áo gió mỏng với một chiếc áo len bên trong, nếu cởi ra chắc chắn sẽ bị cảm lạnh.
Duyệt Nhất Trầm không nghe cô nói, anh đã cởi cúc áo rồi. Tư Lật đành phải kéo lại quần áo của anh rồi nhào vào ngực anh: "Nếu anh ôm tôi, tôi sẽ không lạnh nữa, anh đừng cởi ra."
Duyệt Nhất Trầm hơi giật mình, sau đó siết chặt vòng tay ôm cô vào lòng.
Vòng tay vẫn ấm áp như mọi khi.
Tư Lật không dám nghĩ rằng mình có thể có phúc được lao vào ngực anh mọi lúc như bây giờ.
Thực sự đáng giá.
“Tối nay có vui không?”, Duyệt Nhất Trầm hỏi.
“Rất vui.” Si Li ngẩng đầu lên và trả lời, “Buổi biểu diễn rất tuyệt.”
Không ngờ anh lại đang nhìn xuống cô, nếu anh không hơi nghiêng đầu thì Tư Lật đã hôn anh rồi.
Duyệt Nhất Trầm mỉm cười, lấy tay áo lau đi thái dương hơi ẩm ướt của cô: "Tôi thật sự không hiểu sao em lại thích nhóm nhạc nữ này. Rõ ràng là em có khẩu vị bình thường."
Tư Lật bật cười: "Giống như tôi không thể hiểu tại sao anh và Tương Duẫn Nhi lại là bạn của nhau."
“Thực ra trước khi ra mắt, cô ấy khá đáng yêu.”, Duyệt Nhất Trầm giải thích.
Tư Lật ừm một tiếng.
Duyệt Nhất Trầm nhìn cô một cái thật sâu, "Tôi cứ tưởng sau đêm nay em sẽ thoát fan cơ."
"Tất nhiên là không. Tới đây tôi lại càng thích họ hơn. Các bài hát thực sự hay, giọng hát của họ cũng tuyệt vời và hiệu ứng sân khấu rất tốt. Tôi vẫn sẽ đến khi có buổi biểu diễn lần sau.”, Tư Lật nhìn anh, không khỏi bật cười, "Nhưng anh đến buổi biểu diễn này mới kỳ lạ này."
Anh trông không giống một người có thể nghe loại nhạc này.
Duyệt Nhất Trầm cúi xuống cười: “Đi cùng em thì không vấn đề gì.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro