Sau Khi Trở Thành Loli, Tôi Được Nam Thần Tượng Nhặt Nuôi
Chương 19
Dữu Tử Đa Nhục
2024-08-18 20:43:07
Anh nói tùy ý nhưng lại khiến nhịp tim cô tăng hơn trăm.
"Duyệt Nhất Trầm, anh còn chưa già mà đã nói lời này có được hay không?" Tư Lật nửa đùa nửa thật nói.
Duyệt Nhất Trầm nhìn cô một cái, hiển nhiên không hiểu trong lời mình vừa nói có vấn đề gì.
"Tôi biết anh thích bạn nhỏ, nhưng tôi thực sự không phải là bạn nhỏ, tốt với tôi coi như xong, còn hơi một tí là lại nói loại lời dễ nghe này, tôi sẽ để ý."
Lời đã nói đến rất hàm súc, còn chưa nói anh đối tốt với tôi như thế thì tôi sẽ muốn yêu anh.
Đối phương lại cười cười, cau lông mày thấp giọng nói: "Nếu như không phải vì khiến em để ý, tại sao tôi phải nói?"
Hả?
Tư Lật có chút không nắm được vấn đề, lúc muốn lý luận thì Duyệt Nhất Trầm đã đứng lên.
Cô quay đầu lại thì thấy Tương Doãn Nhi, đối phương đã thay trang phục của buổi hòa nhạc, mặc một bộ váy áo sơmi màu hồng, không có mặc áo khoác, trong gió rét là kiểu mảnh mai khiến ta thấy mà yêu.
Dù sao chung quanh cũng có người đến người đi, bởi vậy Duyệt Nhất Trầm nhìn thấy cô ta cũng không có nhiều lời, chỉ khẽ gật đầu ra hiệu, nắm Tư Lật muốn đi vào trong.
Mà dường như trong nháy mắt khi bọn họ cùng nhau xoay người, một tia đèn flash khiến cho người ta vội vàng không kịp chuẩn bị mà theo nhau đến.
Duyệt Nhất Trầm và Tư Lật hơi ngẩn ra, trong nháy mắt nghiêng đầu lại có một loạt đèn flash, chiếu thẳng vào mặt của bọn họ.
Tư Lật nghe thấy Duyệt Nhất Trầm thầm mắng một tiếng.
Duyệt Nhất Trầm vô ý thức che chắn Tư Lật, người chụp ảnh cũng rất nhanh nhạy, sau khi chụp được thứ cần chụp thì chạy ngay lập tức. Duyệt Nhất Trầm còn chưa kịp suy nghĩ, vội vàng bàn giao một tiếng trông coi tiểu khả ái cho Tương Doãn Nhi rồi sau đó đuổi theo.
Rất nhanh bóng dáng biến mất trong màn mưa.
Còn lại hai người phụ nữ mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Tương Doãn Nhi nhếch miệng nở nụ cười, cúi người nhéo nhéo khuôn mặt Tư Lật: "Anh Trầm Duyệt của em vẫn rất để ý chị nha."
"Chị Doãn Nhi cẩn thận móng tay của chị."
"Cảm ơn."
Hai người lại đợi một lúc, mưa càng lúc càng lớn, Tương Doãn Nhi ôm cánh tay có chút run rẩy, ngay cả Tư Lật cũng có chút đau lòng: "Chị Doãn Nhi, nếu không chúng ta lên trên xe đợi đi."
Tương Doãn Nhi gật đầu, rồi sau đó đi thẳng vào bên trong.
Tư Lật có chút thất vọng, nữ thần cũng không dắt cô.
Các cô đi một vòng ở bên trong cũng không tìm được xe của Duyệt Nhất Trầm, Tương Doãn Nhi có hơi không kiên nhẫn "Em không biết xe của anh ấy dừng ở chỗ nào sao?"
Tư Lật có chút uất ức: "Em nhớ được chính là chỗ này."
"Được rồi được rồi." Tương Doãn Nhi lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, đoán rằng là gọi cho người đại diện, dùng giọng điệu phân phó: "Đến khu D đón tôi."
Hai người lại trở lại cổng, xe bảo mẫu đến rất nhanh, đi theo xe bảo mẫu còn có một luồng sóng lớn hét chói tai vang lên của fan hâm mộ, Tương Doãn Nhi mắng một tiếng rồi đến gần. Xe còn chưa dừng hẳn thì bên trong đã xoạch một tiếng kéo cửa xe ra, Tương Doãn Nhi quen việc dễ làm nhảy lên xe, rồi sau đó trong nháy mắt cửa xe khép lại, gào thét lái đi.
Toàn bộ quá trình không đến một phút.
Tư Lật cũng không kịp phản ứng, chỉ theo bản năng lùi về sau tránh đi, tránh ngược lại so với đám đông đuổi đến.
Mà sau khi lái xe, sau khi fan hâm mộ đuổi theo, cũng chỉ còn lại một mình cố đứng lẻ loi trơ trọi ở cổng, dãi gió dầm mưa, có chút thê thảm.
Tư Lật gọi điện thoại cho Duyệt Nhất Trầm, đương nhiên là không có ai nhận.
Điện thoại di động của cô cũng bởi vì vừa rồi điên cuồng tự chụp và quay video trong buổi hòa nhạc dẫn đến không còn bao nhiêu pin, cô không dám lãng phi điện, cũng không dám đi ra, đành phải tiếp tục đứng chờ Duyệt Nhất Trầm ở cổng.
Cô tung khăn quàng cổ ra quấn quanh bả vai chống lạnh, dậm chân nhìn về phía Duyệt Nhất Trầm chạy đi, bỗng nhiên lại nghe được một loạt tiếng bước chân truyền đến từ phía sau. Cô nghe ra không phải bước chân của Duyệt Nhất Trầm, thế là không quay đầu lại, lại phát hiện bước chân kia càng ngày càng gần, lúc vừa cảm thấy không ổn, một thân ảnh cao to đã áp sát trên người cô, theo bản năng Tư Lật nhanh chân muốn chạy lại bị người từ phía sau bỗng nhiên ôm lấy.
Da đầu Tư Lật tê rần, có loại cảm giác kinh dị trong nháy mắt khi mở ngăn kéo ra có hàng ngàn hàng vạn còn gián bò ra, rít lên một tiếng dường như muốn chọc thủng bò ra, rồi sau đó lại bị một tràng tiếng cười quen thuộc làm cho nghẹn lại ở trong cổ họng.
"Tiểu khả ái! Cuối cùng cũng gặp em lần nữa!"
Tư Lật quay đầu, nhìn qua khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, tức giận đến không được: "Ngu Kỷ! Anh có bệnh à! Có biết như thế này sẽ hù chết người không!"
Ngu Kỷ ngây ngẩn cả người.
Không phải bởi vì bị chửi mà là thần thái bạn nhỏ mắng anh ta giờ phút này rất giống người nào đó.
Tư Lật chưa tỉnh hồn, nhịn không được lại cầm nắm đấm đập anh ta một chút: "Tôi còn tưởng rằng là người xấu!"
Ngu Kỷ lấy lại tinh thần, cười với cô, không ngừng xin lỗi: "Rất xin lỗi, tôi nhìn thấy em nên rất vui, không có chú ý khống chế cảm xúc."
Tư Lật vẫn còn trừng anh ta, đồng thời thầm mắng Duyệt Nhất Trầm, đều tại anh cho cô xem quá nhiều phim phóng sự, khiến cho cô hiện tại cũng có chút chứng vọng tưởng bị hại.
Ngu Kỷ toét miệng cười theo: "Đến buổi hòa nhạc? Tại sao lại có một mình em ở đây?"
Tư Lật có chút nghi ngờ: "Anh cũng tới nghe buổi hòa nhạc sao?"
Đây không có khả năng, anh ta ghét nhất là nhóm nhạc nữ, bởi vì anh ta đã từng tham gia tiết mục giải trí với nhóm nhạc nữ này, có hai thành viên cọ nhiệt độ của anh ta, khiến cho anh ta nhất thời bị chuyện xấu quấn thân, bị chỉ bắt cá hai tay.
Nhưng Ngu Kỷ lại cười nói gật đầu: "Lúc vừa mới tan cuộc nhìn thấy em còn tưởng rằng bị hoa mắt."
Tư Lật có vẻ mặt nghi ngờ, lúc còn muốn truy hỏi thì nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
"Tư Lật!"
Hai người cùng quay đầu thì thấy trong màn đêm Duyệt Nhất Trầm đội mưa chạy đến, Tư Lật lập tức khua tay với anh.
Ngu Kỷ ở bên cạnh nhẹ nhàng cau mày, Tư Lật sao? Là do anh ta nghe nhầm hay do cậu ta*(nam chính) gọi sai?
Dường như anh nhẹ nhàng thở ra nhưng bước chân không ngừng, rất nhanh đã đi đến trước mặt, hơi thở hổn hển, đưa tay bế Tư Lật lên.
Mái tóc của anh bị thấm nước mưa đen đậm như mực, con ngươi sáng lên, trong ánh mắt tràn đầy sự lo lắng. Tư Lật cười với anh, anh nhịn không được cong ngón trỏ hơi lạnh lên sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, vẻ mặt rất đau lòng: "Tại sao lại không vào bên trong?"
Hiển nhiên đã biết Tương Doãn Nhi đi, Tư Lật cũng không nhắc lại, chỉ cười nói vừa ra không bao lâu.
Sau đó Duyệt Nhất Trầm mới ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
Đối phương không ngần ngại chút nào khi mình bị không để ý đến mấy giây, tính tình vẫn tốt cười: "Nói đến nếu như anh Trầm Duyệt đến chậm mấy giây thì Tiểu Manh của anh đã bị tôi ôm đi rồi."
Duyệt Nhất Trầm cũng cười một chút, chỉ là ý cười không đến đáy mắt: "Cậu cũng theo tôi nhiều ngày như vậy, khó có được cơ hội, tại sao lại không ôm đi?"
Tư Lật hơi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn sang. Ngu Kỷ ngượng ngùng sờ lên cái mũi: "Từ đầu đến cuối không có lá gan đó."
Cũng coi như quân tử, sắc mặt Duyệt Nhất Trầm hơi hòa hoãn, gật đầu ra hiệu với anh ta: "Nếu không có chuyện gì thì chúng tôi đi trước."
Ngu Kỷ cười: "Nhà anh cách chỗ này quá xa, bạn nhỏ cũng đã bị ướt hết, chờ về đến nhà khẳng định sẽ bị cảm mạo, hơn nữa với độ hot của hội này khẳng định sẽ bị chặn lại."
Buổi hòa nhạc quy mô lớn như vậy, tới thời gian bị chặn còn mấy giờ.
Thấy ánh mắt người đàn ông hiện lên một tia không xác định, nên nhanh chóng thừa dịp rèn sắt khi còn nóng: "Anh nhìn em ấy lạnh như vậy, miệng nhỏ đều đã tím tái. Cơ thể của trẻ nhỏ rất yếu, bị cảm rất khó khỏi, vạn nhất phát sốt thì lại càng không ổn."
Duyệt Nhất Trầm cũng đang lo lắng điều này, anh có chút ảo não, vừa rồi không nên đuổi theo. Qủa thật nhiệt độ của người trong ngực có chút thấp, mặc dù trên xe có hơi ấm và tấm thảm nhưng vạn nhất xử lý không tốt thật sự bị cảm thì xử lý thế nào.
"Biệt thự nhà tôi ở ngay phía sau, năm phút là có thể đến, nếu không các anh lên thu dọn lại một chút đi?"
Duyệt Nhất Trầm cúi đầu nhìn Tư Lật, cô bé nhỏ làm ổ trong ngực anh, đôi mắt to nháy nháy, hoàn toàn có ý mặc anh là chủ.
Duyệt Nhất Trầm nhìn về phía anh ta; "Vậy thì làm phiền cậu."
Biệt thự lưng chừng núi bên này của Ngu Kỷ thì Tư Lật có đến mấy lần, nhưng lúc đó lịch trình một năm của Ngu Kỷ rất căng, thường xuyên chạy thông cáo khắp thế giới, cho nên quanh năm suốt tháng cũng sẽ không tới ở vài ngày, bên trong cũng không có chút sức sống nào.
Nhưng tốt xấu gì thì khăn nóng và trà nóng vẫn có.
Ngu Kỷ vào nhà liền bật máy sưởi, rồi sau đó đưa hai vị khách đến phòng.
"Có quần áo dự bị ở trong tủ quần áo, phòng tắm ở bên tay trái." Ngu Kỷ đưa khăn mặt qua, Duyệt Nhất Trầm nói cảm ơn rồi nhận lấy, vừa lau tóc cho Tư Lật vừa hỏi: "Xin hỏi có quần áo của trẻ em không?"
"Của trẻ em thì không có, nhưng chắc là có quần áo thích hợp cho em ấy mặc." Từ trong tủ quần áo Ngu Kỷ tìm được một bộ quần áo: "Người phụ trách trước của tôi để lại, xắn tay áo lên chắc là có thể mặc vừa."
Rồi sau đó lại cau mày nhìn Duyệt Nhất Trầm: "Ừm, cũng chính là người phụ trách."
Duyệt Nhất Trầm mỉm cười, nghiêm túc uốn nắn: "Trợ lý trước."
Ngu Kỷ che lấy trái tim nhỏ, cau mày nói: "Ai u anh Trầm Duyệt, vừa rồi anh bị tôi chọc cười sao?"
Thái quá khiến Tư Lật sắp không chịu nổi.
Tư Lật chạy vọt vào trong phòng tắm tắm nước nóng, rồi thay quần áo mới của bản thân cô.
Vốn quần áo là kiểu ngắn, cho nên cô mặc vào cũng miễn miễn cưỡng cưỡng che lại được cái mông mà thôi.
Duyệt Nhất Trầm đã sớm đoán được, lúc cô đi ra đã cầm lấy khăn quàng cổ đứng ở cửa, Tư Lật ngoan ngoãn đứng đấy, tùy theo anh trùm cái mông cho mình.
Ngu Kỷ cầm máy sấy đi vào, thấy thế buồn cười: "Một đứa nhóc con, còn lo lắng lộ hàng."
"Sẽ lạnh." Duyệt Nhất Trầm tiếp nhận mấy sấy, lôi kéo Tư Lật đi đến trước ghế ngồi xuống.
Dưới tiếng vù vù của máy sấy, Tư Lật cũng có thể chuẩn xác nghe được tiếng cười của Ngu Kỷ: "Anh Trầm Duyệt, thật không nhìn ra anh lại là loại vú em trung khuyển, sẽ không thật là con gái riêng của anh?"
"Ngược lại thì tôi cũng rất muốn." Anh vẫn nói câu này.
Ngu Kỷ cười ha ha, rồi sau đó nhắc nhở anh cũng dội qua nước rồi thay quần áo khác.
Sau đó anh ta liền đi xuống tầng.
Đầu Tư Lật né tránh máy sấy: "Tự mình tôi sấy, anh đi tắm đi."
Duyệt Nhất Trầm đè tay của cô lại: "Đừng nhúc nhích, phải sấy khô."
Tư Lật đành phải từ bỏ, mềm nhũn ghé vào đầu gối của anh, nhỏ giọng nói : "Anh vừa mới miệng bầu*."
*Miệng bầu(嘴瓢了):Miệng ngoác mồm có nghĩa là bộ não con người không thể theo kịp tốc độ của miệng, có nghĩa là người có cái miệng ngu ngốc và có thể nói những điều vô nghĩa; nghĩa đen nhất của câu chửi mồm là người có cái miệng to và nói không ra hơi. chặn; ngoáy miệng là Nói người này giận cũng sẽ vạ miệng; có tầng nói khác là phát âm không được nói sai vì nóng nảy.
Duyệt Nhất Trầm không nghe rõ ràng nên tắt máy sấy: "Hả?"
"Anh vừa mới gọi Tư Lật."
"Duyệt Nhất Trầm, anh còn chưa già mà đã nói lời này có được hay không?" Tư Lật nửa đùa nửa thật nói.
Duyệt Nhất Trầm nhìn cô một cái, hiển nhiên không hiểu trong lời mình vừa nói có vấn đề gì.
"Tôi biết anh thích bạn nhỏ, nhưng tôi thực sự không phải là bạn nhỏ, tốt với tôi coi như xong, còn hơi một tí là lại nói loại lời dễ nghe này, tôi sẽ để ý."
Lời đã nói đến rất hàm súc, còn chưa nói anh đối tốt với tôi như thế thì tôi sẽ muốn yêu anh.
Đối phương lại cười cười, cau lông mày thấp giọng nói: "Nếu như không phải vì khiến em để ý, tại sao tôi phải nói?"
Hả?
Tư Lật có chút không nắm được vấn đề, lúc muốn lý luận thì Duyệt Nhất Trầm đã đứng lên.
Cô quay đầu lại thì thấy Tương Doãn Nhi, đối phương đã thay trang phục của buổi hòa nhạc, mặc một bộ váy áo sơmi màu hồng, không có mặc áo khoác, trong gió rét là kiểu mảnh mai khiến ta thấy mà yêu.
Dù sao chung quanh cũng có người đến người đi, bởi vậy Duyệt Nhất Trầm nhìn thấy cô ta cũng không có nhiều lời, chỉ khẽ gật đầu ra hiệu, nắm Tư Lật muốn đi vào trong.
Mà dường như trong nháy mắt khi bọn họ cùng nhau xoay người, một tia đèn flash khiến cho người ta vội vàng không kịp chuẩn bị mà theo nhau đến.
Duyệt Nhất Trầm và Tư Lật hơi ngẩn ra, trong nháy mắt nghiêng đầu lại có một loạt đèn flash, chiếu thẳng vào mặt của bọn họ.
Tư Lật nghe thấy Duyệt Nhất Trầm thầm mắng một tiếng.
Duyệt Nhất Trầm vô ý thức che chắn Tư Lật, người chụp ảnh cũng rất nhanh nhạy, sau khi chụp được thứ cần chụp thì chạy ngay lập tức. Duyệt Nhất Trầm còn chưa kịp suy nghĩ, vội vàng bàn giao một tiếng trông coi tiểu khả ái cho Tương Doãn Nhi rồi sau đó đuổi theo.
Rất nhanh bóng dáng biến mất trong màn mưa.
Còn lại hai người phụ nữ mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Tương Doãn Nhi nhếch miệng nở nụ cười, cúi người nhéo nhéo khuôn mặt Tư Lật: "Anh Trầm Duyệt của em vẫn rất để ý chị nha."
"Chị Doãn Nhi cẩn thận móng tay của chị."
"Cảm ơn."
Hai người lại đợi một lúc, mưa càng lúc càng lớn, Tương Doãn Nhi ôm cánh tay có chút run rẩy, ngay cả Tư Lật cũng có chút đau lòng: "Chị Doãn Nhi, nếu không chúng ta lên trên xe đợi đi."
Tương Doãn Nhi gật đầu, rồi sau đó đi thẳng vào bên trong.
Tư Lật có chút thất vọng, nữ thần cũng không dắt cô.
Các cô đi một vòng ở bên trong cũng không tìm được xe của Duyệt Nhất Trầm, Tương Doãn Nhi có hơi không kiên nhẫn "Em không biết xe của anh ấy dừng ở chỗ nào sao?"
Tư Lật có chút uất ức: "Em nhớ được chính là chỗ này."
"Được rồi được rồi." Tương Doãn Nhi lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, đoán rằng là gọi cho người đại diện, dùng giọng điệu phân phó: "Đến khu D đón tôi."
Hai người lại trở lại cổng, xe bảo mẫu đến rất nhanh, đi theo xe bảo mẫu còn có một luồng sóng lớn hét chói tai vang lên của fan hâm mộ, Tương Doãn Nhi mắng một tiếng rồi đến gần. Xe còn chưa dừng hẳn thì bên trong đã xoạch một tiếng kéo cửa xe ra, Tương Doãn Nhi quen việc dễ làm nhảy lên xe, rồi sau đó trong nháy mắt cửa xe khép lại, gào thét lái đi.
Toàn bộ quá trình không đến một phút.
Tư Lật cũng không kịp phản ứng, chỉ theo bản năng lùi về sau tránh đi, tránh ngược lại so với đám đông đuổi đến.
Mà sau khi lái xe, sau khi fan hâm mộ đuổi theo, cũng chỉ còn lại một mình cố đứng lẻ loi trơ trọi ở cổng, dãi gió dầm mưa, có chút thê thảm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tư Lật gọi điện thoại cho Duyệt Nhất Trầm, đương nhiên là không có ai nhận.
Điện thoại di động của cô cũng bởi vì vừa rồi điên cuồng tự chụp và quay video trong buổi hòa nhạc dẫn đến không còn bao nhiêu pin, cô không dám lãng phi điện, cũng không dám đi ra, đành phải tiếp tục đứng chờ Duyệt Nhất Trầm ở cổng.
Cô tung khăn quàng cổ ra quấn quanh bả vai chống lạnh, dậm chân nhìn về phía Duyệt Nhất Trầm chạy đi, bỗng nhiên lại nghe được một loạt tiếng bước chân truyền đến từ phía sau. Cô nghe ra không phải bước chân của Duyệt Nhất Trầm, thế là không quay đầu lại, lại phát hiện bước chân kia càng ngày càng gần, lúc vừa cảm thấy không ổn, một thân ảnh cao to đã áp sát trên người cô, theo bản năng Tư Lật nhanh chân muốn chạy lại bị người từ phía sau bỗng nhiên ôm lấy.
Da đầu Tư Lật tê rần, có loại cảm giác kinh dị trong nháy mắt khi mở ngăn kéo ra có hàng ngàn hàng vạn còn gián bò ra, rít lên một tiếng dường như muốn chọc thủng bò ra, rồi sau đó lại bị một tràng tiếng cười quen thuộc làm cho nghẹn lại ở trong cổ họng.
"Tiểu khả ái! Cuối cùng cũng gặp em lần nữa!"
Tư Lật quay đầu, nhìn qua khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, tức giận đến không được: "Ngu Kỷ! Anh có bệnh à! Có biết như thế này sẽ hù chết người không!"
Ngu Kỷ ngây ngẩn cả người.
Không phải bởi vì bị chửi mà là thần thái bạn nhỏ mắng anh ta giờ phút này rất giống người nào đó.
Tư Lật chưa tỉnh hồn, nhịn không được lại cầm nắm đấm đập anh ta một chút: "Tôi còn tưởng rằng là người xấu!"
Ngu Kỷ lấy lại tinh thần, cười với cô, không ngừng xin lỗi: "Rất xin lỗi, tôi nhìn thấy em nên rất vui, không có chú ý khống chế cảm xúc."
Tư Lật vẫn còn trừng anh ta, đồng thời thầm mắng Duyệt Nhất Trầm, đều tại anh cho cô xem quá nhiều phim phóng sự, khiến cho cô hiện tại cũng có chút chứng vọng tưởng bị hại.
Ngu Kỷ toét miệng cười theo: "Đến buổi hòa nhạc? Tại sao lại có một mình em ở đây?"
Tư Lật có chút nghi ngờ: "Anh cũng tới nghe buổi hòa nhạc sao?"
Đây không có khả năng, anh ta ghét nhất là nhóm nhạc nữ, bởi vì anh ta đã từng tham gia tiết mục giải trí với nhóm nhạc nữ này, có hai thành viên cọ nhiệt độ của anh ta, khiến cho anh ta nhất thời bị chuyện xấu quấn thân, bị chỉ bắt cá hai tay.
Nhưng Ngu Kỷ lại cười nói gật đầu: "Lúc vừa mới tan cuộc nhìn thấy em còn tưởng rằng bị hoa mắt."
Tư Lật có vẻ mặt nghi ngờ, lúc còn muốn truy hỏi thì nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
"Tư Lật!"
Hai người cùng quay đầu thì thấy trong màn đêm Duyệt Nhất Trầm đội mưa chạy đến, Tư Lật lập tức khua tay với anh.
Ngu Kỷ ở bên cạnh nhẹ nhàng cau mày, Tư Lật sao? Là do anh ta nghe nhầm hay do cậu ta*(nam chính) gọi sai?
Dường như anh nhẹ nhàng thở ra nhưng bước chân không ngừng, rất nhanh đã đi đến trước mặt, hơi thở hổn hển, đưa tay bế Tư Lật lên.
Mái tóc của anh bị thấm nước mưa đen đậm như mực, con ngươi sáng lên, trong ánh mắt tràn đầy sự lo lắng. Tư Lật cười với anh, anh nhịn không được cong ngón trỏ hơi lạnh lên sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, vẻ mặt rất đau lòng: "Tại sao lại không vào bên trong?"
Hiển nhiên đã biết Tương Doãn Nhi đi, Tư Lật cũng không nhắc lại, chỉ cười nói vừa ra không bao lâu.
Sau đó Duyệt Nhất Trầm mới ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
Đối phương không ngần ngại chút nào khi mình bị không để ý đến mấy giây, tính tình vẫn tốt cười: "Nói đến nếu như anh Trầm Duyệt đến chậm mấy giây thì Tiểu Manh của anh đã bị tôi ôm đi rồi."
Duyệt Nhất Trầm cũng cười một chút, chỉ là ý cười không đến đáy mắt: "Cậu cũng theo tôi nhiều ngày như vậy, khó có được cơ hội, tại sao lại không ôm đi?"
Tư Lật hơi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn sang. Ngu Kỷ ngượng ngùng sờ lên cái mũi: "Từ đầu đến cuối không có lá gan đó."
Cũng coi như quân tử, sắc mặt Duyệt Nhất Trầm hơi hòa hoãn, gật đầu ra hiệu với anh ta: "Nếu không có chuyện gì thì chúng tôi đi trước."
Ngu Kỷ cười: "Nhà anh cách chỗ này quá xa, bạn nhỏ cũng đã bị ướt hết, chờ về đến nhà khẳng định sẽ bị cảm mạo, hơn nữa với độ hot của hội này khẳng định sẽ bị chặn lại."
Buổi hòa nhạc quy mô lớn như vậy, tới thời gian bị chặn còn mấy giờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy ánh mắt người đàn ông hiện lên một tia không xác định, nên nhanh chóng thừa dịp rèn sắt khi còn nóng: "Anh nhìn em ấy lạnh như vậy, miệng nhỏ đều đã tím tái. Cơ thể của trẻ nhỏ rất yếu, bị cảm rất khó khỏi, vạn nhất phát sốt thì lại càng không ổn."
Duyệt Nhất Trầm cũng đang lo lắng điều này, anh có chút ảo não, vừa rồi không nên đuổi theo. Qủa thật nhiệt độ của người trong ngực có chút thấp, mặc dù trên xe có hơi ấm và tấm thảm nhưng vạn nhất xử lý không tốt thật sự bị cảm thì xử lý thế nào.
"Biệt thự nhà tôi ở ngay phía sau, năm phút là có thể đến, nếu không các anh lên thu dọn lại một chút đi?"
Duyệt Nhất Trầm cúi đầu nhìn Tư Lật, cô bé nhỏ làm ổ trong ngực anh, đôi mắt to nháy nháy, hoàn toàn có ý mặc anh là chủ.
Duyệt Nhất Trầm nhìn về phía anh ta; "Vậy thì làm phiền cậu."
Biệt thự lưng chừng núi bên này của Ngu Kỷ thì Tư Lật có đến mấy lần, nhưng lúc đó lịch trình một năm của Ngu Kỷ rất căng, thường xuyên chạy thông cáo khắp thế giới, cho nên quanh năm suốt tháng cũng sẽ không tới ở vài ngày, bên trong cũng không có chút sức sống nào.
Nhưng tốt xấu gì thì khăn nóng và trà nóng vẫn có.
Ngu Kỷ vào nhà liền bật máy sưởi, rồi sau đó đưa hai vị khách đến phòng.
"Có quần áo dự bị ở trong tủ quần áo, phòng tắm ở bên tay trái." Ngu Kỷ đưa khăn mặt qua, Duyệt Nhất Trầm nói cảm ơn rồi nhận lấy, vừa lau tóc cho Tư Lật vừa hỏi: "Xin hỏi có quần áo của trẻ em không?"
"Của trẻ em thì không có, nhưng chắc là có quần áo thích hợp cho em ấy mặc." Từ trong tủ quần áo Ngu Kỷ tìm được một bộ quần áo: "Người phụ trách trước của tôi để lại, xắn tay áo lên chắc là có thể mặc vừa."
Rồi sau đó lại cau mày nhìn Duyệt Nhất Trầm: "Ừm, cũng chính là người phụ trách."
Duyệt Nhất Trầm mỉm cười, nghiêm túc uốn nắn: "Trợ lý trước."
Ngu Kỷ che lấy trái tim nhỏ, cau mày nói: "Ai u anh Trầm Duyệt, vừa rồi anh bị tôi chọc cười sao?"
Thái quá khiến Tư Lật sắp không chịu nổi.
Tư Lật chạy vọt vào trong phòng tắm tắm nước nóng, rồi thay quần áo mới của bản thân cô.
Vốn quần áo là kiểu ngắn, cho nên cô mặc vào cũng miễn miễn cưỡng cưỡng che lại được cái mông mà thôi.
Duyệt Nhất Trầm đã sớm đoán được, lúc cô đi ra đã cầm lấy khăn quàng cổ đứng ở cửa, Tư Lật ngoan ngoãn đứng đấy, tùy theo anh trùm cái mông cho mình.
Ngu Kỷ cầm máy sấy đi vào, thấy thế buồn cười: "Một đứa nhóc con, còn lo lắng lộ hàng."
"Sẽ lạnh." Duyệt Nhất Trầm tiếp nhận mấy sấy, lôi kéo Tư Lật đi đến trước ghế ngồi xuống.
Dưới tiếng vù vù của máy sấy, Tư Lật cũng có thể chuẩn xác nghe được tiếng cười của Ngu Kỷ: "Anh Trầm Duyệt, thật không nhìn ra anh lại là loại vú em trung khuyển, sẽ không thật là con gái riêng của anh?"
"Ngược lại thì tôi cũng rất muốn." Anh vẫn nói câu này.
Ngu Kỷ cười ha ha, rồi sau đó nhắc nhở anh cũng dội qua nước rồi thay quần áo khác.
Sau đó anh ta liền đi xuống tầng.
Đầu Tư Lật né tránh máy sấy: "Tự mình tôi sấy, anh đi tắm đi."
Duyệt Nhất Trầm đè tay của cô lại: "Đừng nhúc nhích, phải sấy khô."
Tư Lật đành phải từ bỏ, mềm nhũn ghé vào đầu gối của anh, nhỏ giọng nói : "Anh vừa mới miệng bầu*."
*Miệng bầu(嘴瓢了):Miệng ngoác mồm có nghĩa là bộ não con người không thể theo kịp tốc độ của miệng, có nghĩa là người có cái miệng ngu ngốc và có thể nói những điều vô nghĩa; nghĩa đen nhất của câu chửi mồm là người có cái miệng to và nói không ra hơi. chặn; ngoáy miệng là Nói người này giận cũng sẽ vạ miệng; có tầng nói khác là phát âm không được nói sai vì nóng nảy.
Duyệt Nhất Trầm không nghe rõ ràng nên tắt máy sấy: "Hả?"
"Anh vừa mới gọi Tư Lật."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro