Sau Khi Trở Thành Loli, Tôi Được Nam Thần Tượng Nhặt Nuôi
Chương 20
Dữu Tử Đa Nhục
2024-08-18 20:43:07
Duyệt Nhất Trầm phản ứng lại, mỉm cười và một lần nữa mở máy sấy tóc lên, vừa nhẹ nhàng lại tỉ mỉ vuốt mái tóc cô: "Lo lắng quá nên không quan tâm được nhiều như vậy, có lẽ anh ta không chú ý đến."
"Ò." Tư Lật thốt lên một âm thanh, lại hỏi: "Bắt được tên paparazzi kia không?"
"Đương nhiên."
"Cũng lấy lại được ảnh rồi chứ?" Sau khi nhìn thấy người kia gật đầu, cô lại nói: "Thật ra anh không đuổi theo cũng được, anh và Tương Duẫn Nhi là bạn bè, đến xem buổi biểu diễn của cô ấy cũng không có gì sai cả."
"Tôi biết, chỉ là khi đó tôi hơi lo tin tức mới sẽ lại đẩy em đến trước mắt công chúng mà thôi."
"Ờ, tôi vẫn còn một câu hỏi khác, những lời ban nãy anh nói với Ngu Kỷ là có ý gì? Anh ta vẫn luôn theo dõi anh à?"
Duyệt Nhất Trầm hơi ngập ngừng, sau đó trả lời cô trong tiếng ồn ào của máy sấy tóc: "Là theo dõi em. Lần trước, sau khi video của em đỏ (trở nên nổi tiếng), anh ta lập tức liên lạc với tôi, muốn có thông tin liên lạc của gia đình em, tôi không cho, chỉ nói mình là người giám hộ của em."
"Ồ." Tư Lật hiểu ra: "Anh ta vẫn muốn tôi quay bộ phim đó sao?"
Duyệt Nhất Trầm gật đầu.
"Sau đó anh từ chối à?"
"Tôi không hề cự tuyệt, chỉ nói là phải hỏi ý kiến của em."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó vẫn luôn không nhận điện thoại, vì thế anh ta đã theo dõi chúng ta mấy ngày liền."
Thảo nào.
Sau khi sấy khô tóc cho cô, Duyệt Nhất Trầm cũng không để cô xuống lầu, mà bảo cô ở trong phòng đợi mình.
Tư Lật có chút bất đắc dĩ: "Ngu Kỷ không có ý xấu."
Duyệt Nhất Trầm nhìn cô một cái thật sâu: "Tôi biết."
Gương mặt Tư Lật lộ vẻ khó hiểu.
"Đơn thuần là tôi không muốn em tiếp xúc với anh ta." Hơi ngừng một chút, anh nói thêm: "Không muốn Tiểu Khả Ái tiếp xúc với anh ta."
Thế là Tư Lật hiểu ra và không thể nhịn được cười: "Đúng là một kẻ cuồng khống chế."
"Chỉ từng có loại mong muốn kiểm soát này đối với em." Anh ngang ngược bỏ lại câu nói này rồi xoay người đi vào phòng tắm.
Tư Lật nghiêng đầu ngả người ra ghế, nở nụ cười có phần bất lực.
Anh thực sự chỉ thích vẻ ngoài như đứa trẻ này của cô, có gì mà sung sướng.
Cô nhấc chân lên, dựa vào ghế nghịch điện thoại di động, một lúc sau Ngu Kỷ đi lên gõ cửa, Tư Lật nghe thấy tiếng động thì vội vàng ngồi thẳng người lên, che đi bắp đùi.
Ngu Kỷ cảm thấy thật dễ thương khi một cô gái nhỏ lại có thể có ý thức của một thục nữ như thế, Duyệt Nhất Trầm đã dạy dỗ cô rất tốt.
"Tôi đã nấu chè và hâm nóng sữa, em có muốn xuống ăn một chút không?"
Tư Lật lắc đầu, lễ phép nói: "Em đợi anh ấy ra rồi cùng nhau xuống nhà."
Ngu Kỷ cười: "Sợ cái gì, tôi cũng không ăn thịt em, xuống dưới chơi đi, nhà tôi có máy chơi game Somatosensory mới nhất đấy."
"Cảm ơn." Tiếp tục từ chối.
Cô đã chơi nó quá nhiều lần, không phải là nhà Duyệt Nhất Trầm không có, hừ.
Ngu Kỷ thoạt nhìn thật kinh ngạc, anh ta cảm thấy cô gái nhỏ trước mặt mình hoàn toàn khác với người phụ nữ mà mình đã gặp trong đình nghỉ chân ven hồ ngày hôm đó.
Nhưng, từ trước đến nay, đạo diễn Ngô Thường nhìn người rất chuẩn, anh ta cũng không tiện hỏi thêm, chỉ cười rồi tự mình xuống dưới.
Vài phút sau, Duyệt Nhất Trầm lau tóc bước ra, Tư Lật vội vàng nhảy xuống ghế, rất chân chó mà đưa máy sấy tóc cho anh.
"Anh ta đi lên sao?" Duyệt Nhất Trầm hỏi.
"Đúng thế." Tư Lật ngoan ngoãn đáp: "Đi lên nói dưới nhà có chè, bảo tôi đi xuống dưới nhà ăn, tôi nói tôi phải đợi anh."
Duyệt Nhất Trầm nở nụ cười thật sâu, sau đó ngừng sấy tóc, cúi người ôm bé lên: "Đi thôi, chúng ta xuống dưới ăn chè nào."
Hai người cùng nhau xuống lầu, Ngu Kỷ đang ngồi cạnh bàn ăn uống sữa, sau khi thấy bọn họ đi xuống thì chỉ vào phòng bếp: "Đều ở trong nồi, làm phiền hai người tự mình phục vụ."
Duyệt Nhất Trầm đặt Tư Lật trên chiếc ghế đối diện với Ngu Kỷ, rồi tự mình đi vào bếp bưng ra một bát chè và một cốc sữa. Tư Lật ăn hơn nửa bát chè, rồi liếm miệng nói muốn uống sữa của Duyệt Nhất Trầm.
"Ăn nhiều sẽ khó ngủ." Duyệt Nhất Trầm nói.
"Chỉ một miếng thôi." Tư Lật đã học được một chút cách làm nũng rồi, chỉ cần nói thật nhẹ nhàng và chớp mắt là đối phương sẽ lập tức bỏ vũ khí đầu hàng.
Quả nhiên, cô còn chưa chớp mắt bán manh, Duyệt Nhất Trầm đã nhanh chóng đứng dậy và đi vào bếp.
Ngu Kỷ giơ ngón cái với cô.
Thời điểm anh quay lại với một chút sữa thì Tư Lật vừa mới đặt cái cốc của anh xuống, sữa bò vốn còn hơn một nửa cốc giờ đã cạn.
Duyệt Nhất Trầm khẽ cau mày, nhưng lại không tức giận, thậm chí còn lấy khăn giấy ra lau vết sữa trên khóe miệng cô.
Ngu Kỷ cầm bát và chén đi vào bếp rửa một chút, thời điểm bước ra thì Duyệt Nhất Trầm đã đứng dậy chuẩn bị chào tạm biệt.
"Bây giờ đi luôn sao?" Ngu Kỷ lau tay, hỏi: "Bên ngoài còn đang mưa, hơn nữa đường núi rất khó đi, lát nữa có thể sẽ có bão."
Và gần như cùng lúc anh ta kết thúc câu nói, bên ngoài bắt đầu có sấm sét, từng hạt mưa to đập vào cửa sổ sát đất, bên ngoài có tiếng gió rít nhẹ.
"Nguy hiểm như vậy, anh muốn đi về tôi cũng không dám để anh dẫn theo một bạn nhỏ đâu."
Trái lại, những lời này đã rơi trên đầu quả tim của Duyệt Nhất Trầm.
"Nhà tôi không lớn, nhưng cũng có vài căn phòng, hơn nữa sáng nào cũng có dì đến dọn dẹp, hai người tạm thời chấp nhận ngủ ở đây một đêm rồi mai hãy đi." Ngu Kỷ rèn sắt khi còn nóng: "Nam thần, nể mặt tên trợ lý là tôi, cho tôi chút thể diện đi."
"Trợ lý cũ."
Ừ? Nói như vậy là đồng ý rồi?
Duyệt Nhất Trầm cúi đầu hỏi Tư Lật: "Đêm nay ở đây có được không?"
Tư Lật mỉm cười: "Cũng được."
Ngu Kỷ vui mừng ra mặt, anh ta vắt khăn lau lên, cúi người xuống, đưa tay ra, vai ra hình ra dạng nói: "Khách quan, mời ngài sang bên này."
Anh ta nghĩ rằng hai người sẽ ngủ cùng phòng với nhau, nhưng kết quả sau khi dẫn bọn họ vào căn phòng ngủ cho khách to nhất, người đàn ông kia lại nói: "Phòng bên cạnh cũng là phòng ngủ cho khách đúng không?"
Ngu Kỷ sửng sốt một chút: "Em ấy nhỏ như thế, anh để em ấy ngủ một mình một phòng sao?”
Tư Lật đứng bên cạnh không vừa lòng gào lên: "Em năm tuổi rồi."
Duyệt Nhất Trầm xoa đầu cô rồi nhìn Ngu Kỷ, trái lại đối phương không nói thêm gì nữa: "Phòng bên cạnh vẫn còn trống, tùy anh."
Duyệt Nhất Trầm ừ một tiếng: "Vậy, làm phiền rồi."
"Khách khí với tôi làm gì, tôi biết nhân vật lần trước là anh bảo anh Trình liên hệ với tôi, cái ơn này quá lớn."
Không phải vì nhân vật lúc đó, đạo diễn Ngô Thường cũng sẽ không vừa ý anh ta.
"Tôi chỉ đơn thuần cảm thấy nhân vật đó vô cùng hợp với anh nên mới nói với lão Trình một câu." Người đàn ông thản nhiên nói: "Cuối cùng có thể thông qua thử kính hay không cũng hoàn toàn phụ thuộc vào bản lĩnh của anh, không liên quan gì đến tôi."
Ngu Kỷ mỉm cười: "Nam thần, tôi cảm thấy tôi sắp yêu anh rồi, con người anh đúng là quá tốt, chẳng trách Tư Lật cứ luôn nhắc đến anh, còn luôn khen ngợi anh trước mặt tôi..."
Nói đến điều này thì có chút ngượng ngùng rồi.
Tư Lật vội vàng lên tiếng ngắt lời: "Anh Ngu Kỷ, em buồn ngủ rồi."
Ngu Kỷ vội vàng giơ tay lên: "Được, được rồi, tôi đi đây, Tiểu Khả Ái ngủ ngon nhé."
Sau đó người đàn ông này khôn ngoan bước ra ngoài.
Duyệt Nhất Trầm cúi đầu nhìn cô, cô vội vàng nói: "Duyệt Nhất Trầm, anh cũng nên quay về đi ngủ, đã mười hai giờ rồi."
Người đàn ông ngồi xổm xuống trước mặt cô, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ, con ngươi rất đen và sâu: "Cũng gọi người khác là chú, là anh, là chị, tại sao luôn gọi tôi là Duyệt Nhất Trầm?"
"Cũng từng gọi là anh mà." Tư Lật xoay người bò lên trên giường, chui vào chăn: "Tôi ngủ đây, nhớ khóa cửa giúp tôi."
Duyệt Nhất Trầm bật cười, anh bước đến kéo cái chăn của cô: "Khi ngủ đừng che mặt, đừng đá tung chăn, tôi đi sang đó đây."
"Đi nhanh đi."
Duyệt Nhất Trầm không nhịn được, cách lớp chăn bông vỗ mông cô hai lần: "Đồ vô lương tâm."
Tư Lật nghe thấy tiếng bước chân, lẳng lặng thò cái đầu nhỏ ra, nhìn anh đi ra cửa, khi anh đóng cửa lại thì chạm mắt với cô, Tư Lật vội vàng thu người vào trong chăn.
Bàn tay Duyệt Nhất Trầm khẽ ngừng lại, sau đó mỉm cười đóng của giúp cô.
Bên ngoài trời mưa gió, cả đêm Tư Lật ngủ không ngon, đến gần ba giờ mới lăn ra ngủ. Ngày hôm sau, trời còn tờ mờ sáng thì đã có người đến gõ cửa phòng cô, tai cô dường như nghe thấy giọng nói của Duyệt Nhất Trầm, nhưng cô không tài nào mở mắt ra được, cô lật người ngủ tiếp, kết quả lúc thức dậy thì đã mười giờ.
Cô vội vàng mặc quần áo, rửa mặt rồi đi xuống lầu, khi bước ra thì thấy hai người đàn ông đang nói chuyện bên cửa sổ.
Đằng sau lưng bọn họ là ánh nắng ban mai sau cơn bão và sân vườn xanh mướt, những tấm mành kéo từ trần đến sàn màu men ngọc bên cạnh đang nhẹ nhàng đung đưa theo gió.
Hai người đứng cạnh cửa sổ, trên người mặc quần tây thuần bông màu xám tương tự nhau, thân trên của Ngu Kỷ là chiếc áo sơ mi cùng bộ với quần, còn Duyệt Nhất Trầm đã đổi lại thành áo sơ mi trắng.
Chỉ có anh mới có thể mặc những bộ quần áo được phối ngẫu nhiên thành những bộ trang phục mang đầy phong cách như vậy.
Cả hai người bọn họ đều đã từng làm người mẫu trang bìa, vóc dáng cơ thể đương nhiên không cần phải bàn, và mỗi người đều có khí chất và sức hút riêng biệt, giống như hai bồn Lan Quân Tử và Thược Dược đặt cạnh nhau trên bệ cửa sổ, một bên tao nhã, một bên rực rỡ, mỗi bên đều đong đưa trong gió nhưng lại vô cùng hòa hợp.
Cách khá xa, Tư Lật không nghe rõ bọn họ đang nói gì, và cả hai người đều quay lưng về phía cô nên cô không nhìn thấy biểu cảm của hai người bọn họ, nhưng chỉ xét về bầu không khí thì nói chung là tốt.
Cảnh này không chỉ có thể dùng làm bìa tạp chí, nếu nói là phim điện ảnh chỉ e cũng chẳng có ai hoài nghi.
Mới sáng sớm ra đã thấy cảnh tượng như vậy, đúng là bổ mắt.
Tư Lật rón ra rón rén tiếp cận bọn họ, Duyệt Nhất Trầm bưng ly cà phê khẽ nhấp một ngụm, cũng không biết Ngu Kỷ nói gì, anh khẽ cong khóe môi.
Tư Lật đi đến gần hơn, không thể tránh khỏi nghe thấy vài câu.
"Cái khác không nói, nhưng riêng ngực của Trần Phỉ Nhi chắc chắn là giả, lần trước khi quay phim tôi đã từng va vào, quá cứng."
"Cái công ty kia của bọn họ thịnh hành chuyện đó."
"Ha ha, nam thần, anh biết nhiều chuyện như vậy, không hổ là người dù trước sân khấu hay sau cánh gà đều như cá gặp nước, còn có một chuyện, tôi vẫn luôn muốn biết, đến cùng thì cảnh giường chiếu của anh với ảnh hậu có phải là thật không, nghe nói lúc quay cảnh đó đã tiến hành đuổi người ra khỏi hiện trường."
Đó thực sự là một cuộc trò chuyện không thể diễn tả được giữa những người đàn ông.
"Ò." Tư Lật thốt lên một âm thanh, lại hỏi: "Bắt được tên paparazzi kia không?"
"Đương nhiên."
"Cũng lấy lại được ảnh rồi chứ?" Sau khi nhìn thấy người kia gật đầu, cô lại nói: "Thật ra anh không đuổi theo cũng được, anh và Tương Duẫn Nhi là bạn bè, đến xem buổi biểu diễn của cô ấy cũng không có gì sai cả."
"Tôi biết, chỉ là khi đó tôi hơi lo tin tức mới sẽ lại đẩy em đến trước mắt công chúng mà thôi."
"Ờ, tôi vẫn còn một câu hỏi khác, những lời ban nãy anh nói với Ngu Kỷ là có ý gì? Anh ta vẫn luôn theo dõi anh à?"
Duyệt Nhất Trầm hơi ngập ngừng, sau đó trả lời cô trong tiếng ồn ào của máy sấy tóc: "Là theo dõi em. Lần trước, sau khi video của em đỏ (trở nên nổi tiếng), anh ta lập tức liên lạc với tôi, muốn có thông tin liên lạc của gia đình em, tôi không cho, chỉ nói mình là người giám hộ của em."
"Ồ." Tư Lật hiểu ra: "Anh ta vẫn muốn tôi quay bộ phim đó sao?"
Duyệt Nhất Trầm gật đầu.
"Sau đó anh từ chối à?"
"Tôi không hề cự tuyệt, chỉ nói là phải hỏi ý kiến của em."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó vẫn luôn không nhận điện thoại, vì thế anh ta đã theo dõi chúng ta mấy ngày liền."
Thảo nào.
Sau khi sấy khô tóc cho cô, Duyệt Nhất Trầm cũng không để cô xuống lầu, mà bảo cô ở trong phòng đợi mình.
Tư Lật có chút bất đắc dĩ: "Ngu Kỷ không có ý xấu."
Duyệt Nhất Trầm nhìn cô một cái thật sâu: "Tôi biết."
Gương mặt Tư Lật lộ vẻ khó hiểu.
"Đơn thuần là tôi không muốn em tiếp xúc với anh ta." Hơi ngừng một chút, anh nói thêm: "Không muốn Tiểu Khả Ái tiếp xúc với anh ta."
Thế là Tư Lật hiểu ra và không thể nhịn được cười: "Đúng là một kẻ cuồng khống chế."
"Chỉ từng có loại mong muốn kiểm soát này đối với em." Anh ngang ngược bỏ lại câu nói này rồi xoay người đi vào phòng tắm.
Tư Lật nghiêng đầu ngả người ra ghế, nở nụ cười có phần bất lực.
Anh thực sự chỉ thích vẻ ngoài như đứa trẻ này của cô, có gì mà sung sướng.
Cô nhấc chân lên, dựa vào ghế nghịch điện thoại di động, một lúc sau Ngu Kỷ đi lên gõ cửa, Tư Lật nghe thấy tiếng động thì vội vàng ngồi thẳng người lên, che đi bắp đùi.
Ngu Kỷ cảm thấy thật dễ thương khi một cô gái nhỏ lại có thể có ý thức của một thục nữ như thế, Duyệt Nhất Trầm đã dạy dỗ cô rất tốt.
"Tôi đã nấu chè và hâm nóng sữa, em có muốn xuống ăn một chút không?"
Tư Lật lắc đầu, lễ phép nói: "Em đợi anh ấy ra rồi cùng nhau xuống nhà."
Ngu Kỷ cười: "Sợ cái gì, tôi cũng không ăn thịt em, xuống dưới chơi đi, nhà tôi có máy chơi game Somatosensory mới nhất đấy."
"Cảm ơn." Tiếp tục từ chối.
Cô đã chơi nó quá nhiều lần, không phải là nhà Duyệt Nhất Trầm không có, hừ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngu Kỷ thoạt nhìn thật kinh ngạc, anh ta cảm thấy cô gái nhỏ trước mặt mình hoàn toàn khác với người phụ nữ mà mình đã gặp trong đình nghỉ chân ven hồ ngày hôm đó.
Nhưng, từ trước đến nay, đạo diễn Ngô Thường nhìn người rất chuẩn, anh ta cũng không tiện hỏi thêm, chỉ cười rồi tự mình xuống dưới.
Vài phút sau, Duyệt Nhất Trầm lau tóc bước ra, Tư Lật vội vàng nhảy xuống ghế, rất chân chó mà đưa máy sấy tóc cho anh.
"Anh ta đi lên sao?" Duyệt Nhất Trầm hỏi.
"Đúng thế." Tư Lật ngoan ngoãn đáp: "Đi lên nói dưới nhà có chè, bảo tôi đi xuống dưới nhà ăn, tôi nói tôi phải đợi anh."
Duyệt Nhất Trầm nở nụ cười thật sâu, sau đó ngừng sấy tóc, cúi người ôm bé lên: "Đi thôi, chúng ta xuống dưới ăn chè nào."
Hai người cùng nhau xuống lầu, Ngu Kỷ đang ngồi cạnh bàn ăn uống sữa, sau khi thấy bọn họ đi xuống thì chỉ vào phòng bếp: "Đều ở trong nồi, làm phiền hai người tự mình phục vụ."
Duyệt Nhất Trầm đặt Tư Lật trên chiếc ghế đối diện với Ngu Kỷ, rồi tự mình đi vào bếp bưng ra một bát chè và một cốc sữa. Tư Lật ăn hơn nửa bát chè, rồi liếm miệng nói muốn uống sữa của Duyệt Nhất Trầm.
"Ăn nhiều sẽ khó ngủ." Duyệt Nhất Trầm nói.
"Chỉ một miếng thôi." Tư Lật đã học được một chút cách làm nũng rồi, chỉ cần nói thật nhẹ nhàng và chớp mắt là đối phương sẽ lập tức bỏ vũ khí đầu hàng.
Quả nhiên, cô còn chưa chớp mắt bán manh, Duyệt Nhất Trầm đã nhanh chóng đứng dậy và đi vào bếp.
Ngu Kỷ giơ ngón cái với cô.
Thời điểm anh quay lại với một chút sữa thì Tư Lật vừa mới đặt cái cốc của anh xuống, sữa bò vốn còn hơn một nửa cốc giờ đã cạn.
Duyệt Nhất Trầm khẽ cau mày, nhưng lại không tức giận, thậm chí còn lấy khăn giấy ra lau vết sữa trên khóe miệng cô.
Ngu Kỷ cầm bát và chén đi vào bếp rửa một chút, thời điểm bước ra thì Duyệt Nhất Trầm đã đứng dậy chuẩn bị chào tạm biệt.
"Bây giờ đi luôn sao?" Ngu Kỷ lau tay, hỏi: "Bên ngoài còn đang mưa, hơn nữa đường núi rất khó đi, lát nữa có thể sẽ có bão."
Và gần như cùng lúc anh ta kết thúc câu nói, bên ngoài bắt đầu có sấm sét, từng hạt mưa to đập vào cửa sổ sát đất, bên ngoài có tiếng gió rít nhẹ.
"Nguy hiểm như vậy, anh muốn đi về tôi cũng không dám để anh dẫn theo một bạn nhỏ đâu."
Trái lại, những lời này đã rơi trên đầu quả tim của Duyệt Nhất Trầm.
"Nhà tôi không lớn, nhưng cũng có vài căn phòng, hơn nữa sáng nào cũng có dì đến dọn dẹp, hai người tạm thời chấp nhận ngủ ở đây một đêm rồi mai hãy đi." Ngu Kỷ rèn sắt khi còn nóng: "Nam thần, nể mặt tên trợ lý là tôi, cho tôi chút thể diện đi."
"Trợ lý cũ."
Ừ? Nói như vậy là đồng ý rồi?
Duyệt Nhất Trầm cúi đầu hỏi Tư Lật: "Đêm nay ở đây có được không?"
Tư Lật mỉm cười: "Cũng được."
Ngu Kỷ vui mừng ra mặt, anh ta vắt khăn lau lên, cúi người xuống, đưa tay ra, vai ra hình ra dạng nói: "Khách quan, mời ngài sang bên này."
Anh ta nghĩ rằng hai người sẽ ngủ cùng phòng với nhau, nhưng kết quả sau khi dẫn bọn họ vào căn phòng ngủ cho khách to nhất, người đàn ông kia lại nói: "Phòng bên cạnh cũng là phòng ngủ cho khách đúng không?"
Ngu Kỷ sửng sốt một chút: "Em ấy nhỏ như thế, anh để em ấy ngủ một mình một phòng sao?”
Tư Lật đứng bên cạnh không vừa lòng gào lên: "Em năm tuổi rồi."
Duyệt Nhất Trầm xoa đầu cô rồi nhìn Ngu Kỷ, trái lại đối phương không nói thêm gì nữa: "Phòng bên cạnh vẫn còn trống, tùy anh."
Duyệt Nhất Trầm ừ một tiếng: "Vậy, làm phiền rồi."
"Khách khí với tôi làm gì, tôi biết nhân vật lần trước là anh bảo anh Trình liên hệ với tôi, cái ơn này quá lớn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không phải vì nhân vật lúc đó, đạo diễn Ngô Thường cũng sẽ không vừa ý anh ta.
"Tôi chỉ đơn thuần cảm thấy nhân vật đó vô cùng hợp với anh nên mới nói với lão Trình một câu." Người đàn ông thản nhiên nói: "Cuối cùng có thể thông qua thử kính hay không cũng hoàn toàn phụ thuộc vào bản lĩnh của anh, không liên quan gì đến tôi."
Ngu Kỷ mỉm cười: "Nam thần, tôi cảm thấy tôi sắp yêu anh rồi, con người anh đúng là quá tốt, chẳng trách Tư Lật cứ luôn nhắc đến anh, còn luôn khen ngợi anh trước mặt tôi..."
Nói đến điều này thì có chút ngượng ngùng rồi.
Tư Lật vội vàng lên tiếng ngắt lời: "Anh Ngu Kỷ, em buồn ngủ rồi."
Ngu Kỷ vội vàng giơ tay lên: "Được, được rồi, tôi đi đây, Tiểu Khả Ái ngủ ngon nhé."
Sau đó người đàn ông này khôn ngoan bước ra ngoài.
Duyệt Nhất Trầm cúi đầu nhìn cô, cô vội vàng nói: "Duyệt Nhất Trầm, anh cũng nên quay về đi ngủ, đã mười hai giờ rồi."
Người đàn ông ngồi xổm xuống trước mặt cô, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ, con ngươi rất đen và sâu: "Cũng gọi người khác là chú, là anh, là chị, tại sao luôn gọi tôi là Duyệt Nhất Trầm?"
"Cũng từng gọi là anh mà." Tư Lật xoay người bò lên trên giường, chui vào chăn: "Tôi ngủ đây, nhớ khóa cửa giúp tôi."
Duyệt Nhất Trầm bật cười, anh bước đến kéo cái chăn của cô: "Khi ngủ đừng che mặt, đừng đá tung chăn, tôi đi sang đó đây."
"Đi nhanh đi."
Duyệt Nhất Trầm không nhịn được, cách lớp chăn bông vỗ mông cô hai lần: "Đồ vô lương tâm."
Tư Lật nghe thấy tiếng bước chân, lẳng lặng thò cái đầu nhỏ ra, nhìn anh đi ra cửa, khi anh đóng cửa lại thì chạm mắt với cô, Tư Lật vội vàng thu người vào trong chăn.
Bàn tay Duyệt Nhất Trầm khẽ ngừng lại, sau đó mỉm cười đóng của giúp cô.
Bên ngoài trời mưa gió, cả đêm Tư Lật ngủ không ngon, đến gần ba giờ mới lăn ra ngủ. Ngày hôm sau, trời còn tờ mờ sáng thì đã có người đến gõ cửa phòng cô, tai cô dường như nghe thấy giọng nói của Duyệt Nhất Trầm, nhưng cô không tài nào mở mắt ra được, cô lật người ngủ tiếp, kết quả lúc thức dậy thì đã mười giờ.
Cô vội vàng mặc quần áo, rửa mặt rồi đi xuống lầu, khi bước ra thì thấy hai người đàn ông đang nói chuyện bên cửa sổ.
Đằng sau lưng bọn họ là ánh nắng ban mai sau cơn bão và sân vườn xanh mướt, những tấm mành kéo từ trần đến sàn màu men ngọc bên cạnh đang nhẹ nhàng đung đưa theo gió.
Hai người đứng cạnh cửa sổ, trên người mặc quần tây thuần bông màu xám tương tự nhau, thân trên của Ngu Kỷ là chiếc áo sơ mi cùng bộ với quần, còn Duyệt Nhất Trầm đã đổi lại thành áo sơ mi trắng.
Chỉ có anh mới có thể mặc những bộ quần áo được phối ngẫu nhiên thành những bộ trang phục mang đầy phong cách như vậy.
Cả hai người bọn họ đều đã từng làm người mẫu trang bìa, vóc dáng cơ thể đương nhiên không cần phải bàn, và mỗi người đều có khí chất và sức hút riêng biệt, giống như hai bồn Lan Quân Tử và Thược Dược đặt cạnh nhau trên bệ cửa sổ, một bên tao nhã, một bên rực rỡ, mỗi bên đều đong đưa trong gió nhưng lại vô cùng hòa hợp.
Cách khá xa, Tư Lật không nghe rõ bọn họ đang nói gì, và cả hai người đều quay lưng về phía cô nên cô không nhìn thấy biểu cảm của hai người bọn họ, nhưng chỉ xét về bầu không khí thì nói chung là tốt.
Cảnh này không chỉ có thể dùng làm bìa tạp chí, nếu nói là phim điện ảnh chỉ e cũng chẳng có ai hoài nghi.
Mới sáng sớm ra đã thấy cảnh tượng như vậy, đúng là bổ mắt.
Tư Lật rón ra rón rén tiếp cận bọn họ, Duyệt Nhất Trầm bưng ly cà phê khẽ nhấp một ngụm, cũng không biết Ngu Kỷ nói gì, anh khẽ cong khóe môi.
Tư Lật đi đến gần hơn, không thể tránh khỏi nghe thấy vài câu.
"Cái khác không nói, nhưng riêng ngực của Trần Phỉ Nhi chắc chắn là giả, lần trước khi quay phim tôi đã từng va vào, quá cứng."
"Cái công ty kia của bọn họ thịnh hành chuyện đó."
"Ha ha, nam thần, anh biết nhiều chuyện như vậy, không hổ là người dù trước sân khấu hay sau cánh gà đều như cá gặp nước, còn có một chuyện, tôi vẫn luôn muốn biết, đến cùng thì cảnh giường chiếu của anh với ảnh hậu có phải là thật không, nghe nói lúc quay cảnh đó đã tiến hành đuổi người ra khỏi hiện trường."
Đó thực sự là một cuộc trò chuyện không thể diễn tả được giữa những người đàn ông.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro