Sau Khi Trở Thành Loli, Tôi Được Nam Thần Tượng Nhặt Nuôi

Chương 21

Dữu Tử Đa Nhục

2024-08-18 20:43:07

Tư Lật đã cố gắng bước đi thật nhẹ nhàng, nhưng cả hai vẫn nghe thấy tiếng động và quay lại.

Trong một khoảnh khắc, không biết cô nên thấy ngại hay hai người đàn ông kia nên thấy ngại.

Trang nhã? Lan Quân Tử? Ha ha.

Duyệt Nhất Trầm đặt cốc cà phê xuống rồi bước đến: "Dậy rồi?"

"Tiểu Khả Ái ngủ có ngon không." Ngu Kỷ đi đằng sau anh, cười và hỏi.

Hai người bọn họ không hẹn mà cùng giấu đi nụ cười đầy ẩn ý giữa những người đàn ông khi nhìn thấy cô, bày ra vẻ mặt dỗ dành trẻ con.

Tư Lật mỉm cười với bọn họ, cô chỉ chào Ngu Kỷ: "Chào buổi sáng, anh Ngu Kỷ."

Duyệt Nhất Trầm không quan tâm, tiếp tục đi theo cô như quản gia, anh hỏi: "Có đói không?"

"Trong bếp có mì, chú Nhất Trầm của em vừa mới nấu cho em đấy." Ngu Kỷ đứng đằng sau nói: "Em ngủ giỏi thật đấy Tiểu Khả Ái, vì đợi em, anh ta đã từ chối một cuộc phỏng vấn."

Tư Lật ồ một tiếng: "Loại phỏng vấn trực tuyến đó không tham gia cũng được."

Trước đó bọn họ đã gửi lời mời qua email, cô đã từ chối. Sau đó bên kia lại gọi điện thoại cho Cát tỷ, Cát tỷ cũng từ chối. Không ngờ đối phương lại kiếm được số điện thoại của Duyệt Nhất Trầm.

Ngu Kỷ hơi ngạc nhiên, nhìn Duyệt Nhất Trầm, nói: "Tiểu Khả Ái này của anh biết nhiều thật đấy."

Duyệt Nhất Trầm từ trong bếp bước ra, đặt bát mì lên bàn ăn, vừa định quay người ôm cô lên ghế thì vóc dáng nhỏ bé đó đã tự mình bò lên ghế.

Duyệt Nhất Trầm ngừng một chút, rồi sau đó cho Ngu Kỷ một ánh mắt có chút bất lực.

Cả hai từ chối lời mời ở lại ăn trưa của Ngu Kỷ, khi bọn họ bước ra ngoài Tư Lật còn mỉm cười chào tạm biệt Ngu Kỷ, nhưng vừa lên xe gương cô đã lập tức đổi thành biểu cảm hóng hớt: "Cảnh giường chiếu kia của anh là thật sao Duyệt Nhất Trầm!"

Duyệt Nhất Trầm vội vàng giải thích: "Thật ra chỉ là tạo dáng để quay thôi, cũng không lộ liễu như bên ngoài đồn đại. Em ngồi ngay ngắn lại đi, thắt dây an toàn vào."

Vẻ mặt của Tư Lật đầy thất vọng: "Đó là nữ thần của tôi, anh lại không ngủ với người ta."

Duyệt Nhất Trầm sờ sờ mũi, khởi động xe, hỏi cô: "Tôi phải đến phòng làm việc, đưa em về nhà hay là?"

"Nếu đến phòng làm việc, các anh họp, tôi có thể dự thính không?"

Duyệt Nhất Trầm nhìn cô một cái thật sâu: "Không phải là không thể, nhưng em có thể khống chế để bản thân không lên tiếng hay không?"

Dĩ nhiên là không.

"Chao ôi, tôi chỉ là một kẻ vô công dồi nghề." Cô không tránh khỏi u sầu, mặc dù cô chỉ mới đến đây: "Hơn nữa vừa đến đã xin nghỉ phép lâu như vậy."

Duyệt Nhất Trầm nhanh chóng an ủi cô: "Không phải em cũng đang làm rất nhiều chuyện sao, gửi email giúp tôi, dự án quảng cáo đó cũng là do em chọn từ trong đống thư mời hợp tác lộn xộn của tôi, hơn nữa em cũng giúp tôi hoạch định hành trình."

"Bây giờ anh hoàn toàn không có lịch trình gì hết, hiểu không?" Trái lại anh cũng nhàn như cô.

Đến phòng làm việc rồi ở lại trong văn phòng của anh, hay là trở về nhà, hai lựa chọn này thật ra cũng không khác nhau là mấy. Tư Lật còn đang loay hoay thì chợt nhớ ra: "Chết tiệt!"

Duyệt Nhất Trầm bị cô làm cho sửng sốt: "Sao vậy?"

Tư Lật quay đầu nhìn anh: "Hôm nay ở nhà trẻ có đại hội thể thao!"

Duyệt Nhất Trầm hơi giật mình, sau đó mới nhớ đến, tối hôm qua lúc đi đón cô, cô giáo mẫu giáo có dặn dò anh chuyện này, nhưng lúc đó anh đang lo sẽ đến trễ buổi biểu diễn nên không nghe cẩn thận.

"Em phải tham gia sao?"

"Đương nhiên rồi, tôi đã đăng ký leo núi và chạy năm mươi mét." Cô nhìn vào điện thoại của mình: "Đại hội bắt đầu lúc chín giờ, bây giờ nhanh chóng chạy đến thì vẫn kịp tham gia."

Duyệt Nhất Trầm bật cười, sau đó quay tay lái.

Đại hội thể thao hàng năm của Trường Mẫu giáo Cô bé quàng khăn đỏ được tổ chức tại sân vận động của học khu* bên cạnh trường mẫu giáo.

*Học khu: hay khu học chính (tiếng Anh: school district) là một hình thức của khu dành cho mục đích đặc biệt (special-purpose district) phục vụ điều hành các trường trung học và tiểu học công cộng địa phương.

Khi bọn họ đến nơi, các vận động viên nhí đã vào sân xếp hàng, Tư Lật thất thần một lúc, sau đó dùng nắm đấm nhỏ đấm anh một cái: "Đều là lỗi của anh, không để chuyện của tôi ở trong lòng."

Duyệt Nhất Trầm nín cười vỗ đầu cô, nhẹ nhàng dỗ dành: "Đều tại tôi, trách tôi."

Hiệu trưởng đang phát biểu, anh dẫn cô đến đứng vào hàng của lớp, Tư Lật lại không vui.

Vì các phụ huynh và bạn nhỏ khác đều đang mặc trang phục thể thao cha mẹ và bé.

Cô không những không mặc đồ thể thao của bố mẹ và bé, thậm chí còn không thay đồ thể thao, cô vẫn đang mặc chiếc áo khoác da và quần jean của ngày hôm qua.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Duyệt Nhất Trầm nhanh chóng nhận ra điều đó, sau khi buổi lễ kết thúc anh tìm gặp giáo viên chủ nhiệm của Tư Lật, và xác nhận với cô ấy về thời gian Tư Lật bắt đầu tham gia thi đấu.

"Leo núi là lúc mười một giờ, chạy năm mươi mét là vào buổi chiều, sau khi đại hội thể thao buổi chiều kết thúc sẽ có giao lưu giữa cha mẹ và bé." Cô chủ nhiệm đưa lịch cho anh:

"Sắp tới phần thi thể dục của lớp rồi, Tiểu Khả Ái sao thế, không mang theo đồ thể thao à?"

Duyệt Nhất Trầm vô cùng xấu hổ: "Thưa cô, tôi đi mua quần áo ngay bây giờ, nhờ cô chăm sóc đứa nhỏ giúp tôi một lát, có được không?"

"Được, được." Cô giáo gật đầu: "Anh đi nhanh về nhanh là được."

Duyệt Nhất Trầm liếc nhìn Tư Lật xác nhận động tác thể dục cùng bọn trẻ ở đằng xa: "Vậy thì phiền cô giáo nói với bé giúp tôi, tôi sẽ không làm phiền bé chuẩn bị."

"Được."

Duyệt Nhất Trầm xoay người bước đi.

Sau khi Tư Lật ghi nhớ toàn bộ động tác thể dục, quay đầu lại thì không nhìn thấy Duyệt Nhất Trầm.

Cô nhìn quanh, tưởng anh đi vệ sinh nên cũng không để trong lòng, nhưng mãi đến khi đến lượt lớp cô mà Duyệt Nhất Trầm vẫn chưa quay lại.

Cô hơi mất mát.

Dù biểu diễn thể dục không phải là màn biểu diễn đẹp đến đâu, nhưng đây cũng là những động tác mà cô đã tập rất lâu mới nhớ.

Sau khi lên sân khấu, cậu bé trước mặt cô thường xuyên mắc lỗi, kéo theo cô cũng mắc lỗi không ít lần, và vì trang phục của cô không đồng đều với các bạn học xung quanh nên cô rất bắt mắt.

Nhiều bậc phụ huynh có mặt trên khán đài đã che miệng cười.

Điều này khiến cô rất khó chịu.

Tại sao cô lại phải đến đây để làm những việc không có não này!

Vừa biểu diễn thể dục xong là cô chạy đi, nhưng vừa ra đến cửa đã bị người ôm eo.

Tư Lật hoảng sợ hét lên, liều mạng giãy dụa, sau đó người đó vô mông cô: "Là tôi."

Là tên khốn Duyệt Nhất Trầm.

"Em định đi đâu thế?"

"Về nhà." Tư Lật tức giận nói, cô không nên nhắc anh là hôm nay có đại hội thể thao, nên ở nhà xem kịch thì tốt hơn.

Duyệt Nhất Trầm khó hiểu: "Về nhà làm gì, không phải em còn có trận đấu sao?" Anh cho cô xem chiếc túi trong tay: "Tôi đã mua quần áo thể thao về cho em rồi. Nếu không giành vị trí thứ nhất thì sẽ rất có lỗi với tôi đấy."

"..."

Duyệt Nhất Trầm bế cô vào phòng thay đồ, Tư Lật miễn cưỡng đi vào thay quần áo.

Bộ trang phục này không theo gu thẩm mỹ nhất quán của Duyệt Nhất Trầm, đó là một bộ đồ thể thao màu đen khá ngầu, khi bước ra cô mới biết tại sao anh lại chọn bộ này.

Vì đây là bộ đồ thể thao của bố mẹ và bé nên anh cũng thay một bộ trang phục vận động giống của cô, anh đẹp trai đến mức ngay lập tức giết chết tất cả các ông bố khác trên sân.

Duyệt Nhất Trầm ôm cô vào lòng, giúp cô buộc một búi tóc đơn giản, giục cô khởi động trước khi đưa cô đi lấy số và chuẩn bị bắt đầu vào cuộc thi.

Một vài đứa trẻ cùng nhau thực hiện các biện pháp bảo vệ, sau đó thử trèo bên dưới bức tường leo núi.

Duyệt Nhất Trầm nhìn xung quanh và bắt đầu lo lắng cho Tư Lật. Những đứa trẻ bên cạnh cô rõ ràng đã được huấn luyện nhiều năm, kỹ thuật thành thục, tư thế tấn công mạnh mẽ.

Giáo viên đứng bên cạnh đọc luật chơi, rồi sau đó ra hiệu lệnh chuẩn bị, sau khi tiếng còi vang lên, vài đứa trẻ cùng nhau trèo lên.

Tư Lật không có vẻ gì là vội vàng nhưng cũng không bị bỏ xa quá nhiều, mỗi bước đặt chân của cô đều vô cùng ổn, tạm thời đứng ở vị trí thứ ba.

Phụ huynh bên cạnh đều đang hô hào cổ vũ, nhưng anh không dám phát ra tiếng động, vì sợ ảnh hưởng đến cô.

Leo được hai phần ba chặng đường, khi Tư Lật sắp vượt qua người bên trái, thì cậu bé đó lại kéo cổ tay cô khi cô đang bám vào một cái mỏm, rồi mượn đà của cô để leo lên một đoạn.

Còn Tư Lật thì lại vì trận giằng co đột ngột mà không thể kiểm soát được cơ thể, rơi xuống dưới, cuối cùng ngã trên đệm mềm.

Duyệt Nhất Trầm sải bước lao đến, gần như nhanh hơn cả giáo viên trọng tài bên cạnh.

Anh đỡ cô ngồi dậy, vừa kiểm tra xem cô có bị thương ở đâu không vừa lo lắng hỏi: "Tiểu Khả Ái, em có sao không?" Sau đó giúp cô cởi bỏ những đồ vật trên người, vừa bước ra ngoài vừa dỗ dành: "Không sao đâu, ván sau chúng ta thắng lại là được. Em đã rất tuyệt rồi. Nếu vừa rồi không bị đá thì có lẽ em đã giành được vị trí thứ hai rồi."

Tư Lật: "..."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô hoàn toàn không để tâm chút nào, được không?

Trong bữa trưa cùng nhau ăn ở trường, toàn bộ quá trình đều tràn ngập tiếng khóc của mấy tên quỷ nhỏ và thức ăn vương vãi khắp sàn khiến Duyệt Nhất Trầm choáng váng.

Tư Lật bình tĩnh ăn xong thức ăn, rồi vỗ nhẹ vào vai Duyệt Nhất Trầm: "Ngày nào tôi cũng phải trải qua."

Anh nghĩ thôi cũng đau đầu.

Sau khi ăn xong thì nghỉ ngơi một chút, tiếp đó mọi người lại tiếp tục tham gia đại hội thể thao.

Tư Lật đã vô cùng cạnh tranh trong trận thi chạy năm mươi mét và giành vị trí đầu tiên trong nhóm, nhưng lại bị tụt lại trong trận chung kết.

Bình thường cô cũng không thường xuyên vận động.

Sau đó bọn họ cũng rất thê thảm trong cuộc thi tương tác giữa cha mẹ và bé diễn ra sau đó.

Một là do hai người không chuẩn bị trước, hai là do Duyệt Nhất Trầm không có tâm thái đấu tranh. Trong cuộc đua tiếp sức, Tư Lật đưa gậy tiếp sức cho anh và vô tình bị ngã, anh nhận gậy, trước tiên là đỡ cô đứng dậy rồi phủi đống bụi trên người cô, sau đó xoa xao đầu gối cô, đảm bảo rằng cô không ngã đau, rồi mới chạy đi.

Như thế mà nhận được giải thưởng mới là lạ.

Cuối cùng, khi kết thúc hai người cũng nhận được một giải thưởng khen ngợi, được gọi là Giải thưởng cho sự tích cực tham gia, hầu như mỗi người đều có.

Trên đường trở về, Tư Lật mệt đến gần như ngủ thiếp đi, vừa định chảy nước miếng thì nghe thấy điện thoại anh đổ chuông.

Xe của Duyệt Nhất Trầm vừa mới lái đến ngã tư, không tiện nghe điện thoại nên anh ra hiệu cho Tư Lật nghe giúp mình. Tư Lật vươn tay ra cầm lấy điện thoại, nhìn thoáng qua: "Mẹ anh gọi."

Duyệt Nhất Trầm hơi ngập ngừng, sau đó gật đầu: "Nghe đi."

Tư Lật ấn nút nhận cuộc gọi, mở loa lên, một giọng nữ nhẹ nhàng truyền từ trong điện thoại ra: "Nhất Trầm."

"Mẹ." Duyệt Nhất Trầm đáp một tiếng: "Con đang lái xe, có chuyện gì thế?"

"Chuyện lúc trước mẹ nói với con, con suy nghĩ thế nào rồi?"

Xe của Duyệt Nhất Trầm đi qua ngã tử và xông thẳng lên cao tốc, không thể tấp vào lề.

Tư Lật mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cố gắng lờ đi nội dung cuộc điện thoại của anh.

"Cân nhắc cái gì?"

"Con quên rồi sao? Như mẹ đã nói với con trước đó, chuyện tiếp xúc với Trình Trình đó."

Tư Lật ở bên cạnh nghe thấy hai chữ kia, quay đầu nhìn anh, bàn tay nhỏ bé gần như không giữ được điện thoại.

Trái lại Duyệt Nhất Trầm không hề để tâm, chỉ nhìn chằm chằm vào con đường phía trước, giọng nói đều đều, như thể những lời tương tự đã được nói nhiều hơn một lần: "Không phải con đã nói với mẹ, con và cô ấy chỉ là bạn bè, hơn nữa, gần đây con thật sự không có thời gian."

"Sao con lại không có thời gian, mẹ đã gọi điện xác nhận với trợ lý của con, cô ấy nói gần đây con không nhiều việc cần làm."

Giọng nữ ở đầu bên kia điện lại vừa có chút nóng nảy, hơn nữa, lại có chút ý vị hận sắt không thành thép: "Bạn bè mới càng có khả năng tiến thêm một bước, không phải sao? Trình Trình rất tốt, hiền lành lại có tài, hai nhà chúng ta lại hiểu tận gốc rễ. Mẹ hỏi con, có phải là con lại định từ chối hay không? Mẹ nói với con, con mà còn như vậy thì mẹ sẽ về nước dạy dỗ con."

"Mẹ." Giọng nói của Duyệt Nhất Trầm có chút bất đắc dĩ: "Không phải người ta đang ở nước ngoài sao? Khoảng cách xa như vậy thì sao mà tiếp xúc được?"

"Mẹ và chú Lận của con cũng nghĩ như vậy, cho nên lần này lần này cửa hàng trang sức hàng đầu, cửa hàng CC đầu tiên của bọn họ ổn định ở thị trường trong nước, ông ấy đã cử Trình Trình đích thân đến đó."

Duyệt Nhất Trầm im lặng trong hai giây rồi mới hỏi: "Vì thế?"

Mẹ của Duyệt Nhất Trầm vừa cười vừa nói: "Hôm nay Trình Trình về nước, mẹ đoán là sắp đến rồi, tốt xấu gì thì hôm nay con cũng nên bỏ chút thời gian đi đón con bé rồi đưa con bé đi ăn."

Duyệt Nhất Trầm cau mày: "Hôm nay?"

"Đúng thế, cũng vì con bé dặn mẹ không được nói cho con biết, chắc là muốn cho con một bất ngờ. Nhưng người ta là một cô gái, đi từ xa đến, lại là nơi đất khách quê người. Chưa kể con và Trình Trình đã quen nhau từ nhỏ, nhà chúng ta và nhà họ Lận rất thân thiết, nếu không đi đón người ta thì cũng quá không ổn."

"Con đã biết, mẹ nói lịch bay với con đi." Anh nói đơn giản và gọn gẽ.

Mẹ của Duyệt Nhất Trầm vui vẻ báo thông tin chuyến bay cho anh Sau khi cúp điện thoại, Tư Lật đã dùng một chiếc điện thoại khác để tìm ra thời gian chính xác của chuyến bay.

"Bốn mươi phút nữa là hạ cánh."

Duyệt Nhất Trầm ừ một tiếng, vươn tay xoa đầu cô: "Tôi đưa em về nhà trước."

Lúc này, Tư Lật đã hoàn toàn bình tĩnh lại: "Không đủ thời gian."

"Vậy thì tiểu công chúa của chúng ta đành vất vả đi cùng tôi một chuyến rồi, lát nữa tôi dẫn em đi ăn món ngon."Anh vẫn nói với cô bằng giọng điệu dỗ dành trẻ con: "Được không?"

Tư Lật quay lại nhìn anh nửa đùa nửa thật nói: "Anh định mang theo một người bạn nhỏ đi đón đối tượng thân cận sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Trở Thành Loli, Tôi Được Nam Thần Tượng Nhặt Nuôi

Số ký tự: 0