Sau Khi Trở Thành Loli, Tôi Được Nam Thần Tượng Nhặt Nuôi

Chương 25

Dữu Tử Đa Nhục

2024-08-18 20:43:07

Duyệt Nhất Trầm mất bốn mươi phút để lên đến đỉnh núi, đi được gần ba phần tư chặng đường thì Tư Lật tỉnh ngủ, vừa mở mắt ra cô đã thấy những giọt mồ hôi lóng lánh trên thái dương Duyệt Nhất Trầm, trong thời gian ngắn cô vô cùng áy náy, vùng vẫy đòi xuống.

Duyệt Nhất Trầm nhẹ nhàng đặt cô xuống đất, sau đó lấy nước ra cho cô. Tư Lật nhấp một ngụm nhỏ, vừa ngẩng đầu đã thấy anh đang ngửa đầu uống từng ngụm nước, quả táo Adam tinh xảo lăn lên lăn xuống, nhìn rất khát.

Tư Lật càng ngày càng xấu hổ, cõng cô sau lưng nên chắc chắn anh không uống nước được, cho nên mới nhịn khát đến tận lúc này?

Sau khi uống nước, Duyệt Nhất Trầm hít sâu điều chỉnh hơi thở và nghỉ ngơi một chút, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt Tư Lật ra hiệu cho cô leo lên.

Tư Lật nắm bàn tay anh: "Tôi muốn leo một chút."

Duyệt Nhất Trầm quay lại nhìn cô, cười nói: "Được, chỉ còn bốn năm tầng nữa thôi."​

Anh dắt cô leo lên trên, sau đó bị một cặp vợ chồng lớn tuổi vượt qua, bà cụ gương mặt hiền lành chào hỏi bọn họ: "Đưa con gái đi leo núi sớm vậy."

Xương hô này khiến toàn bộ cơ thể Duyệt Nhất Trầm thoải mái, vì thế anh gật đầu đáp lại: "Đúng vậy."

"Chao ôi, thật tuyệt, con trai và cháu gái của tôi vẫn đang ngủ trên giường chờ chúng tôi mang bữa sáng về đây này."

Duyệt Nhất Trầm và Tư Lật đều cười.

Thấy cụ ông cụ bà người ta bước đi như bay, cô không tránh khỏi có chút xấu hổ, vì thế tách tay Duyệt Nhất Trầm ra, đi theo đằng sau hai ông bà cụ leo lên.

Dù chỉ cao vài chục mét nhưng khi Tư Lật leo lên đến đỉnh núi thì vẫn cứ thở hổn hển.

"Em quá lười." Duyệt Nhất Trầm vừa cười vừa lau mồi hôi cho cô: "Phải tập thể dục nhiều vào."

Cô cầm chai nước của mình uống nước, nhưng Duyệt Nhất Trầm lại đè tay cô lại: "Uống chậm thôi, một lần không thể uống quá nhiều."

Tư Lật đáng thương nhìn anh: "Tôi đói rồi."

Bà cụ bên cạnh bị sự đáng yêu này mê hoặc, nhanh chóng đưa một trái hoa quả sang: "Bà có trái cây, có muốn ắn hay không?"

Tiềm thức Tư Lật vốn định cự tuyệt, nhưng lại cảm thấy trẻ con sẽ không làm như vậy, cho nên cô nhìn Duyệt Nhất Trầm.

Duyệt Nhất Trầm nở nụ cười, ra hiệu cho cô nhận lấy: "Mau cảm ơn bà đi."

Tư Lật vội vàng đưa hai tay ra nhận, ngoan ngoãn nói: "Cám ơn bà."

"Ôi ôi ôi, ngoan quá." Bà cụ cười híp mắt lại: "Đứa bé này xinh đẹp quá, chắc mẹ bé cũng là một người phụ nữ xinh đẹp, đúng không?"

Ông cụ ở bên cười bà: "Bà xem cha người ta là được rồi, con gái thường giống cha, cha cũng là thanh niên tuấn tú thì sao con gái không đẹp được cơ chứ?"

Bà cụ không đồng tình: "Tôi thấy đứa bé không giống cha nên mới cảm thấy bé giống mẹ."

Duyệt Nhất Trầm ở bên mỉm cười, đưa một cái hộp sang: "Bác trai bác gái, ăn hoa quả đi."

Bà cụ lập tức từ chối: "Khách khí, khách khí, các cháu ăn đi."

"Bà ăn đi bà." Tư Lật nói, rồi ôm lấy một quả, cắn một miếng.

"Ơ, hợp lý quá."

Nghe người khác khen cô, Duyệt Nhất Trầm còn tự hào hơn cả chính cô.

Khi xuống núi, Tư Lật cũng đi theo hai ông bà, tự mình đi hết quãng đường xuống núi, không hề kêu mệt một chút nào.

Sau đó khi về nhà ăn trưa, hiếm khi cô ăn hết một chén lớn, còn đăng một bài trên weibo: Hôm nay thực sự là một ngày trọn vẹn!

Tất cả hình ảnh đều là ảnh tự chụp.​

Trái lại, Duyệt Nhất Trầm vô cùng hài lòng với hiệu quả này, vì vậy anh càng kiên quyết trong việc đôn đốc cô tập thể dục.

Buổi chiều, khi Tư Lật ngủ trưa, Duyệt Nhất Trầm đi ra ngoài, buổi tối anh không về nhà ăn cơm, lúc về đến nhà thì đã hơn chín giờ tối. Dì Lý vừa dọn bếp định đi về, vừa thấy anh thì bảo luôn: "Con bé đang ở trong phòng khóc đấy."

Duyệt Nhất Trầm không biết chuyện, bị dọa giật mình, vội vàng hỏi: "Sao thế?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Không rõ, tôi hỏi nhưng bé không nói, cũng không thấy có vấn đề gì, tôi đoán là tâm trạng không tốt." Dì Lý trầm ngâm nói: "Cậu Duyệt, tôi biết cậu bận công việc, nhưng trẻ con ở độ tuổi này có phần ỷ lại vào người lớn, nếu không có cậu ở nhà với bé, bé sẽ cảm thấy không an toàn."

Duyệt Nhất Trầm bật cười, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu: "Tôi biết rồi, cảm ơn lời nhắc nhở của dì, sau này tôi sẽ chú ý hơn."

Dì Lý không nói nhiều, khẽ thở dài rồi ra khỏi cửa.

Duyệt Nhất Trầm không kịp cởi áo khoác đã thay giày rồi đi thẳng vào phòng ngủ.

Vừa vào cửa, anh đã thấy một cái bọc phình ra trên giường, Duyệt Nhất Trầm đứng gõ cửa những cô không để ý đến anh. Anh chỉ có thể tiến lên, sờ đầu cô qua lớp chăn bông, nhẹ giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"​

Cô ở bên trong lắc đầu, Duyệt Nhất Trầm nhấc chăn bông lên. Đứa nhỏ bên trong ngột ngạt đến hai má đỏ bừng, miệng bĩu ra đầy tủi thân, khóe mắt còn ngấn lệ. Có vẻ như không khóc quá nhiều, dù sao thì Duyệt Nhất Trầm cũng thở phào một tiếng. Anh lau nước mắt trên mặt cô và mỉm cười hỏi: "Ai đã bắt nạt Tiểu Khả Ái của chúng ta?"​

"Duyệt Nhất Trầm." Cô hờn dỗi liếc nhìn anh, nói: "Chân tôi đau."

Duyệt Nhất Trầm nao nao, vẻ mặt lập tức căng thẳng: "Đau? Tại sao đau? Trật chân sao? Sao em không nói với dì?"

"Không phải." Cô hít mũi, đánh anh bằng nắm đấm nhỏ, nhưng sức lực chỉ là đang gãi ngứa cho anh: "Tôi lên mạng tìm kiếm, trên mạng nói trẻ con thiếu canxi lại vận động nhiều quá đều sẽ như vậy, đều tại anh!"

Duyệt Nhất Trầm cười đến ngã ra giường.

Tư Lật càng tức: "Anh còn cười!"

Cô không làm nũng, nhưng tính khí bộc lộ tự nhiên này khiến anh thấy rất đáng yêu.

"Là lỗi của tôi, lỗi của tôi, đó là lý do tôi bảo em uống nhiều sữa." Anh cười xoa xoa cái đầu hạt dưa của cô: "Đau ở đâu? Tôi xoa cho em."

Tư Lật duỗi chân ra: "Chỗ nào cũng đau, rất khó chịu."​

"Tôi biết." Duyệt Nhất Trầm ôm bàn chân nhỏ bé của cô vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp: "Trước đây khi còn nhỏ tôi cũng như vậy, lớn lên quá nhanh, dinh dưỡng không theo kịp, thì sẽ bị thế này."

Tư Lật rên rỉ: "Đương nhiên khi anh trưởng thành sẽ đau, nhưng ta không mong chờ nó lớn nó cũng đau, thật quá đáng."​

Duyệt Nhất Trầm lại bị chọc cười.

...

Duyệt Nhất Trầm nhớ lời dì Lý nói, muốn chăm sóc sức khỏe thể chất và tinh thần cho bọn trẻ, nên sáng hôm sau anh đã đứng trước cửa phòng cô và nói muốn đưa cô đến phòng làm việc, nhưng không ngờ lại bị từ chối.

Duyệt Nhất Trầm kinh ngạc đứng ở cửa: "Tư Lật?"

"Tôi không đi, tôi không đi, anh đi nhanh đi."

Duyệt Nhất Trầm không có cách nào, chỉ có thể mở cửa đi vào: "Không phải em nói không muốn ở nhà cả ngày sao?"

Đứa nhỏ còn đang say trong giấc mơ, trở mình nói: "Đừng làm ồn tôi."

Chú Nhất Trầm bị ghét bỏ thương tâm, không nhịn được vỗ mông cô một cái, nhưng cô không nhúc nhích.​

Năm ngoái, bộ phim chiếu mạng do phòng làm việc đầu tư đã từng vướng vòng xét duyệt, gần đây mới được thông qua, tháng sau sẽ chính thức thức phát sóng trên mạng, mấy hôm nay chị Cát đều phải di chuyển liên tục.

Sau khi anh đến phòng làm việc, chị Cát đang chuẩn bị ra ngoài, thấy anh thì than thở: "Cái đứa Tư Lật rốt cuộc đã chạy đi đâu rồi, Không nghe điện thoại, không trả lời mail, tôi sắp vội phát điên rồi. Cô ấy liên hệ với anh chưa?"

"Trong nhà có chút chuyện." Duyệt Nhất Trầm cười ha ha nói như những gì trước đây đã bàn bạc: "Chuyện gì tương đối gấp, chị không thu xếp được thì cứ nói với tôi, phía bên tôi cũng không có quá nhiều công việc."

"Biết rồi, biết rồi."

Mấy tháng nay anh đã đẩy toàn bộ công việc, xem như trộm được kiếp phù du nhàn nửa ngày.

Khi mới bắt đầu, phòng làm việc của Nhất Trầm chỉ có khoảng bay hay tám người, tình hình rất xấu hổ, mỗi năm Duyệt Nhất Trầm đều phải nhận rất nhiều thông báo vào quảng cáo mới có đủ tiền trả lương cho nhân viên.

Sau khi Duyệt Nhất Trầm bắt đầu thử đầu tư, ánh mắt anh rất chuẩn, cộng thêm việc đã tìm tòi nhiều năm trong giới, có một số con đường nhất định, đa số thời điểm lãi nhiều hơn lỗ, cuối cùng anh không phải chạy thông báo ở mọi nơi trên khắp đất nước.

Sau khi Chị Cát ra cửa, anh đến gặp một nhà sản xuất phim, đối phương nói muốn quay một bộ phim anh hùng ca bom tấn hoành tráng, sau khi rót cạn vài chai Mao Đài, sau cùng bước chân của anh cũng như đang bước trên mây.

Anh không thể nhịn được nữa, trực tiếp bảo tài xế lái xe đến thẳng nhà Tư Lật.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khi anh bước vào cửa, Tư Lật đang cạy nắp lon, cô bị tiếng mở cửa làm cho giật mình, vừa ngẩng đầu lên thì phần nắp làm xước ngón tay.

Duyệt Nhất Trầm giày cũng không thay, đã cau mày bước đến: "Đây là cái gì?"

Tư Lật cầm lấy cái lon rồi giấu sau lưng, nói: "Không có gì."

Người đàn ông kéo tay cô ra, nhìn thoáng qua đã thấy ngón trỏ có vết đỏ, lông mày nhíu chặt.

"Vết thương nhỏ, đừng để tâm."

Anh giả vờ không nghe thấy gì, cúi người xuống, mở miệng và ngậm đầu ngón tay của cô.

Tư Lật giật mình, lỗ tai lập tức nóng lên: "Duyệt Nhất Trầm..."

Ngón tay tê dại, cô thật sự thấy có chút đau.

Đối phương nhả tay cô ra, sau khi thấy vết thương không sâu, anh mới đi vào phòng bếp xúc miệng.

Tư Lật đỏ mặt đi đằng sau anh: "Duyệt Nhất Trầm, anh say rồi à?"

Duyệt Nhất Trầm ừ một tiếng, hai tay chống lên quầy bếp, đầu hơi rũ xuống, dáng vẻ trông rất không tỉnh táo.​

Tư Lật chạy đến bên cạnh bàn ăn pha nước mật ong cho anh, trong khi anh loạng choạng đến bàn cà phê lục lọi đồ.

"Ôi chao." Tư Lật bưng cốc nước mật ong đi đến: "Anh đang tìm gì? Trước tiên uống một chút nước mật ong đi, sẽ thoải mái hơn."

"Băng cá nhân."

"... Tự tôi tìm, anh uống nước trước đi."

"Em dán băng cá nhân trước."

Khi uống rượu say, tính cách của anh gần như trở nên cố chấp.

Tư Lật đành phải dán băng cá nhân lên, sau đó lắc lắc ngón tay với anh:

"Dán xong rồi, anh uống đi."

Đối phương híp mắt lại, cầm lấy tay cô đưa đến gần mặt để quan sát.

Người say rượu thường thấy bóng chồng, phải làm thế anh mới thấy rõ.

Anh áp sát đến mức bàn tay của Tư Lật sắp chạm vào đôi môi mềm mại và nóng bỏng của anh.​

Đột nhiên cô cảm thấy hơi say.​

"Dán rồi này, ngoan quá." Giọng nói say xỉn toàn là cồn.

"Uống nước." Tư Lật đưa nước sang, anh uống một ngụ, sau đó ngã trên sô pha, lẩm bẩm nói: "Lương Sinh, tôi thật sự không uống được nữa, cái cốc vừa rồi là cực hạn rồi, chén này là tôi xả thân cùng quân tử."

Tư Lật có chút đau lòng.

Cô muốn đi lấy chăn cho anh, kết quả đối phương giữ chặt cô đến mức cô không thể kéo ra được.​

Cuối cùng chỉ có thể mặc cho anh nắm.

Lúc Duyệt Nhất Trầm tỉnh thì đã là sau hoàng hôn, đầu vẫn còn đau nhức nên anh không lập tức mở mắt ngồi dậy. Trong tay cầm một vật mềm mại, anh cảm thấy vô cùng thoải mái, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh anh càng siết chặt.

Cô gái bên cạnh đang lên Weibo bị động tác của anh làm cho giật mình, quay đầu nhìn anh, ngập ngừng hỏi: "Duyệt Nhất Trầm, tỉnh chưa?"

Lúc này Duyệt Nhất Trầm mới hoàn toàn tỉnh lại.​

Anh cau mày ngồi dậy, trong bụng cảm thấy khó chịu, nhìn cổ tay trong tay mình, cười bất lực: "Không biết rút tay ra sao?"

Ngồi bên cạnh anh mấy tiếng không mệt mỏi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Trở Thành Loli, Tôi Được Nam Thần Tượng Nhặt Nuôi

Số ký tự: 0